Hướng Dẫn Làm Idol Bán Thời Gian

Chương 5: Là đặc thù hay đặc (t)?




Bởi vì Khương Lạc Thầm đã nhận được vai diễn đặc thù*, trong phút chốc eo không đau lưng không mỏi nữa, háo hứng đi tìm thầy trang điểm.

*大特 (演员): diễn viên đặc thù hoặc là cameo - ý chỉ những diễn viên đặc biệt không có nhiều lời thoại, đất diễn nhưng có thể sẽ mang vai trò quan trọng trong kịch bản. Được tuyển chọn bởi ekip làm phim vì đặc thù của vai diễn, như vai của Khương Lạc Thầm là loại thứ 3 =))))))).

Trong đoàn phim, chỉ cần còn thở đều được gọi là thầy. Người phụ trách trang điểm là thầy trang điểm, người phát cơm hộp gọi là thầy hậu cần, lái xe chở tổ thì gọi là thầy tài xế...Người nào không biết còn tưởng nghề nhà giáo này do người Sơn Đông* thành lập nên.

*do người Sơn Đông thích gọi người khác là thầy (lão sư - 老师) (bất kể tuổi tác giới tính), giống như việc người Nam thích gọi người khác là ông chủ (lão bản - 老板).

Giống như Khương Lạc Thầm bây giờ, bị biến thành thầy cameo.

Dù sao là một diễn viên đặc thù có lời thoại, thầy hóa trang bảo cậu ngồi xuống trước gương, nghiên cứu kỹ gương mặt cậu trong vài phút, song anh ta thấy cậu đã đánh qua lớp nền và vẽ lông mày thì suy nghĩ một hồi, lấy thỏi son màu nâu đậm từ trong túi makeup ra...Ơ, màu đen.

Khương Lạc Thầm hãi hùng: "Không được dùng thầy ơi, em diễn đặc thù, không phải đặc t(omboy)* đâu!

bản gốc là 大(t): /dà/(t) bên Trung dùng chữ t này chỉ mấy bạn nữ thích ăn mặc giống nam giới, mang nghĩa của tomboy (tác giả chơi chữ).

Thầy makeup: "Có gì khác nhau sao? Dù gì nhân vật này cũng không thích người khác giới."

"....." Nói có vẻ rất có lý, Khương Lạc Thầm hết cách phản bác.

Cậu rầm rì lấy cây son màu nâu đậm tô lên môi, đánh thêm phấn mắt màu xám khói cùng bộ. Trong vài phút ngắn ngủi, từ một idol flop lạc quan vui vẻ đã biến thành một idol flop...không nhìn ra nam hay nữ.

Nói thật lòng thì, kiểu trang điểm này chỉ có Khương Lạc Thầm mới gánh nổi. Khung xương mặt đẹp, có khí chất tốt. Cho dù có hóa trang ô dề như vậy cũng không bị "che lấp", còn làm nổi bật lên vẻ đẹp độc đáo của riêng cậu.

Rốt cuộc vẫn là chưa thử qua thể loại hóa trang này, Khương Lạc Thầm selfie mấy tấm trước gương, cẩn thận chọn ra tấm ưng ý nhất rồi gửi cho Văn Quế.

Tiểu Khương Tiểu Khương không thích ăn gừng: Có đó không?

Tiểu Khương Tiểu Khương không thích ăn gừng: Tới chiêm ngưỡng vẻ đẹp của ông đây đi.

Văn Quế:?

Văn Quế: Anh đây à?

Tiểu Khương Tiểu Khương không thích ăn gừng:.....

Văn Quế: Khương Lạc Thầm, không lẽ anh nghĩ rằng chuyển giới cũng có thể thay đổi vận mệnh bị tôi 1 à?

Tiểu Khương Tiểu Khương không thích ăn gừng:....

Bạn học Tiểu Khương tức ói máu kéo Văn Quế (tạm thời) vào danh sách đen.

Chưa qua bao lâu thì phó đạo diễn đã đến rồi. Lần này trong tay hắn cầm thêm mấy tờ giấy mỏng mỏng, trên mặt in chằng chịt chữ. Khương Lạc Thầm rất quen với tờ giấy này, trong đoàn phim được gọi là giấy bay*, cũng là cuốn kịch bản mà thầy biên kịch tạm thời sửa lại. Bởi vì không kịp đóng thành cuốn nên được gọi là giấy bay.

