Chương 100: Diêu Tô Càn
Là khách của Hạnh Phúc nên đương nhiên Hạnh Phúc phải tiễn mọi người xuống lầu. Trong thang máy khi chỉ còn bốn người, Hanh Phúc hỏi THần Ca bên cạnh: “Hôm nay tại sao lại tránh lúc gặp tôi? Lúc tôi đón cũng không nói tiếng nàp.” Lúc ở nhà cô không hỏi. Ánh mắt của Thị tử cô đương nhiên nhìn thấy, cô lo mẹ sẽ hiểu lầm nên giờ mới hỏi.
“Cùng cô chào hỏi sao? Cô hy vọng vậy à? Chẳng phải nếu thế thì cô thật mất mặt sao? Cô và bạn trai đi dạo phố, những lúc như thế chẳng phải tôi nên đi đường vòng sao?”
Hạnh Phúc hiểu được ý của Thần Ca thoáng giật mình.
Còn Mập thì giật mình vì ngữ khí của Thần Ca dường như là đang ghen.
Khúc Sầm Sĩ giật mình vì Hạnh Phúc mà có bạn trai, lại còn cùng nhau đi dạo phố.
Cửa thang máy mở ra, Hạnh Phúc liền nói: “Anh đúng là không thể hiểu được a. Người kia căn bản là không phải là bạn trai tôi, là anh em tốt đó.”
Thị Tử lập tức vỗ vỗ vai Thần ca nói: “Thần ca, em làm chứng, người đó không phải là bạn trai của HạnhPhúc tỷ đâu. Bả mà có bạn trai mới la.”
“Tôi, tôi cũng làm chứng!” Mập nói, “Tôi…” hắn không biết phải nói gì.
Hạnh Phúc vì câu nói của Thần Ca mà cũng khá bực bội. Cô quay sang nói: “Thị Tử, mai đi cục Công An xong thì gọi cho chị báo kết quả, chị lên lầu trước.”
Thị Tử gật đầu, đẩy đẩy Thần Ca.
Thần Ca im lặng, chỉ nhìn cửa thang máy đóng lại.
Cửa thang vừa đóng, Mập đã khoác tay lên vai Thần Ca, “Thần Ca à, cho dù Hạnh Phúc có bạn trai thì sao chứ, nghe lời tôi đi, đảm bảo một tháng sau chị ấy là của anh, sao nào?”
Thần ca không nói gì, xoay người đi ra ngoài.
Thị Tử khoác vai Mập nói: “Kế hoạch mai mối vĩ đại của mày có vẻ không thuận lợi rồi.”
“Yên tâm đi, sẽ thuận lợi. Nhìn Thần Ca là biết, thích người ta mà còn không dám thể hiện, mà Hạnh phúc thì lại là dạng người phải thể hiện bản thân thì may ra mới để mắt tới. Thực ra ấy mà, Hạnh Phúc là người khá dễ cưa. Gái già gần 30 tuổi, chỉ cần có người có biểu hiện tốt thì đảm bảo sẽ gục, chỉ là ai mà dám biểu hiện với chị ấy chứ.”
“Xời! Mày cũng suy nghĩ kỹ lắm đó. Khụ khụ, khụ khụ.”
“Chứ sao! Mà mày có vẻ cảm nặng đó. Tao đang nghi ngờ mày với Thiên Ti hẹn hò kiểu gì? Đi dã chiến ngày mưa à? Chứ không thì sao cảm thế?”
“Dã cái đầu mày á!”
***
Hôm sau lại là một ngày mưa dầm. Thời tiết thật sự khiến người ta phát cuồng.
Tòa nhà cục Công An, vẫn là thời điểm nghỉ trưa, vẫn hành lang kia, vẫn là một giỏ hoa quả, Khúc Sầm Sĩ tung tẩy đi vào phòng lưu trữ hồ sơ.
Đang đi ở sảnh, hắn gặp một người, chính là người cảnh sát trẻ tuổi mà hắn gặp hai lần ở hiện trường lúc Cao Dương chết, và ở nơi Lý Gia Mưu chết.
Trên hành lang, khi hai người ngang qua nhau, người cảnh sát kia khinh miệt nhìn hắn nói khẽ: “Bị đuổi việc thật đáng đời, cái thứ giả danh lừa bịp, không đáng được đứng vào hàng ngũ cảnh sát.”
