Chương 38Khúc Sầm Sĩ Ngốc Nghếch
Băng ghi hình rất nhiều, hình ảnh còn không rõ ràng, mãi đến tận 6h chiều mới xem xong hết, toàn bộ đoạn băng có giá trị cũng chỉ có hơn 10 phút kia. Mập nói cảm ơn cảnh sát rồi lên xe rời đi. Lên xe xong hắn thở dài, nói khẽ: “Gà thật sự bị quỷ mê hoặc.”
Điện thoại đổ chuông, hắn liếc nhìn tên người gọi, vẻ mỏi mệt hiện rõ trên mặt: “alo”
“Mập. mày đâu rồi? Ăn cơm chưa?”
“Đang ở bên CSGT, đang định đi. Mày đang đâu?”
“Nhà thuê của tao, qua đây đi, ăn cơm hộp, yên tâm không phải tao nấu, ăn không chết đâu.”
Mập không còn sức trả lời, cúp máy, thở dài rồi lái xe đi.
***
Trên bàn trong phòng khách bày đầy đổ ăn, có cơm, có đồ ăn, có cả bia.
Mập ăn cơm, uống bia, tới tận khi no mới ợ một hơi rồi nói: “Ê Thị Tử, hình như mấy món này thường người ta uống rượu vang đỏ thì phải?”
“Người ta chỉ uống vang đỏ ở khách sạn thôi, còn tao ở nhà thuê, có ăn có uống là mừng rồi. Hôm nay tao đi tìm Vi thúc thúc, mãi mới tìm được mảnh giấy của gã cao gầy kia, chư viết đúng là giống như trên tờ giấy của Gà. Để mai đi tìm thử mảnh giấy của cô gái chết nơi cửa KTV xem sao. Nếu như cũng ghi địa chỉ Tinh Duyên vậy có thể xác định được hung thủ.”
“Thiên Ti sao? Có nói gì không?”
“Không nói gì.”
“Sao thế nhỉ?” Mập nghi hoặc. “Với tính tình của cô ấy mà không nói gì sao?”
“Mập, hôm nay tao biết, hình như, tao đối với Thiên Ti… dường như… hình như tao thích.”
Mập cầm chai bia đụng vào đầu Khúc Sầm Sĩ: “Mày bao tuổi rồi? Thích hay không còn không biết sao? Tồ y như hồi cấp ba thế?”
“Mày mới tồ ấy! Hổi ba mày kêu đi nghĩa vụ thì mày trốn, trốn có được đâu, giờ thì hay rồi, được đào tạo lại từ binh nhì!”
“Ai cần mày quản!”” Mập cạn lon bia, thở dài rồi nói: “Thị Tử, điều tao sắp nói với mày có lẽ… có lẽ thật ly kỳ nhưng tao tin là mà tin tao.”
Khúc Sầm Sĩ suy tư, chuyện gì nên tới thì sẽ tới thôi, vẫn phải đối mặt. Hắn uống hết lon bia của minh, chờ Mập nói tiếp.
“Ngày đó, cái ngày bọn mình đi miếu Thành Hoàng đó, Gà nói với mình là đi đến chỗ tiểu tam, thực ra là nó đi tới ngã năm Ngũ Xá Lộ Khẩu.”
“Ngũ Xá Lộ Khẩu?” Khúc Sầm Sĩ làm sao không biết chứ! Hồi nhỏ, hắn thường xuyên nghe Linh Tử thúc nói về điều này, một trong năm ngã rẽ đó có một cái là Âm Lộ. Nhưng không ai biết
“Năm ngã rẽ?” Khúc Sầm Sĩ như thế nào sẽ không biết nơi đó đâu? Hắn còn nhỏ thời điểm, liền thường xuyên nghe Linh Tử thúc nói qua, năm ngã rẽ có một cái là Âm Lộ. nhưng không phải lúc nào ngã rẽ vào Âm Lộ cũng giống nhau, mọi thứ luân chuyển thay đổi như Bát Quái Kỳ Môn vậy.
“Ừ, hơn nửa đêm, nó đứng ở giữa ngã năm đó đốt giấy tiền, đêm đó mình đi mua giấy tiền, nó cũng mua nhưng mình không thấy, nó đứng đốt giấy tiền sau đó đứng nói chuyện một mình ở đó, thậm chí điệu bộ như thể cãi nhau gì đó, sau đó… sau đó…”
Mập căng thẳng, “Tiếp theo, gió chợt nổi lên, tàn giấy tiền bị cuốn lên, xoáy tròn, gió ngừng, đám tro tàn đó rơi xuống, nó đưa tay chộp lấy một mảnh giấy từ không trung. Camera cách nó khá xa nên tao không dám chắc mảnh giấy đó có phải là tờ có địa chỉ Tinh Duyên không, nhưng tao có cảm giác là nó.”
Khúc Sầm Sĩ trầm mặc, tuy rằng không có nhìn thấy đoạn video, nhưng hắn hoàn toàn tin tưởng điều Mập nói.
Mập cũng trầm mặc, vì những chuyện này đối với hắn thật khó mà tiêu hóa được.
Khúc Sầm Sĩ chậm rãi co nắm đấm tay lại, như vậy, xem ra mọi chuyện có liên quan tới Tinh Duyên và ma quỷ. Thứ mà bọn hắn đang điều tra không phải con người!
“Chuỗi hạt của mày đâu?” Khúc Sầm Sĩ nói, đồng thời vươn tay.