*giấy bay: 飞页 - kịch bản mà biên kịch sẽ viết thêm trong quá trình quay phim, không có trong kịch bản gốc. Nhiều đạo diễn sẽ quay phim theo kiểu này - không có cốt truyện cụ thể mà sẽ thêm thắt chi tiết trong quá trình quay phim để chân thật hơn (mình cũng không biết dịch sao, để nó giấy bay luôn vậy).

Bạn học Tiểu Khương cầm lấy một tờ kịch bản, cậu xem lướt qua nhanh một lần, cũng biết được đại khái kịch bản là nữ chính giúp đỡ một bạn học bị bắt nạt trong trường. Không ngờ rằng tới lúc nữ chính gặp khó khăn, cô bạn học từng được giúp đỡ lại quay đầu nói xấu sau lưng, cười nhạo nữ chính.

Khương Lạc Thầm đóng vai cô bạn học ăn mặc trang điểm (kể cả tính hướng) không giống với người thường, nên bị bắt nạt.

Khương Lạc Thầm một phút đã đọc xong hết kịch bản, kén chọn nói: "Kịch bản gì mà lỗi thời vậy, biên kịch lúc viết mang theo não chưa vậy? Đến loại kịch bản như này mà đạo diễn cũng thông qua sao?"

Phó đạo diễn: "Quên nói, bộ phim này là do đạo diễn bọn tôi tự biên tự diễn. Cậu ấy vừa là đạo diễn vừa là biên kịch."

Khương Lạc Thầm lật mặt lẹ: "Ây da, vị đạo diễn này thật là nhìn xa trông rộng, chỉ có mấy chữ ngắn ngủi như thế này mà cũng có thể bộc lộ trọn vẹn nội tâm phức tạp của nhân vật, dựa vào thực trạng bắt nạt của trường học mà thăm dò thế giới nội tâm của học sinh!"

Phó đạo diễn phun ra một câu: "Bạn nhỏ, tôi thấy cậu khá hợp làm phó đạo diễn."

Khương Lạc Thầm: "?"

Phó đạo diễn cảm khái nói: "Cậu sao mà vuốt mông ngựa còn giỏi hơn tôi."

*vuốt mông ngựa = nịnh hót =)))))))))))

........

Người am hiểu vuốt mông ngựa, sẽ luôn sống sót được đến tập cuối.

Khương Lạc Thầm mặt dày nói "quá khen" với phó đạo diễn. Sau đó cậu cầm lấy tờ kịch bản, chuẩn bị tìm chỗ trải mình.

Trong đoàn phim, "chờ đợi" mãi mãi là chuyện lãng phí thời gian nhất. Xem tờ thông báo, có thể diễn 8 cảnh một ngày đã được xem là một đoàn phim gương mẫu rồi. Thời gian diễn trước ống kính của diễn viên thật ra không nhiều lắm, phần lớn thời gian chủ yếu dành cho giai đoạn chuẩn bị. Điều chỉnh ánh sáng, tìm góc độ, chuyển đổi đặc cảnh xa gần, kiểm tra hiệu ứng âm thanh, diễn viên thay đổi bổ sung trang điểm... Trong mấy tiếng ngắn ngủi này, quần chúng làm gì cũng không được, chỉ có thể tìm một góc nào đó nghỉ ngơi.

Hồi trước Khương Lạc Thầm quay "Diêm vương bá đạo yêu tôi"--- cũng tính là nam bốn đi, cảnh quay khá nặng, lời thoại cũng nhiều. Mỗi ngày đều phải thức dậy lúc bốn giờ sáng, ăn đại bữa sáng rồi phải đi hóa trang, sau đó lại bắt đầu cuộc chờ đợi dài đằng đẵng. Số đỏ thì 10 giờ quay, đen thì có thể ngâm mãi đến lúc nóng nhất buổi chiều mới có thể đứng trước ống kính.

Tháng 8 Hoành Điếm nóng muốn chết, nắng cũng gay gắt. Khương Lạc Thầm quay được một tháng thì sụt xuống ba bốn kg, từ Bạch vô thường biến thành Hắc vô thường. Phim chiếu mạng kinh phí thấp - một tập năm phút thù lao cũng chả bao nhiêu. Tên tuổi cậu không có, ký hợp đồng là ba mươi tập mười lăm vạn tệ, chia 7-3 với công ty. Cậu lấy ba, tới tay thì còn có bốn vạn năm (chưa tính thuế).

