Hướng Dẫn Nhập Môn Về Quỷ

Chương 57: - Cự tuyệt trả lời




Thiên Ti trong lòng thực sự bất an. Thời điểm nhìn thấy Thị Tử hôm qua khiến cô hoàn toàn ngây ngẩn, cô vẫn biết hắn khác thường, nhưng khi thấy hắn ở đây, cô không nghĩ ngợi mấy. Giờ hắn lại dắt cô đi vào đây, còn ngồi xe của Trạch sư phụ, cô không thể giả ngơ mà không nghĩ tới nữa.

Thiên Ti hít một hơi không khí mát mẻ ở Âm Lộ, hai người đi dưới hàng liễu bên vệ đường. Âm Lộ không có gió, nhưng những cành liễu rủ vẫn nhẹ đong đưa. Khúc Sầm Sĩ đi bên cô, nói khẽ: “Thiên Ti, hôm qua tôi thấy em ở đây.”

Thiên Ti chậm rãi thở hắt ra, xoay người mỉm cười, nói: “Chắc anh nhìn lầm rồi, em chưa có tới đây.”

“Trạch sư phụ biết em, ông ấy nói ngày rằm hàng tháng em đều tới đây. Thiên Ti, không cần giấu diếm nữa.”

Thiên Ti đau khổ cười, quay đi nhìn chỗ khác. Nếu đã nói vậy thì cũng không cần giấu nữa, nhưng Thiên Ti vẫn hỏi: “Anh thì sao? Trạch sư phụ sẽ không chở người bình thường vào đây.”

Thiên Ti cố tình hỏi để đánh lạc hướng không để hắn hỏi cô, vì Thiên Ti biết những người tiến vào Âm Lộ đều có bí mật không muốn để người khác biết, cô hỏi, nhưng cũng không nghĩ là Thị Tử sẽ trả lời.

Nhưng hắn lại nói rõ ràng: “Ba tôi là quỷ, còn là tiểu quỷ đã bị luyện hóa. Mẹ tôi là người bình thường. Bọn họ có Minh hôn, rồi sinh ra tôi, chính vì vậy tôi có thề nhìn thấy những thứ mà người ta không thấy, và trên người có âm khí rất nặng, có lẽ chính vì vậy mà hôm qua Trạch sư phụ nhầm lẫn chở tôi vào Âm Lộ.”

Hắn không có ý định giấu đi thân phận của mình nên thẳng thắn nói hết với Thiên Ti, sau đó quay sang cô cười: “Còn em?”

Thiên Ti bị hắn hỏi thì có chút giật mình, cô không nghĩ hắn sẽ thành thật trả lời hết như vậy, mà vấn đề hắn hỏi, cô không có ý định trả lời. Thật sự không nghĩ tới!

Mùa đông trước đây, có một đêm, trời lạnh vô cùng, chị cô đã nói ra bí mật cho người mà cô ấy yêu đến chết đi sống lại, kết quả là bị tuyệt tình chia tay.

Đêm ấy, chị cô đi trong giá rét, trong cơn mưa mùa đông, về tới Tinh Duyên thì cơ thể đã như một khối băng, nhìn cô ấy như sắp vỡ vụn ra bất cứ lúc nào.

Chính vào giây phút ấy, Thiên Ti hạ quyết tâm sẽ không nói ra bí mật của mình với bất cứ ai.

Thấy Thiên Ti trầm mặc, Khúc Sầm Sĩ cũng không hỏi dồn. Hắn biết, bản thân hắn thương cô chưa đủ nên Thiên Ti đối với hắn có tâm lý phòng bị cũng là bình thường. Hắn có thể thử yêu thương cô, cho đến khi cô hoàn toàn buông lỏng tâm tình, nên hắn chỉ cười với cô mà không nói nữa.

Thiên Ti thấy hắn cười, cũng nhẹ cười, rồi nói khẽ: “Xin lỗi… hay, chúng ta đi tới trường đi.”

Nói xong, cô chủ động đi về phía taxi của Trạch sư phụ.

Khúc Sầm Sĩ đuổi theo. Ngay khi cô đặt tay lên cửa xe, hắn một tay nắm lấy tay cô, một tay đặt lên nóc xe, rồi hôn lên môi cô.

Thiên Ti vì bất ngờ nên khẽ hé môi, Khúc Sầm Sĩ theo đó mà len lỏi vào. Vị ngọt thanh trong nháy mắt lan tràn cả khoang miệng hắn. Lưỡi Thiên Ti mềm mại, ngượng ngùng lần tránh, nhưng lại không nhịn được mà dây dưa cùng hắn.

Động tác của Thị Tử khiến Thiên Ti như bị bao vây bởi hơi thở nam tính. Trong lòng cô kinh hoảng, có cảm giác không thể khống chế, trong lòng khẩn trương nhưng lại không thể nào phản kháng.

