Cố tổng với Bồi thẩm đoàn của anh ta chỉ cần một ngày đã gặp hết đống người từ di sản để lại của công ty cũ. Thêm ba ngày nữa để chấm dứt hợp đồng với những người khác, soát đi soát lại cũng chỉ còn giữ lại 10 người.
Không sai, 101 chàng trai trẻ, chỉ còn 10 người.
Không sai, Khương Lạc Thầm chính là một trong số 10 người quý báu kia!
Khương Lạc Thầm nghĩ ngợi, trước đó bọn họ được gọi là Hot boys 101, vậy sau này chỉ còn là Hot boys 10 thôi sao?
Vô duyên vô cớ mất đi số 1, cũng không phải điềm gì tốt lành.
Người đại diện mới đến thông báo cho bọn họ, cho tất cả mọi người buổi chiều thứ 2 đến công ty họp. Bạn học Tiểu Khương thứ hai không kịp ngả lưng, đặc biệt đến xin công ty thực tập nghỉ phép nửa ngày, mang trên lưng chiếc xe trượt, nhàn nhã đến báo cáo.
Công ty bọn họ nằm ở cái góc xó xỉnh nào ở đường vành đai số 5 phía Đông. Phía Đông của đế đô là nơi hội tụ các công ty điện ảnh lớn nhỏ và các sản nghiệp có liên quan. Một cục gạch rơi xuống cũng có thể chọi lủng đầu năm nhà quy hoạch điện ảnh truyền hình và ba nhà giám đốc hạng mục. Điểm khác biệt duy nhất là công ty nào có tiền thì thuê văn phòng làm việc tử tế, công ty nào nghèo thì chỉ có thể trú ngụ tại căn biệt thự nhỏ bé trong thôn.
"Căn biệt thự nhỏ bé trong thôn" — hoặc có thể gọi là nhà hai tầng tự xây.
Khương Lạc Thầm nhớ rõ lần đầu tiên đến công ty báo cáo đã vô cùng sốc luôn, vạn lần không nghĩ tới trong đế đô lại có một nơi mang hơi thở quê cha đất tổ như thế này. Joy City cách 5km thì rực rỡ sang trọng, chọn bừa một bàn Starbucks nào cũng bàn được dự án cấp S+, phí sản xuất không vượt quá trăm triệu thì đừng đội quần đi chào hỏi người khác. Tới thôn rồi còn phải đi tàu điện ngầm chuyến cuối để về công ty, người nhanh tay chộp chiếc xe đạp công cộng chưa bị xài hỏng chạy thục mạng, Lọ Lem mang giày pha lê kiểu gì cũng phải biến thành Lọ Nồi.
Trường của Khương Lạc Thầm nằm ở phía Tây của khu phồn hoa nhất, giá cổng trường 22 vạn một mét vuông. Mỗi lần cậu từ phía Tây bay đến phía Đông đều cảm thấy như đi thỉnh kinh trên con đường gập ghềnh. Bạn học còn đùa rằng, cậu là đang về quê bố thí.
"Về quê thì về quê, bố thí thì không tới." Khương Lạc Thầm cứ như vậy đáp, "Một tháng tiền lương có 2000 tệ, mấy dì lao công của công ty tôi đều có 4 5000 tệ, muốn bố thí cũng là bố thí tôi nè."
"......................." Bạn học nói, "Túi tiền cậu phèn bao nhiêu thì tôi không nói, nhưng cậu mở miệng ra là đủ hèn rồi."
Tóm lại, không cần biết túi tiền hay miệng của Khương Lạc Thầm đều quá hèn, từ xe bus chuyển sang tàu điện ngầm, rồi tàu điện ngầm chuyển sang đi ván trượt, vượt qua con sông bốc mùi hôi thối và đống ổ gà mới đến được công ty.
Xe dừng ở bên đường, Khương Lạc Thầm quẹt thẻ công tác, xiên xiên vẹo vẹo đi vào.
Sếp cũ của công ty đem hết mấy vị cấp cao chạy đi rồi, còn ở lại đều là tôm tép. Cố Vũ Triết trực tiếp mang đoàn người của anh, thay máu toàn toàn bộ công ty. Lúc Khương Lạc Thầm bước vào, phóng tầm mắt đều là các gương mặt mới lạ.
May là không thay chị gái lễ tân trước, thấy Khương Lạc Thầm đến thì nháy mắt ra hiệu với cậu, nói với cậu thành viên nhóm sớm đã đến phòng họp rồi, chỉ còn đợi mỗi cậu thôi.