*mười lăm vạn tệ = 512 triệu vnd; bốn vạn năm tệ = 65 triệu vnd; 208 vạn tệ = 7 tỷ hơn (xấp xỉ).

Bốn vạn năm tệ (trước thuế) ít không? Trong giới giải trí lương ngày 208 vạn tệ lên được hotsearch, thật sự quá ít luôn.

Nhưng Khương Lạc Thầm biết rằng, ở rất nhiều nơi, còn rất nhiều người lương năm cũng chưa tới bốn vạn năm tệ (chưa tính thuế).

Cậu không có ba cái suy nghĩ phù phiếm vớ vẩn như vậy, lúc nào cũng chỉ xem mình là idol bán thời gian. Nên cậu ăn hành một tháng kiếm được hẳn bốn vạn năm là mãn nguyện rồi, lần này còn làm diễn viên đặc biệt, tới tay là một vạn tệ, cậu cũng đã thỏa mãn.

Ngoại trừ cậu ra, đoàn phim còn có quần chúng khác. Tất cả đều là sinh viên trường bọn họ tới hóng hớt. Mọi người đều là lần đầu diễn quần chúng đều rất hứng thú, tưởng rằng đến đoàn làm phim có thể thấy được minh tinh, không ngờ chào đón bọn họ lại là sự chờ đợi trong vô vọng.

Có người ăn không ngồi rồi lấy điện thoại ra lướt video, cũng có người lấy sách từ trong balo ra, nhìn vào trang bìa lại là "Thú y học" tập 2.....

.............Voãi, ở đâu ra mấy ông bà nội này dợ, lượn chỗ khác dùm được không, đừng lại đây làm dơ bẩn giới giải trí không học thức này!

Khương Lạc Thầm không dám đi xa, chỉ đi loanh quanh đoàn làm phim. Vốn dĩ muốn tìm bóng râm hóng mát, đáng tiếc rằng mỗi bóng râm đều đầy người ngồi, bóng râm duy nhất không có người lại có ba con cẩu nằm ườn ra.

Khương Lạc Thầm ngồi xổm xuống đất, thương lượng với chó: "Đàn anh đàn chị, nhường một chỗ cho em đi moà?"

Biệt đội Gâu Ẳng tới một cái liếc mắt còn không ném cho cậu, tiếp tục ngủ ngon lành.

Khương Lạc Thầm: "...." Được, các anh chị thanh cao, tôi đã ghi nhớ rồi, danh sách triệt sản tháng sau nhất định có tên anh chị!

Cậu nghĩ nghĩ, chỉ có thể đi giảng đường bên cạnh thanh lọc tâm hồn.

Người ở tầng một tầng hai đông đúc tới lui, đến điều hòa cũng không đủ mát. Khương Lạc Thầm leo lên tầng ba, cậu nhớ ngay ngã rẽ thang máy vừa đúng có một cái cửa sổ, từ chỗ đó có thể nhìn xuống đoàn làm phim, có thay đổi gì cũng không qua được cặp mắt thần của bạn Tiểu Khương.

Tính toán thì hay lắm, chỉ không ngờ đến lúc cậu rẽ qua góc thang máy thì thấy được một bóng người đứng đó rồi.

Là một thanh niên mặc áo sơ mi trắng kết hợp quần jeans, nghiêng người cạnh cửa sổ nhìn xuống đoàn phim.

Cửa sổ bị kéo ra một khe hở, gió nhẹ mùa hè ngoài khung cửa sổ cửa thổi vào mái tóc nâu hơi dài của thanh niên. Bóng cây do nắng nhẹ chiếu vào khẽ chuyển động trên áo sơ mi anh ta.

Khương Lạc Thầm không nghĩ chỗ này còn có người khác, cậu đột ngột dừng bước. Bóng người đó nghe được tiếng động sau lưng liền quay người lại.

Một giây sau, bốn mắt nhìn nhau.

Khương Lạc Thầm chỉ thấy sau lưng tê dại, lập tức rơi vào vòng xoáy của tầm nhìn.

Đáng tiếc rằng, đối phương lại đeo cái khẩu trang màu đen mà giới giải trí ai cũng đeo, chỉ lộ ra cặp mắt màu cặp mắt sâu thăm thẳm.