Khúc Sầm Sĩ không buồn đáp mà chỉ nhìn bảng tên trước ngực hắn ta, hóa ra cái đồ cứng đầu này tên là Diêu Tô Càn. Chắc là ba họ Diêu, mẹ họ Tô, đặt tên con một chữ Càn. Còn không phải là ý nghĩa về Thiên- tức là người gánh vác thiên mệnh, kẻ trên mọi người sao?
Hắn đến phòng lưu trữ hồ sơ, bên trong cũng chỉ có một mình Vi thúc thúc.
Thị Tử đưa trái cây cho ông rồi nói: “Vi thúc, con tới nhờ, qua đây nào, ăn trái cây đi, con mượn máy chơi game.”
Vi thúc nhìn quanh rồi nói: “Không ai thấy chứ.”
“Giữa trưa, lại còn vào ngày mưa dầm, ai mà quan tâm tới chú. Thôi nào, ăn đi ăn đi, con mượn máy vài phút.”
Vi thúc cũng đã được Trương cục trưởng chỉ đạo nên nhường chỗ cho hắn: “Thằng nhóc này, sao không bảo ông tìm việc cho hả?”
“Rồi á, ở thành phố C. Con đang cố câu giờ, ít nhất phải điều tra cho xong chuyện này đã.”
“Không đơn giản vậy đâu, chuyện ba mẹ con ngày xưa, ta không biết rõ, nhưng mà lần đó cũng phải tốn vài năm.”
“Nhưng lần này con không có vài năm đâu, Vi thúc, nếu như mấy ngày nữa con chết mà không biết tại sao, thì sau nay thằng Mập, à thằng bạn con tên Vệ Lăng tới xem tư liệu thì chú nhớ cho nó xem nhé, nếu không con thật sự chết oan chêt uổng đó.”
“Phỉ phui cái mồm, chết gì mà chết. Thôi nhanh lên. Hôm nay mưa, nhiều người ở lại văn phòng không ra ngoài đó.”
“Được rồi, ai mà tới đây canh me thúc chứ. Ở đây chú có vừa ăn vừa ngủ cũng không có vấn đề.”
Vừa nói chuyện hắn đã vừa lục lọi trên hệ thống, nhanh chóng, hắn tìm ra thứ mình muốn tìm rồi gửi vào di động của hắn. Thị Tử vốn cho rằng việc mình làm vô cùng bí mật, vậy mà…
Ngay lúc hắn trả chỗ cho Vi thúc thì nghe ngoài hành lang có tiếng nói: “Diêu Tô Càn, đang đứng ở cửa thì đi vào lấy đồ chỗ Vi thúc cho tôi.”
Nghe thế, Khúc Sầm Sĩ xông ra ngoài. Tốc độ của hắn quá nhanh khiến cho Diêu Tô Càn đang ở cửa trốn không kịp, bị hắn chặn đường.
“Cảnh sát Diêu, chẳng phải ban nãy cậu đi ra ngoài rồi sao?” Thị Tử nói giọng uy hiếp, rồi đẩy hắn vào trong phòng hồ sơ, đóng cửa lại.
Diêu Tô Càn cũng có chút căng thẳng nhìn Thị Tử và Vi thúc.
Ban nãy nghe lén hắn hiểu Thị Tử đang điều tra án tử nào đó, mà nhiều khả năng là liên quan tới hai vụ án chết bị moi tim kia. Hơn nữa, hắn còn có thể ở đây điều tra tư liệu trên máy của cảnh sát, cho dù là cảnh sát Vi dám to gan giúp hắn thì cũng phải làm lúc đêm khuya thanh vắng chứ không phải quang minh chính đại vào thẳng Cục Công An lúc này.
Còn nữa, điểm chính yếu là hai vụ án kia đều được Trương cục trưởng chỉ định đạo sĩ Chính phủ tới xem hiện trường, và Khúc Sầm Sĩ đều có mặt. Chuyện rõ ràng vậy mà Diêu Tô Càn không liên hệ được thì đúng là đồ ngốc!
Hắn nói khẽ: “Này, anh là nằm vùng à?”