Khương Lạc Thầm: "!!!" Cậu ngạc nhiên, "Mỗi lần đi tập bọn họ đều tới muộn, sao lần này sớm quá vậy?"
Chị lễ tân: "Hôm nay không phải sếp mới nhậm chức sao, cũng là muốn tạo ấn tượng tốt với Cố tổng."
Khương Lạc Thầm cân nhắc một hồi, người khác đến sớm thì là tạo ấn tượng tốt, vậy cậu đến trễ thì là cái loại ấn tượng gì nữa đây!
Cậu cúi đầu xem đồng hồ, công ty nói 2 giờ rưỡi bắt đầu họp, bây giờ mới 2 giờ 25 phút thôi...Cậu rõ ràng không hề tới trễ, nhưng so sánh với người khác thì cậu biến thành cái kiểu người giờ dây thun không phấn đấu không chí tiến thủ.
Này gọi là gì chứ, này gọi là xã hội cạnh tranh không lành mạnh mà!
Khương Lạc Thầm: "Ha!"
Khương Lạc Thầm giờ dây thun không phấn đấu không chí tiến thủ, tâm không chút hổ thẹn tiến vào phòng họp.
Quả nhiên, trong phòng họp giờ đây đã kính chỗ, đông đúc mấy thanh niên cúi đầu chơi điện thoại. Nghe thấy tiếng mở cửa, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn, thấy người vào cửa là Khương Lạc Thầm thay vì sếp mới, bọn họ lại cúi đầu xuống không hứng thú.
Khương Lạc Thầm quét mắt nhìn xung quanh người trong phòng, muốn xem xem sau khi bớt đi con số 1 thì Hot boys 10 còn giữ lại mấy gương mặt thân quen. Kết quả phát hiện được...cậu biết được có một người.
Hết cách thôi, nhóm trước của cậu có 101 người, đến rồi lại đi, mỗi tháng đều có người rời nhóm có người vô nhóm, sao mà cậu ghi nhớ từng mặt từng tên được? Cậu ở trong nhóm năm năm, người quen biết đều không quá hai bàn tay. Nếu trò chuyện qua ngày mới tính người quen thì lại bớt đi không ít ngón rồi.
Khương Lạc Thầm trực tiếp ngồi xuống kế bên đồng đội duy nhất mà mình quen biết.
"Xùy xùy", Khương Lạc Thầm vừa nói chuyện vừa khoác tay lên cổ đối phương, "Quế Quế Tử, cậu đến khi nào đấy?"
Thiếu niên đội mũ lưỡi trai bị gọi là "Quế Quế Tử" quăng tới một cái ánh mắt, một tay bắt lấy cổ tay của Khương Lạc Thầm, xoay cánh tay cậu răng rắc.
Khương Lạc Thầm: "Đau đau đau!"
Đồng đội: "Tôi tên là gì?"
Khương Lạc Thầm: "...........Văn Quế."
Văn Quế: "Nãy anh mới gọi tôi là gì?"
Khương Lạc Thầm tức tối nói: "Tôi gọi cậu tổ tông."
Văn Quế hai mắt liếc xéo cậu: "Ừ, cháu trai ngoan."
"......" Bạn học Tiểu Khương mắc mệt.
Nhóm bọn họ có 101 phế vật, bạn học Tiểu Khương dựa vào sức sống tăng động hơi thở thiếu niên mà trở thành người hot nhất nhóm (hot nhất = 22,000 fan trên weibo), sức hút của Văn Quế cũng không thua kém. Một điều duy nhất không giống là Khương Lạc Thầm hiếm khi (hiếm khi = có thể đếm trên đầu ngón tay) nhận được ảnh chụp chân của fan nữ, còn Văn Quế chỉ nhận được ảnh (beep—) của fan nam.
Hết cách rồi, ai bảo Văn Quế lớn lên có khuôn mặt xinh đẹp, dưới đôi mắt phượng còn có một nốt ruồi, cho dù liếc cũng nhìn như đang liếc mắt đưa tình với người khác.
Với khuôn mặt này, có thể debut ở Hàn Quốc với title "thiên tài khuôn mặt". Nhưng ở đường vành đai số 5 phía đông, có là thiên thần xinh đẹp tới đâu cũng chỉ có thể cùng cậu đạp xe công cộng thôi.
Văn Quế nhỏ hơn cậu 3 tuổi, cũng gia nhập nhóm muộn hơn cậu 3 năm. Năm ấy vừa vào nhóm Văn Quế chỉ mới có 17 tuổi, Khương Lạc Thầm 20. Công ty có ý định cho hai người xào CP, âm thầm dặn đi dặn lại bọn họ nên tiếp xúc nhiều hơn, hận không thể cho bọn họ ngủ chung một giường luôn.