Phong thái của anh ta vừa chín chắn và trầm tĩnh, lại có chút ưu sầu khó diễn tả. Loại khí chất độc đáo này lại che lấp được tuổi tác, Khương Lạc Thầm có thể nhìn ra được anh ta hơn cậu vài tuổi, hẳn là trên dưới ba mươi.

Bạn Tiểu Khương đang nhớ lại một chút, chắc nịch rằng trong trường mình không có nhân vật nào như vậy. Dù sao thì mấy anh đẹp trai ở viện Thú Y cũng không đếm nổi một bàn tay, Khương Lạc Thầm với cương vị hotboy trường mấy năm liên tục, biết rất rõ số lượng nam sinh trong trường.

"Anh đẹp trai, anh là người đoàn phim?" Khương Lạc Thầm sau phút chốc ngây người ngắn ngủi, lập tức bắt chuyện với đối phương.

Thanh niên không ngờ được Khương Lạc Thầm tự nhiên như vậy, anh ngừng lại một chút rồi gật nhẹ đầu, song lại nhìn chăm chú đống makeup lố lăng trên mặt Khương Lạc Thầm, mở miệng: "Cậu là sinh viên trường? Nghe nói phó đạo diễn tìm được một cameo, là cậu?"

Tuy anh ta nói tiếng phổ thông, nhưng khẩu âm lại mang đầy hương vị "cảng"*.

*"cảng": có vẻ như là giọng Hồng Kông (tiếng Quảng Đông)

"Bingo!" Khương Lạc Thầm bước vài bước lên thềm, chen trực tiếp vào bên cạnh thanh niên, thẳng thắn giơ tay, nhiệt tình chào hàng bản thân: "Tôi là Khương Lạc Thầm, sinh viên viện Thú Y, còn anh?"

"Lâm Vị Nhiên."

Khương Lạc Thầm nhẩm đi nhẩm lại cái tên này hai lần, cảm thấy nghe có chút quen tai, nhưng kiểu gì cũng không nhớ ra nổi.

Sau khi giao lưu tên tuổi, thanh niên tên Lâm Vị Nhiên không nói gì nữa. Não Khương Lạc Thầm đang ngẫm nghĩ xem rốt cuộc mình đã nghe được cái tên này ở đâu, vai phụ trong bộ phim nào đó à? Không, hẳn là không phải diễn viên, lý do vô cùng đơn giản—Lâm Vị Nhiên không makeup (ít nhất là không vẽ chân mày).

Vậy nên anh ta là nhân viên công tác hậu trường sao?

Dù sao thì chính chủ đứng kế bên, bạn Tiểu Khương cũng không hâm đến nỗi lấy điện thoại ra sợt baidu, chỉ có thể đào sâu trí nhớ vắt óc suy nghĩ.

Dưới lầu, người đoàn phim bận tối mặt, phó đạo diễn chạy vòng vòng như bươm bướm, không dừng lại dù chỉ một chút.

Khương Lạc Thầm chậc chậc lưỡi, lẩm bẩm: "Quay phim thật không dễ dàng, diễn viên thì không bao nhiêu mà chục người bận tới bận lui."

Lâm Vị Nhiên thấp giọng "Ừ" một tiếng, phụ họa theo: "Năm mươi lăm người."

"Cái gì?"

"Tổ diễn này tổng cộng có 55 người, bao gồm tổ quay phim, tổ ánh sáng, tổ ghi âm, tổ hoá trang, tổ làm phim, tổ hậu cần, còn chưa tính staff tạm thời. Hai tổ hoạt động cùng lúc, tới bên này quay cảnh thì là tổ B, tổ A ở điểm quay khác cách năm kilômét."

Khương Lạc Thầm kinh ngạc, tính toán theo bản năng: "Với thù lao tổ hóa trang là... Quay phim là... Thuê máy móc là...Tôi còn mới thấy vài bác tài...Ồ!"

Trình độ tính nhẩm của cậu rất cao, mồm miệng giống máy tính "cạch cạch" được hai tiếng đã tính ra được chi phí một ngày của đoàn phim.