“Nằm cái cm mày á!” Khúc Sầm Sĩ buột miệng nói tục, “Nói cho cậu biết, hôm nay tôi rảnh nên mò tới đây mượn máy Vi thúc chơi game. Vi thúc cho tôi mượn máy chơi là trái với kỷ luật, nhưng giờ lại đang là giờ nghỉ, nên cậu giữ mồm giữ miệng, đừng có mang phiền toái cho tôi.”
“Anh… anh…” Diêu Tô Càn nổi đóa. Khúc Sầm Sĩ dám dùng cái giọng này nói với hắn, dù gì hắn cũng đang mặc cảnh phục.
Vi thúc vỗ vai Khúc Sầm Sĩ, “Sao nào sao nào?”
“Con cảnh cáo thằng nhóc này một chút, nếu không chút nữa nó đi nói nhăng nói cuội lỡ Vi thúc bị ảnh hưởng về hưu non rồi sao.”
“Nói năng vậy ở cục Công An sao hở?” Vi thúc đẩy Thị Tử ra, cười tủm tỉm vỗ vai Diêu Tô Càn, “Tiểu Diêu à, con coi đi, Nước Cất tính nó vậy đó, cho nên bị đuổi việc rồi. Cậu đừng để bụng nó, coi như ông già này thay mặt nó xin lỗi cậu nha, cậu xem có được không?”
Diêu Tô Càn được bắc thang cho nên cũng xuống nước: “Dạ thôi, chú Vi, chú đang bận, tôi đi ăn cơm đaay.”
“Được rồi, đi thôi, còn cái này cậu cầm đi, bỏ về phòng rồi đi ăn, chiều về ăn cũng được. Tôi ở đây có một mình mà Nước Cất nó mang nhiều trái cây quá, mình tôi ăn sao hết.” vừa nói, ông vừa lấy trái cây trên bàn mà Thị Tử mang tới ấn vào trong tay Diêu Tô Càn.
Diêu Tô Càn cũng không từ chối, xách giỏ trái cây đi.
Thị Tử ở đằng sau cau có: “Sao chú cho nó? Tuy không đáng bao nhiêu nhưng cũng không thể cho không nó vậy được.”
“Con đó. Được rồi, tìm được rồi thì đi đi. Yên tâm, việc này để đó ta xử lý, ta mà không xử lý xong thì còn Trương bá bá của con. Đến phiên con kêu gào ở cục Công An sao? Về đi.”
Thi Tử thở dài, gật đầu rồi chào hỏi Vi thúc, rời đi.
Nhưng lúc đi ngang nhà vệ sinh đột nhiên có người kéo hắn vào trong. Thị Tử biết, hành lang này là nơi duy nhất mà không có camera kiểm soát, xem ra người kéo hắn vào rất quen thuộc nơi này.
Quả thật, người đó quen thuộc nơi đây.
Diêu Tô Càn.
Khúc Sầm Sĩ đẩy hắn ra, “ Muốn gì? Đánh nhau à?” Nhìn ánh mắt của Diêu Tô Càn, Thị Tử cảm thấy rất khó chịu. Hắn liền hiểu vì sao Mập suýt đánh nhau với Diêu Tử. Đừng nói là người nóng nảy như Mập, tới hắn còn cảm thấy nóng máu vì ánh mắt này.
Diêu Tô Càn nói: “Không đánh nhau, tôi chỉ muốn biết, hai vụ án kia các người có phát hiện gì, tìm thấy manh mối gì. Tôi không quan tâm anh có phải nằm vùng không, tôi chỉ hy vọng anh nói cho tôi nghe sự thật.”
“Hừ, ta có nói ngươi cùng không tin, nếu ta nói là quỷ giết người thì ngươi tin sao?”
“Không tin! Tốt nhất là anh nói thật đi.”
Thị Tử hừ lạnh. “Vậy chẳng còn gì để nói. Ngươi tra án của ngươi, ta là chuyện của ta, chúng ta nước sông nước giếng không phạm nhau.”
“Hừ, vậy chống mắt mà xem, ta sẽ đem hung thủ ra trừng trị theo pháp luật sau đó sẽ thu thập đám lừa đảo các người.”
Thị Tử đi ra ngoài: “Kính chờ tin lành!”
Diêu Tô Càn cũng không biết, hắn lần trước nữa là suýt đánh nhau cùng Mập, lần trước thì nói chuyện đắc tội Hạnh Phúc tỷ, lúc này đây lại chọc tới Khúc Sầm Sĩ, những ngày tháng sau này của hắn bị chỉnh thật sự thê thảm.
