Hướng Dẫn Nhập Môn Về Quỷ

Chương 76




Chương 76Kẻ Tình Nghi Lý Gia Mưu

Ngay lập tức, cảm giác cay xộc lên khiến hắn toát cả mồ hôi đầu. Nhưng vậy cũng tốt, có thể xua đi cảm giác lạnh cả người vì sợ của hắn.

Thị Tử nói tiếp: “Tao đang không hiểu sao mày thấy được, đang ngạc nhiên, mà nãy nguy hiểm thật, nếu bị nó bắt thì giờ chắc chúng ta thành hai cái xác nằm ở đó rồi!”

Mập cố bình tĩnh nói: “Đây là lần đầu tiên tao gặp ma đó.”

“Chỗ đó, là âm địa từ rất lâu rồi, khi tao còn bé cũng hay lang thang đi chơi ở đó. Mày chắc do dạo này hay đi cùng tao nên dương khí trong người bớt vượng, hơn nữa còn đứng trong âm địa nên có khả năng nhìn thấy mấy thứ đó. Cũng may, chỗ đó hồi bé tao hay lang thang nên mới tìm được đường thoát lẹ vậy. mà sao mày còn chạy lẹ hơn tao nữa vậy?”

“Biến! Ông đây có trình độ bộ đội đặc chủng đó.”

“Ha ha, mày làm bộ đội đặc chủng chỉ chuyên trình độ chạy trốn hả?”

“Ma dí sát đít có thể không chạy sao?”

Nhưng mà vậy cũng hay, sau này Mập quay về quân doanh có thể bổ sung dương khí mất đi trong thời gian gần đây. Chuyện này Thị Tử không nói với Mập.

Nhân viên phục vụ  đang đứng làm việc gần đó nghe thấy bọn hắn thì nói: “Trời, gặp ma thật hả? Mới mấy giờ mà đã gặp ma rồi?”

Thị Tử cùng Mập nhìn nhân viên kia đang đầy tò mò thì cười. Thị Tử cầm ly rượu lên nói: “Giờ này chính là khi âm khí bắt đầu lan tràn rồi. Mà này, gọi chút đồ nhắm đã. Menu đâu? Có món gì để nhắm? Món gì ăn no?”

 “Thực xin lỗi, đầu bếp của chúng tôi còn chưa tới.”

Nghe nói thì cả hai mới để ý mới chỉ hơn sáu giờ chiều, còn chưa tới bảy giờ. Thị Tử nghĩ ngay tới việc gọi Thần ca, nếu Thần ca đã lấy đèn dẫn hồn thì lúc về sẽ mua bữa tối về cho Thần ca, hoặc gọi Thần ca ra đi ăn cùng.

Thần ca nghe máy bảo còn đang ở nhà tang lễ, hôm nay có đám tang của người bị ngộ độc khí hóa lỏng, cả nhà bốn người cùng tử vong nên bên đó đang bận rộn lắm. Có lẽ đêm nay không quay về được. Thị Tử nghe nói thì căng thẳng: “Mai thì sao?”

“Chắc phải mốt. Giữa trưa mai mới động quan được, không thể quay về kịp trong ngày đâu.”

Ngày mốt, cũng được, chỉ cần trước buổi tối ngày mốt là được mà.

Cúp máy, Thị Tử nhìn Mập hỏi: “Sao mày lại tới đó?”

“Tao theo hồ sơ Lý Gia Mưu thấy chút vấn đề, gọi thì mày không nghe máy,  tao đoán mày xử lý hồ sơ nam sinh kia sẽ ở loanh quanh khu chùa đó nên lái xe qua. Chưa kịp đỗ xe thì đã thấy mày xuống xe đi vào sâu trong con hẻm đó. Tao đậu xe xong thì mày đã rẽ tiếp ra khúc sau đó nên tao đi theo, thấy mày trèo tường thì tao trèo theo, nên mới thấy cái màn đáng sợ đó đó.”

Thị Tử xem lại điện thoại quả nhiên có hai cuộc gọi nhỡ của Mập. Cũng may, lúc Mập đuổi theo hắn không gọi nữa chứ không đã bị Tinh Tinh phát hiện.

Nếu chỉ có hai người, vậy bọn hắn đổi địa điểm đi ăn tối.

Ăn xong cả hai quay về căn hộ của ba mẹ Thị Tử, cả hai mệt lả nằm xoài trên sô pha. Không chỉ mệt về thể xác mà cả tinh thần, hôm nay gặp nhiều chuyện qua nên bọn hắn thật sự mệt đến chết được.

Cả hai nằm trên ghế sô pha, nhìn chiêc  TV cháy đen ngòm, ngây ngô tầm mười phút rồi Mập mới dùng chân đá đá Thị Tử: “Đi tắm đi, rồi mình nói chuyện hôm nay, cho mày mở rộng tầm nhìn là huynh đệ mày đã vượt khó thế nào.”

“Mày đi tắm trước đi, tao giờ không còn sức động đậy đâu.”

Mập tặc lưỡi nhưng vẫn vặn vẹo đứng lên: “Tắm cái đỡ mệt. Hồi đi huấn luyện á, nhiều khi không được tắm cơ. Đến khi tắm rửa xong tỉnh táo hẳn.”

Mập đi vào nhà tắm, Thị Tử nhắm mắt lại ngay. Thật sự quá mệt mỏi.