Thị Tử bị hương vị của Thiên Ti xâm chiếm cả cơ thể, vị ngọt thanh như có sinh mệnh, len lỏi vào cơ thể hắn, thâm nhập vào máu hắn, theo máu, lan tỏa đi khắp cơ thể.

Cảm giác này cứ thế xâm chiếm, hắn dùng giây phút ngay trước khi mất đi lí trí, dứt khỏi nụ hôn. Cả hai đều thở hổn hển.

Môi Thị Tử dừng sát bên môi Thiên Ti, hơi thở của hắn phả ra, đọng lại nơi má cô. Hắn thì thầm: “Thiên Ti, anh sẽ cố gắng yêu em thật nhiều, cho đến khi em đồng ý nói hết mọi việc cho anh nghe, anh vẫn sẽ yêu em như thế.”

Thiên Ti không bị lay động, vì người đàn ông lúc trước cũng từng nói với Tinh Tinh như vậy, kết quả là chị cô đã bị tổn thương đến mức nào?!

“Đi trường học đi.” Thiên Ti nói. Tuy rằng ở Âm Lộ không có khái niệm về thời gian, nhưng bọn họ cũng không thể ở đây mãi được.

Thị Tử mở cửa xe cho Thiên Ti, đóng cửa xe rồi hắn lên xe.

Xe rời khỏi Âm Lộ, trong nháy mắt đã tới cổng trường. Thiên Ti xuống xe. Thị Tử hạ kính xe xuống nói: “Thiên Ti, chiều anh tới đón em rồi đi ăn tối nhé.”

Thiên Ti cười với hắn rồi đi vào trong trường. Nhưng nụ cười của cô tắt mất khi quay người đi. Một người thường trao tình yêu cho cô, cô không gánh nổi. Cảm giác này khiến người rộng rãi như cô cũng không cười nổi.

Xe chạy, Khúc Sầm Sĩ nói: “Trạch sư phụ, giờ không kẹt xe, không cần đi Âm Lộ đâu.”

Trạch sư phụ cười khà khà: “Đang giờ đi làm, không kẹt mới lạ. Giờ cậu đi đâu nào?”

Trạch sư phụ hỏi khiến hắn cũng do dự, đi đâu bây giờ, còn sớm quá. Hắn do dự một chút, nói: “Đi Cục Công Thương.”

Nếu có nhiều chứng cứ chỉ rõ “Tinh Duyên” có vấn đề, vậy nên đi xem thử thông tin kinh doanh của tiệm, ít nhất cũng biêt được chủ nhân thật sự của Tinh Duyên là ai.

Xe tới nơi cũng còn sớm. Thị Tử xuống xe, Trạch sư phụ lại đưa hắn một tấm danh thiếp nói: “Lần sau gọi xe thì đốt danh thiếp.”

Thị Tử lúc này cũng sảng khoái tiếp nhận danh thiếp. Không biết thì thôi, sau này có thể đi Âm Lộ tránh mất thời gian tắc đường, nên sử dụng.

Thị Tử đi vào cục Công Thương, đứng trong đại sảnh sáng rực gọi điện cho Trương bá bá. Hắn muốn tìm thông tin nhưng chắc gì người ta cho xem, nếu hắn còn thẻ ngành cảnh sát thì đỡ, không có thì chỉ còn cách tìm Trương bá khơi thông quan hệ một chút đi.

Cúp máy, hắn hỏi đường tới bộ phận cấp giấy đăng ký kinh doanh.

Tới khi tìm ra phòng thì hắn cảm thấy thật hoang mang, sao cả tòa nhà to thế nhưng văn phòng có làm việc chả có bao nhiêu, thật lãng phí. Mất thêm một chút thời gian hắn tìm được chủ nhiệm mà Trương bá bá đã liên hệ trước, người kia bước tới bắt tay hắn, nói: “Khúc cảnh sát a, tôi mới nhận điện thoại của cục trưởng Trương xong. Anh tìm tài liệu gì? Tôi sẽ tìm ra ngay cho anh. Giờ tài liệu đều được nối mạng cả, nên tìm một loáng là xong thôi.”

Khúc cảnh sát? Cách gọi này khiến Khúc Sầm Sĩ vui thầm trong dạ. Mấy tuần qua chẳng ai gọi hắn như vậy nữa, giờ nghe có người gọi khiến hắn vô cùng vui vẻ.

Mọi việc đều vô cùng thuận lợi, trong vòng buổi sáng hắn đã in xong các tài liệu cần thiết gồm những giấy tờ liên quan tới việc mua bán, giấy phép kinh doanh của Tinh Duyên.

Có lẽ do tò mò, hắn cũng in thêm tài liệu về Đương Hạ, về ông chủ Tang.