Khương Lạc Thầm chả sao hết, dù sao thì mấy năm nay còn nhóm nam nào không bán hủ đâu. Bán hủ với em trai xinh đẹp, còn tốt hơn bán hủ với mấy trái dưa bở kia đi.
Nhưng lúc đó Văn Quế là một thanh niên trai thẳng, hắn phản đối kịch liệt với công ty: "Tôi đến đây là vì sân khấu, không phải vì "hot"! Tôi phản đối đi con đường tắt bán hủ này — Trừ khi tôi làm 1!"
Khương Lạc Thầm 20 tuổi: "Em trai ngoan của anh, em nhìn gương xem, gương mặt này của em có chỗ nào xứng làm 1 chứ? kawai-I sao?"
Tác giả chơi chữ, chỗ này 1 - đọc là yi, giống như kawaii
"Vậy anh cũng nên nhìn lại gương đi?" Văn Quế 17 tuổi không lung lay, "Anh ở ngoài mang hơi thở thiếu niên, đợi bị tôi 1 rồi, có thể biến thẳng thành thiếu phụ luôn!"
"........."
Kết cục, hai người không xào CP, ngược lại trở thành chị em tốt, ơ nhầm, anh em tốt.
Thôi được rồi, quay lại hiện tại.
Trong phòng họp, Khương Lạc Thầm ngoắc vai của Văn Quế, thủ thỉ hỏi: "Đừng nhắc mấy chuyện không liên quan nữa, hôm nay sếp gọi bọn mình họp, cậu có biết vì chuyện gì không?"
Văn Quế đè vành nón xuống, giọng điệu bình thản nói: "Ai biết chuyện gì? Tóm lại không phải hủy hợp đồng."
Vậy cũng có nghĩa là cần hủy cũng đã hủy hết rồi, cần cút cũng đã đá hết rồi. Chỉ còn giữ lại mười người bọn họ, đoàn kết hay không cũng méo có, đến tên của nhau còn không đọc được, xếp hàng đứng với nhau còn không đồng đều.
Khương Lạc Thầm chân run run, lẩm nhẩm: "Nói không chừng hủy hợp đồng có khi còn tốt hơn."
Văn Quế: "Sao vậy được, người vô tri như anh cũng có lúc lo lắng à?"
Khương Lạc Thầm: "Bạn học Quế Quế Tử, anh là lạc quan, chứ không có vô tri."
Văn Quế: "Thật không? Tôi không tin."
.......Móa, cái thằng quỷ này ngứa đòn!!!
Mông của Khương Lạc Thầm ngồi xuống còn chưa nóng, bên ngoài phòng họp rất nhanh đã vang lên tiếng bước chân, cửa phòng bị đẩy ra. Khi thấy bên ngoài cửa có mấy bóng người, cả mười thành viên trong phòng họp đều đứng lên trông ngóng nhìn về bóng người đàn ông cao lớn dẫn đầu.
Bên ngoài cửa lớn, Cố Vũ Triết mặc bộ vest màu chì được thiết kế riêng, tôn lên vóc dáng cao ráo và thẳng tấp của anh. Tóc được tạo kiểu vô cùng tỉ mỉ, tổng thể không che giấu được nét tham vọng và dã tâm.
Anh quét tầm mắt về phía tất cả người trong phòng họp, rồi gật nhẹ đầu: "Ngồi đi."
Tiếc chữ như vàng.
Mọi người đều bị giọng nói lạnh lùng của anh ta làm cho run cầm cập. Chỉ có bạn học Tiểu Khương mắt không thấy tai không nghe, tâm vững như sắt đá, cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay mình.
Kim giờ kim phút chỉ chính xác hai giờ rưỡi, so với thông báo họp không thua không kém.
Vậy là Tiểu Khương đã thông, vị sếp mới này của cậu tính cách nghiêm ngặt, có quan niệm khắt khe về thời gian, y chang cái máy chấm công của công ty bọn họ.
máy chấm công: mấy cái máy ghi thời gian ra vào của nhân viên công ty =))))
Máy chấm công mở miệng rồi: "Tôi là Cố Vũ Triết, mọi người chắc hẳn đều đã biết, nên tôi cũng không lãng phí thời gian giới thiệu, nói ba chuyện vớ vẩn nữa."
Mọi người: "........."