Chương 101: Kéo Hắn Xuống Nước
Trước cổng A Đại, Khúc Sầm Sĩ ngồi trên xe gọi điện thoại, kết quả hắn thông báo tới mọi người khiến tất cả đều chấn kinh. Hồ sơ hắn tìm được của Đương Hạ, ông chủ 31 tuổi, từ nơi khác tới, không có thêm bất cứ thông tin nào về người nhà, người thân. Lần theo thông tin về hộ khẩu thì thấy một người có vẻ có quan hệ với hắn, theo tài liệu thì khoảng 60 tuổi, và ảnh chụp thì trông giống Tang Lão bản 31 tuổi hiện tại, giống như đúc.
Chú ý, là giống nhau như đúc! Hoàn hoàn toàn toàn giống nhau.
Ngay cả quần áo, biểu tình không một chi tiết nào mà giống nhau như đúc.
Khúc Sầm Sĩ có thể khẳng định, tài liệu này chắc chắn dùng cùng một ảnh chụp. Chỉ là tư liệu ở Cục Công An chắc chắn không để xảy ra sơ sót nào như thế. Nếu có, đó chính là Tang lão bản thực ngưu bức, đủ sức sửa cả hồ sơ của Bộ Công An.
Cúp máy xong, Thị Tử gõ gõ lên màn hình, ho khan rồi làu bàu: “Tang lão bản chẳng lẽ thực sự ngưu bức tới vậy? hắn làm sao thay đổi được thông tin nhỉ? Hay là hắn làm sao để mà trẻ hoài như thế? Nếu hắn có cách, đem bán thuốc bất lão thì chắc sẽ phát tài, đại phát tài.”
Cửa sổ xe bị gõ vài cái, lúc này Thị Tử mới chú ý tới Thiên Ti ở ngoài xe, hắn vội mở cửa. Thiên Ti nhìn nhìn ghế cạnh hắn, Thị Tử vội vàng nói: “Yên tâm, đã sớm làm sạch. Tối qua anh đưa xe đi sấy rồi.”
Hôm qua, sau nụ hôn dài, Khúc Sầm Sĩ định đưa Thiên Ti về, nhưng không đưa về tận cửa mà dừng ở ngã tư gần đó. Như vậy, Thiên Ti cũng sẽ không bị Tinh Tinh phát hiện. Nhưng mà Thiên Ti lại không chịu lên xe, nói là người ướt như vậy sẽ làm bẩn xe hắn. Thị Tử liền nói: “Em thế này làm gì có ai chịu chở em, mau lên xe nào.”
Thiên Ti đành lên xe, nhưng chỉ dám ngồi mé mé trên ghế, chiếm chỉ được 1/3 chiếc ghế. Thế nhưng nưhu vậy cũng đủ làm ướt xe. Thời tiết mưa dầm thế này, chỉ còn cách đem xe đi sấy khô.
Thiên Ti lên xe rồi nói: “Chà, giờ em chính là trốn học đi hẹn hò với anh.”
“Học hành gì nữa, chẳng phải lớp nào cũng như nhau sao.” Nực cười chưa, làm yêu tinh mà còn đi học, đi thi, có ích gì sao?
Thiên Ti cười cười cũng không nói gì thêm. Trốn học đối với Thiên Ti mà nói cũng không phải một lần hai lần, với tính cách của cô thì trốn học đi chơi đều là bình thường.
Ngồi một lúc, Thiên Ti theo bản năng lại đưa tay lên sờ viên đá Phù Dung trên cổ. Thấy thế, Thị Tử hỏi: “Có thể nói anh nghe là viên đá này có ý nghĩa gì không? Viên đá này lấy từ Tinh Duyên ở quỷ thị đó.”
“Ừ, cái này, chính là mệnh nguyên của em, đeo nó có thể cho em sức sống. giống như trên film trên TV á, cho dù em có chuyện nhưng viên đá vẫn nguyên vẹn thì em sẽ khỏe lên nhanh chóng. Ngược lại, nếu viên đá bị gì, thì cơ thể em sẽ càng ngày càng kém.”