Mập sửng sốt rồi mới lôi từ trong túi quần ra một chiếc hộp đặt vào tay Khúc Sầm Sĩ.
Khúc Sầm Sĩ mở hộp, lấy chuỗi hạt ra. Hắn dùng tay trần cầm trực tiếp. Mập hoảng hốt: “Mày làm gì vậy? Muốn chết à? Lỡ mày bị giống Gà thì sao?”
Nhưng mà vẫn không kịp, Khúc Sầm Sĩ đã cầm vào chuỗi hạt, mỉm cười trước ánh mắt kinh hoảng của Mập. “Kẻ địch của chúng ta không phải con người. Nếu cứ điều tra theo cách cũ thì sẽ không bao giờ tìm ra kẻ đã hại Gà. Hoặc, cho dù biết vì sao và phương thức nó ra tay, chúng ta cũng không làm gì được nó. Chi bằng, tao sẽ làm con mồi, mặc kệ ý đồ của nó, không cho nó tiếp tục hại người nữa.”
“Nhưng mà mày có phải đạo sĩ đâu?”
“Tao là cảnh sát.”
“Mày bị đuổi rồi.”
“Tao..” Khúc Sầm Sĩ không nói thêm được lời nào.
“Biết rõ kẻ địch không phải là n gười, mày còn tự mang thân ra làm mồi nhử sao. Tao bảo này Dì Cả Phụ, mày chán sống sao? Mày bị ngốc à? Mày muốn làm gì hả? Tao không tin mày có khả năng giết ma cỏ đâu. Mày… nếu lỡ mày xảy ra chuyện thì ông bà mày phải làm sao hả?” Mập kích động.
Khúc Sầm Sĩ trầm mặc, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nói: “Mai tao muốn đi một nơi, mày… mày…”
Nơi mà Khúc Sầm Sĩ tính đi chính là thôn Sầm Gia cũ, là một nơi đầy âm khí. Hắn là hậu nhân duy nhất của Sầm Gia, khi mang lên chuỗi tràng hạt 109 hạt châu, hắn đã hạ quyết tâm như thế. Chỉ là hắn không biết phải mở lời với Tiểu Bàn Tử thế nào.
Mập lần này rõ ràng luôn ở bên hắn, giúp hắn, tham dự vào mọi chuyện. Như LInh Tử thúc nói, nếu muốn tiếp tục đi cùng nhau thì phải coi Mập như cộng sự, không được lừa gạt, phản bội hay giấu giếm gì nhau.
Nghĩ tới lời của Linh Tử, Thị Tử nói tiếp: “Mày có đi với tao không? Không có nguy hiểm, nhưng mà sẽ vượt qua mọi tưởng tượng của mày.” An toàn ở trong thôn có thể đảm bảo.
Mập nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Khúc Sầm Sĩ, hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu: “Đến nước này rồi, sao không đi với mày được. Nếu như con quỷ kia dám động tới mày, tao… tao…” Thực ra hắn cũng không biết mình sẽ phải làm thế nào.
Khi bọn hắn nói chuyện thì chuỗi hạt đã nằm trên cổ tay của Thị Tử, nhìn chuỗi hạt bằng gỗ tử đàn trên tay, hắn không khỏi cảm thấy nặng nề, nhưng cũng lại thản nhiên. Chuyện đã quyết định, hắn sẽ không hối hận.
***
Sáng hôm sau, Thị Tử vẫn đi đón Thiên Ti.
Xe ngừng trước cửa Tinh Duyên, hắn nhìn cửa ra vào đột nhiên nghĩ tới “Hổ Khẩu Sát.”
Hổ khẩu hút âm khí cực mạnh, gia đình bình thường không ai bố trí cả, nhưng Tinh Duyên lại dùng. Lúc trước, hắn chỉ để ý đến nụ cười thuần tịnh của Tinh Tinh và Thiên Ti, chưa từng để ý đến những thứ khác, nên cũng chưa từng để ý tới bố cục này.
Thiên Ti lên xe, vẫn như mọi ngày, cô nàng mặc váy hồng nhạt, cặp mắt sáng long lanh. Lên xe, cô nàng quay sang đặt một nụ hôn lên môi của Thị Tử rồi nói: “Chào buổi sàn, hôm nay tôi vẫn đeo vật pha lê này, không có chuyện gì, ngày thứ bảy rồi.”
“Ừ, bảy ngày.” Khúc Sầm Sĩ đáp lời.
“Vậy có phải tôi sẽ không sao? Ít nhất cũng không có chuyện do vật này mà ra.”
“Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không sao.” Khúc Sầm Sĩ dùng tay miết nhẹ lên môi cô nàng, ngón cái lơ đãng đặt lên động mạch chủ của Thiên Ti. đây là một cách đơn giản để phát hiện nói dối, nếu nói dối thì mạch đập sẽ nhanh hơn bình thường. “Thiên Ti, nói tôi nghe sinh nhật của em đi. Tôi muốn tặng quà cho em.” Thật ra, việc này không quá quan trọng, vì hắn đã quyết định đem mình ra làm mồi nhử.
Hắn vừa nói xong, Thiên Ti đã nắm chặt tay hắn, kéo xuống, kinh ngạc nói: “Sao chuỗi hạt này lại trên tay anh?” Tuy Thiên Ti đã nhanh chóng che giấu vẻ hoảng loạn trong mắt nhưng Thị Tử vẫn thấy được. Hắn trong lòng đau khổ cười, Thiên Ti diễn hay như vậy cuối cùng cũng đã có sơ hở rồi.