Máy chấm công tiếp tục nói: "Các cậu 10 người, đều là đội ngũ chúng tôi sàng lọc quyết định giữ lại. Nhưng quyết định giữ các cậu cũng không phải do các cậu giỏi, mà là do mấy người kia quá tệ."
Mọi người: "........"
Máy chấm công còn nói: Công ty của tôi không nuôi người lười biếng, xấu tính, hay ngu ngốc. Muốn kiếm tiền thì phải chịu khổ, đừng bao giờ hy vọng nằm chơi xơi nước cũng có tiền. Giới giải trí trước giờ không đẹp đẽ như các cậu tưởng tượng. Đứng trên sân khấu chỉ có mình cậu, nhưng sau lưng đã phải có ít nhất 10 thực tập sinh có điều kiện không thua kém, hơn 100 nhân viên công tác sau hậu trường rồi. Còn khán giả thì có bao nhiêu người? Không ai biết, có thể là 1 nghìn, 10 nghìn, 100 nghìn, hoặc cũng chẳng có ai."
"....."
Khi nói đến câu cuối cùng, không khí phòng họp càng trở nên nghiêm túc nặng nề. Khương Lạc Thầm vốn dĩ không ai chú ý đến, uể oải đứng đằng bên Văn Quế. Văn Quế đội mũ lưỡi trai đứng thẳng lưng chú ý nghe Cố Vũ Triết, biểu cảm vô cùng chăm chú.
"Tôi đã xem xong tư liệu của mỗi người các cậu, bao gồm video sát hạch nội bộ trước đây. Sau này sẽ cho các cậu đào tạo bài bản, dựa theo biểu hiện có mỗi người mà làm sắp xếp các công việc thích hợp, nhớ lấy" Người đàn ông dừng lại một chút, lại nói: "Tôi là người đại diện, nhưng càng là một thương nhân— Tôi chỉ đầu tư, không đánh bạc."
Trong phòng họp một mảnh yên tĩnh, tới một tiếng thở cũng không nghe được.
Cố Vũ Triết không hề chú ý tới bọn họ im lặng, anh tận dụng quan sát 10 người trước mặt. Cố Vũ Triết trải qua bao nhiêu thăng trầm có chỗ đứng nhiều năm trong giới giải trí—- trong mắt anh ta, toàn là tụi nhóc trên dưới 20 tuổi, quá dễ để nhìn thấu.
Cố Vũ Triết liếc 10 người bọn họ, nhìn thấy được những phản ứng khác nhau: Có người sợ sệt, trốn tránh ánh mắt anh ta; có người mắt đảo qua lại, nhìn như đang toan tính chuyện gì; người đội mũ lưỡi trai xinh đẹp kia lộ vẻ trầm tư suy nghĩ, lần phỏng vấn đợt trước cậu ta cũng có biểu hiện tốt nhất, là người có não hiếm thấy khó tìm. Còn một người...thẳng thắn nhìn anh, y như con cún đang muốn thu hút sự chú ý của anh vậy, thiếu điều nhảy cẫng lên thôi.
"..................." Cố Vũ Triết im lặng hai giây, nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Khương Lạc Thầm, cậu có việc gì sao?"
Khương Lạc Thầm giơ tay lên y như học sinh tiểu học đang phát biểu, lớn tiếng đáp: "Cố tổng, em có một vấn đề muốn hỏi!"
Mọi người đâu nghĩ tới lá gan cậu lớn vậy, trong chốc lát mọi ánh mắt đều dồn về phía cậu.
Cố Vũ Triết: "Nói."
Khương Lạc Thầm gãi gãi đầu: "Lúc nãy ngài nói 'công ty không nuôi người lười biếng, xấu tính, ngu ngốc,' rốt cuộc ba cái này là phép giao hay phép hợp?"
Cố Vũ Triết: "............"
Mọi người: "........"
Khương Lạc Thầm thấy anh không đáp, còn tưởng anh không hiểu liền vội vã giải thích: "Ớ, phép giao và phép hợp là khái niệm toán học. Nếu ngài không hiểu, tương tự với mắc song song và nối tiếp bóng đèn ấy ngài biết không, ý là..."
"——Tiểu Phùng, cô nhớ một chút." Cố Vũ Triết nghiêng đầu về hướng trợ lý của mình, "Khương Lạc Thầm lương tháng này bị trừ 800, lý do đầu óc ngu xuẩn, nói chuyện vớ vẩn quá nhiều."
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Khương: Hê, ngày đầu tiên đi làm đã trừ tiền, ai thích làm thì làm đi!