Trong lúc mơ màng hắn nghe thấy giọng nói kia: “Ngươi còn chưa ước đó.” Giọng nói cứ lặp đi lặp lại. Hắn muốn trốn, muốn lui ra phía sau, nhưng cơ thể lại không thể nào nhúc nhích, chỉ có thể cảm giác thanh âm này càng lúc càng tới gần hắn, càng ngày càng gần.

“Này!” Mập đập vào vai Thị Tử, lực mạnh mới mức suýt nữa là hắn lăn khỏi sô pha.

Thị Tử tỉnh  táo lại, mở mắt nhìn quanh, không còn âm thanh đó nữa. Căn nhà này có kết giới của ba hắn, chắc là không có thứ kia rồi, cho dù thứ kia vào được thì ba hắn cũng sẽ biết được. Lúc này trong phòng không có gì lạ như vậy ban nãy có lẽ chỉ là giấc mơ mà thôi.

Thị Tử cào cào đầu, thở dài rồi nhìn lên. Hắn biết, không phải tự nhiên mà mọi chuyện kỳ quái cứ xảy ra, nếu không có những việc này thì nhiều việc nhỏ vậy đôi khi hắn cũng không để ý.

“Mày sao vậy, nhìn mặt thấy ghê quá.” Mập hỏi, trên người hắn đã mặc đồ ngủ, chắc là tắm rửa xong xuôi rồi.

Nhưng mà Thị Tử vốn tưởng mình mới chỉ nhắm mắt được khoảng hai ba phút mà thôi. “Tao mơ thấy nam quỷ kia kêu tao ước. Ha ha, ước cái quái gì chứ, là tìm chết.”

Mập nghe thấy thì mặt trầm xuống. Thị Tử là anh em của hắn, đương nhiên hắn không muốn Thị Tử gặp chuyện gì. Nhưng, chuyện này không phải là việc hắn có thể khống chế được. hắn ngồi cạnh Thị Tử nói: “Hủy chuỗi hạt đi, cùng lắm tao bỏ tiền, tìm cho mày hàng sạch sẽ.”

Thị Tử cười đẩy hắn qua một bên khiến hắn ngã người úp mặt lên sô pha, nói: “Cút mẹ mày đi! Chỉ nghĩ ra cách này thôi sao? Tao đi tắm cho tỉnh táo lại đã.”

Mập cũng cười, nhưng nghĩ lại, nếu thật tới nước kia thì bọn hắn cũng phải làm thế thật.

Thị Tử tắm xong đi ra thì Mập đang ngồi nghiêm túc xem tài liệu.

Thị Tử vừa đi vừa nói, “Phía bên tao thì không phát hiện nam sinh kia có gì khả nghi, ba mẹ cậu ta làm bài vị trường sinh cho cậu ta trong miếu rồi, còn mày thì sao?”

Mập vỗ vỗ ghế nói: “Để tao kể cho mày nghe kỹ càng thu hoạch hôm nay. Ngồi xuống đi.”

Thị Tử vừa lau tóc vừa ngồi xuống, nghe Mập kể lại mọi chuyện.

Mập giống Thị Tử, chiều mới bắt đầu. Vốn hắn nghĩ hôm nay trong buổi chiều có thể điều tra rõ một hồ sơ nghi vấn là không tồi rồi. Trong tay hắn có tới hai người hiềm nghi, nên hắn nghĩ lại vẫn cảm thấy người bị sét đánh chết dưới tán cây kia có vẻ hứng thú hơn, nên quyết định đi tìm Lý Gia Mưu trước.

Cây bị sét đánh, vốn dĩ không dễ gặp ở thành thị. Vốn thành phố lớn sẽ toàn cao ốc, cột thu lôi không thiếu, nên việc sét đánh trúng một cái cây là rất khó. Đánh trúng cây thì trúng đi, lại còn có ngừoi đứng dưới gốc cây nữa. Có người đứng dưới cây thì thôi đi, lại còn bị sét đánh chết luôn! Con nít ba tuổi cũng biết, trời mà mưa có sấm sét thì không nên trốn dưới gốc cây, nghĩ sao một người thanh niên hơn hai mươi tuổi còn phạm cái sai lầm cơ bản này?!

Mập ôm tài liệu đi tìm chỗ đó, hóa ra chỗ đó cũng chẳng xa trung tâm thành phố mấy, là một mảnh đất nhỏ bên trong trường học, mà đang giờ học nên không cho người ngoài vào. Hắn ngồi trong một nhà hàng nhỏ gần cổng, gặp vài nam sinh say xỉn nên chờ người ta đi toilet thì đánh ngất rồi lấy thẻ ra vào của người đó.

Hắn cũng hơi lo lắng việc đi vào trường sẽ bị phát hiện do hình thể của mình khá khác biệt, nhưng ai ngờ bảo vệ nghe tiếng quẹt thẻ, cửa mở cũng chẳng buồn ngước mắt lên xem.

Nghe tới đó, Thị Tử ôm đầu.

Lần trước người bắt cóc Cao Dương cũng là Mập, người xuống tay đánh bất tỉnh người ta cũng là hắn. Khúc Sầm Sĩ bắt đầu hoài nghi đồng chí Vệ Lăng Tiểu Bàn Tử căn bản không phải là binh lính càn quấy mà là xã hội đen hỗn đản.

Mập kể tiếp, sau khi vào sân trường, hắn hỏi đại một nam sinh đang chơi bóng rổ tìm gốc cây bị sét đánh ở đâu.