Mẹ của Khương Lạc Thầm là kế toán, từ nhỏ đã bồi dưỡng độ nhạy cảm tuyệt đối với con số của Khương Lạc Thầm. Lúc bé một nhà bọn họ ba người đi ăn, mẹ Khương quét mắt một cái đã tính được tiền thuê cửa hàng lẫn lương nhân viên, tiền nước lẫn độ hao mòn đồ vật, lại tính tới tiền món ăn. Trong một phút đã biết được món ăn này lời được bao nhiêu phần trăm.

Bạn học Tiểu Khương được thừa hưởng được truyền thống tốt đẹp của mẹ, cực kỳ yêu tính toán.

Lâm Vị Nhiên thấy dáng vẻ lẩm bẩm tính nhẩm y hệt tham tiền của cậu, cảm thấy cực kỳ thú vị, nhắc nhở: "Cậu có thời gian ở đây tính toán chi phí đoàn kịch, không bằng dùng thời gian tính chính sự đi."

Khương Lạc Thầm: "Cái gì chính sự?"

Lâm Vị Nhiên chỉ vào đống kịch bản gấp hình vuông: "Một lát nữa quay rồi, cậu học thuộc kịch bản chưa?"

"Cái này còn cần thuộc?" Khương Lạc Thầm vung tay: "Người anh em, có phải anh chưa xem qua kịch bản ngày hôm nay không? Loại kịch bản nhảm nhí như này, trên mạng một ngày cũng viết được ba mươi nghìn chữ, lời thoại không có giá trị gì sất."

Lâm Vị Nhiên nhướn mày: "Bạn nhỏ, nghe câu 'Họa từ miệng mà ra' chưa? Cậu nghĩ gì nói đó như vậy không sợ tôi tố cáo với biên kịch à?"

"Anh sẽ sao?" Khương Lạc Thầm chớp chớp mắt, "Hơn nữa. phim này là do đạo diễn tự biên tự quay đó, không lẽ ông ta không biết mình vừa viết kịch rác* à?"

"..........."

Khương Lạc Thầm hùng hổ nói: "Biên kịch viết kịch rác, đạo diễn quay kịch rác, diễn viên diễn kịch rác. Cái này chỉ có một khả năng, chính là phim này từ đầu đến cuối không định quay tử tế."

*bản gốc là 水戏: ý chỉ kịch bản mà biên kịch viết cố cho có chữ, tình tiết thêm thắt vô không có giá trị gì, không khác gì rác nên mình để kịch rác luôn =)))

Trước đó Khương Lạc Thầm từng xem qua sách nội bộ ngành. Mỗi năm truyền hình trong nước sẽ quay tầm trên dưới 400 bộ, nhưng cuối cùng có thể chiếu cho khán giả xem chưa tới một nửa. Lấy một bộ phim ít nhất hai mươi tập tính đi, cũng có nghĩa là ít nhất có năm mươi nghìn tập phim không ai care. Trong năm mươi nghìn tập truyền hình được bấm máy trước đó, lẽ nào đoàn sản xuất phim không biết tác phẩm của mình vĩnh viễn không được chiếu sao?

Bọn họ có thể biết chứ, giống như việc học sinh tiểu học viết bài tập hè. Dù rõ là thầy cô không thể đọc hết, nhưng vẫn ngồi vào bàn học làm sương sương.

Sau khi Khương Lạc Thầm cầm vào cuốn kịch bản này, cậu đã biết mục đích chính là bài tập hè sương sương kia rồi.

Không chỉ mỗi ngành công nghiệp phim truyền hình như vậy, bên điện ảnh còn trầm trọng hơn. Ngành phim điện ảnh lẫn truyền hình trong giới giải trí thuộc về thượng nguồn, và hạ nguồn dựa vào bọn họ để mưu sinh đã sớm là một vũng nước đục.

Nghe xong lời cậu nói, Lâm Vị Nhiên không những không khó chịu, mà còn cười lên. Mặc dù mang khẩu trang che hết mặt, nhưng đôi mắt cong cong kia chắc chắn là đang cười.

"Cậu nói đúng lắm." Lâm Vị Nhiên nói, "Giới giải trí nội bộ toang rồi."

"......" Khương Lạc Thầm hãi hùng, "Tôi không có, tôi không nói, anh đừng đội nồi cho tôi!"

Cậu nói 123, Lâm Vị Nhiên trực tiếp nhảy tới 10— Có trời chứng giám, khả năng đọc hiểu của Lâm Vị Nhiên có vấn đề!