“Vậy đó chính là vật rất quan trọng.” Thị Tử cau mày. Đồ quan trọng mà đeo tùy thân thì không ổn, hơn nữa chẳng phải trước đây Thiên Ti không hề đeo sao? Thị Tử đột nhiên nghĩ tới phải tìm chỗ đem cất viên đá này đi, như vậy cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, việc dù nghiêm trọng tới đâu thì Thiên Ti ít nhất có thể giữ được tánh mạng.
Chỉ là giấu ở nơi nào đây?
“Thị Tử, anh nghĩ gì vậy? Chân mày cau tít cả lại rồi.” Thiên Ti cười nói.
Thị Tử cười, “Không phải em thích đi nhà ma sao? Mai lại trốn học, anh đưa em đi chơi ở âm địa. Sáng đi sớm xíu, chiều về được rồi.” âm địa mà hắn nói dĩ nhiên chính là Sầm gia thôn. Đem Phù Dung Tinh lưu tại Sầm gia thôn, nhờ ba mẹ hỗ trợ phong bế, hoàn toàn không thành vấn đề. Hơn nữa nếu Thiên Ti đi Sầm gia thôn, cũng làm cho ba mẹ cao hứng một chút. Ban ngày đi, có một cái chỗ tốt, đó chính là ban ngày ba mẹ biết bọn họ đi qua, nhưng mà, tới tối bọn họ mới có thể lên tiếng cho ý kiến. Mà buổi tối bọn họ đã rời khỏi Sầm gia thôn. Đến lúc đó, ba mẹ có ý kiến cũng không có cách nào nói.
Như vậy Thiên Ti cũng sẽ không khó xử. Mặc kệ Thiên Ti về sau có thể trở thành vợ hắn hay không nhưng hiện tại tình cảm của hắn với cô là thật
“Được đó.” Thiên Ti sảng khoái mà đáp lời.
“Vậy nha, giờ mình đi mua trang bị.”
Nói là đi mua đồ, nhưng mà chỉ là đi trong ngày nên bọn hắn cũng không cần mua gì, hắn cũng chỉ là mua áo gió đôi cho hai người, vừa vặn mặc trong thời tiết này.
Đi dạo phố, đi mua sắm, hai người hệt như các cặp đôi bình thường, cười nói, ôm nhau, tạm quên đi những phiền não âu lo. Hạnh phúc giản đơn khiến cả người đều vui vô cùng.
6 giờ chiều Thị Tử về đến nhà. Ban nãy hắn đưa cô về gần nhà rồi dừng xe, đứng nhìn cô khuất sau ngõ rẽ rồi mới lái xe trở về.
Hắn đã gọi điện báo, nên trong nhà đã tụ tập đông đủ, cả Hạnh Phúc cũng đã tới nơi.
Trong phòng khách, trước mặt chiếc TV cháy đen, bốn người vây quanh chiếc bàn nhỏ nhìn đám đồ ăn trước mặt. Hạnh Phúc vừa ăn vừa càm ràm bọn hắn suốt ngày ăn đồ ăn đặt đưa tới không biết xấu hổ.
Còn Mập thì nguyên tắc là ông đây có tiền, ông không sợ.
Thị Tử thì nguyên tắc là Mập bỏ tiền, mắc gì không ăn.
Còn Thần Ca thì thành thật, “Tôi có nấu, từng nấu, nhưng hai đứa nó chê đồ tôi nấu không ra gì, không ăn nổi.”
“Không phải a.” Mập la hét. “Hôm đó ở bên nhà chị á, ba chị nấu ăn ngon lắm luôn, chứ để Thần Ca nấu ăn thì chính là lãng phí á, chỉ dùng hai thứ là dầu và muối, cái gì cũng chỉ có dầu với muối, không thêm một thứ gia vị nào khác.”
Thần ca yên lặng ăn cơm, cúi đầu, không nói gì.
Hạnh Phúc cũng nghĩ tới khó xử của THần Ca. Mỗi ngày trôi qua đều ở nhà tang lễ. Lúc bận thì tới cả cơm cũng không thể ăn đúng giờ. Nơi đó còn xa khu trung tâm, quanh quanh cũng chẳng có siêu th, muốn mua gì cũng phải lái xe đi xa thì làm sao mà nhớ tới mua thêm gia vị.
“Thần Ca, nghe nói anh có một căn hộ ở nội thành mà, sao không ở đó?” Hạnh Phúc hỏi.
Mập vội áp sát Thị Tử thì thầm: “Hỏi nhà xong là tới xe nha, không chừng sắp thành rồi.”
Nhưng câu trả lời của Thần Ca khiến Mập phát cuồng. Thần Ca nói: “Bán, hồi trước tôi bán để chữa bệnh cho sư phụ.”
Hạnh phúc lúc này mới nhớ lại lúc trước chữa bệnh cho Cảnh thúc quả thật rất rất tốt kém.
“Xe thì sao?” Mập hỏi.
Vấn đề này khiến mọi người đều im lặng. Mập đinh nói tiếp thì Thị Tử đã cắt ngang, không cho hắn tiếp tục phạm sai lầm, Thị Tử nói: “Mai tao đi sớm, 6:30 tao đi, 7 giờ đón Thiên Ti, tao định đưa cô ấy tới Sầm Gia thôn một chuyến. Dự kiến tầm 12 giờ tới thôn, ở đó này kia, tầm 5 giờ rưỡi tao về tới đây lại. Đi xa, nên tao cần một người thay phiên lái.” Hắn nói xong thì nhìn Mập, ý tứ rõ ràng. Mập đi theo làm tài xế.
Mập cũng thức thời: “Rồi, tao đi làm tài xế. nhưnng việc điều tra cũng không thể vì mày yêu đương mà chậm trễ. Thần Ca với Hanh Phúc tỷ phụ trách tìm thêm thông tin về Tang lão bản nha, đặc biệt là hắn cùng người mà dì Kim Tử từng gặp mấy chục năm trước có phải cùng một người không, đó có phải là lão bất tử quái vật không.”
Hạnh Phúc tỷ đang gặm móng heo, ngẩng đầu nói: “Người ta bất lão biết đâu là thần tiên, sao lại nói người ta là quái vật.”
“Chừn nào còn chưa điều tra rõ ràng thì chừng đó chính là quái vật.”
Hạnh Phúc không buồn nhiều lời. Chỉ có Mập là vô cùng phiền não. Ngày cuối tuần càng lúc càng gần, hắn sắp phải sang nhà Lôi Lôi, thật không biết phải làm sao cho tốt bây giờ.
Thần Ca đưa Hạnh Phúc xuống lầu, lúc trong thang máy hỏi cô vấn đề, hỏi cô cảm thấy Tang lão bản có phải là lão bất tử không.
Hạnh Phúc nói: “Không biết, mặc kệ đi, dù sao đi nữa thì chắc hắn cũng không thể nào bán cho tôi phương thuốc để trẻ mãi không già.
Cùng lúc đó, Mập cũng hỏi Thị Tử đang rửa chén. Thị Tử vừa rửa chén vừa nói: “Kệ đi, dù sao Tang lão bản cũng không có ý hại chúng ta, cho dù ông ấy có bất tử không cũng chẳng ảnh hưởng gì tới mình. Nếu tìm được cách nào kéo ổng xuống nước, hỗ trợ chúng ta thì mình nắm chắc cơ hội thắng lợi đó.”
“Tao thấy không chắc. Tang lão bản luôn tránh né chuyện tụi mình hỏi, hắn chẳng có ý hỗ trợ đâu, hay do hắn biết việc này nguy hiểm, muốn tự bảo vệ bản thân nên không giúp mình?”
“Không đâu, ông ấy không giống loại người đó, không thì cũng không nhắc mình tới hai lần về chuyện này. Có lẽ có lý do gì khác.”
“Vậy được, mình nghĩ cách kéo ổng xuống nước cùng.”
Thị Tử cau mày, dừng tay: “Như vậy có mất đạo đức quá không?”
“Bảo toàn mạng sống quan trọng hơn, quan trọng mẹ gì ba cái đạo đức.” Mập phì cười, làm như thể đã kéo được người ta xuống nước rồi.
Vấn đề này vẫn lướng vướng trong lòng bọn hắn, cho đến tận lúc đã xử lý hết mọi chuyện, Thị Tử hỏi Tang lão bản vì sao không chịu giúp bọn hắn lúc đó, ông trả lời là, muốn bảo trì cảm giác thần bí cho bản thân.
Đúng là câu trả lời khiến người ta hộc máu.