Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Tiên Tôn Bạch Thỏ

Chương 19: Mộng xuân




Bạch Đồ ngủ không an ổn.

Cảm giác khô nóng đi theo như cái bóng, Bạch Đồ chỉ cảm thấy toàn thân lúc lạnh lú nóng vô cùng khó chịu.

Y như rơi vào vực sâu bóng tối, không có chỗ bám, chỉ có thể để mặc bản thân trôi nổi trong bóng tối vô tận. Đột nhiên có người chạm vào cánh tay y.

Cái chạm kia như suối ngọt làm dịu đi cơ thể khô nóng của Bạch Đồ, y vô thức dựa lại gần muốn gần khí tức kia hơn.

Xung quanh không còn là bóng tối nữa, một tia sáng chiếu từ xa tới, chiếu sáng thế giới họ đang đứng.

Bọn họ dường như đang ở trong một đám mây, trước mắt như có làn sương mờ ảo.

Nhưng rất nahnh trên người Bạch Đồ lại nóng lên, thế tới rào rạt, đã không phải chỉ đơn giản chạm vào là có thể trấn an. Y vô cùng khó chịu, khát cầu bức thiết như muốn ép điên y.

Y muốn....

Trong cơn mông lung có người ôm y vào lòng, cẩn thận hôn lên môi y. Thân thể họ vô cùng phù hợp, cảm giác thỏa mãn làm Bạch Đồ nhịn không được mà rên rỉ, y mở mắt ra, người nọ đúng lúc nhìn y.

Cặp mắt sâu sắc kia mang theo thâm tình y chưa từng thấy.

Bạch Đồ bật dậy, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hoảng hốt thoát ra mộng cảnh kiều diễm.

Trên người dường như còn giữ lại xúc cảm nóng rực, khác với lần trong động Linh Hư, động tác của người trong mộng vô cùng ôn nhu như y là vật dễ vỡ.

Nghĩ tới đây, Bạch Đồ lại cảm thấy thân thể mình hình như nóng lên. Y lắc lắc đầu, đang định đứng dậy lại cảm thấy có gì đó không đúng ở dưới thân.

Chốc lát, Bạch Đồ che mặt nằm lại trên giường.

Mơ thấy mình và đồ đệ làm chuyện như vậy còn chưa tình, y còn....

Trời biết lần mộng tinh lần trước của y đã là chuyện mấy trăm năm về trước.

Đột nhiên có người gõ nhẹ cửa phòng.

Thanh âm Vân Dã truyền tới từ ngoài cửa:"Sư tôn, người đã tỉnh chưa?"

Bạch Đồ vô thức quấn mền chặc hơn, mở miệng nói:"Vào đi."

Vân Dã đẩy cửa đi vào:"Chưởng môn mới phái người tới mời sư tôn đi Nghị Sự Các, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng."

Bạch Đồ:"Biết, ta lập tức đi

Vân Dã bưng một khay trà tới. Y thêm huân hương mới vào lư đốt trầm hương, lại đổi nước trà qua đêm, bắt đầu dọn bàn. Lạc Hà Phong không có đệ tử hầu hạ, những chuyện này luôn là Vân Dã làm.

Bạch Đồ nằm trên giường lẳng lặng nhìn động tác của hắn, toàn thân được bao phủ chặc chẽ.

Thấy Bạch Đồ mãi vẫn chưa rời giường, Vân Dã lại nói:"Sư tôn, chưởng môn có phần gấp gáp có lẽ là có liên quan tới Ma Uyên."

"Hảo." Bạch Đồ trả lời, vẫn không động.

Vân Dã sửa sang án thư (bàn hẹp và dài kiểu cổ, thời xưa dùng để đọc sách và viết), lấy ngoại sam từ kệ áo, đi tới bên giường:"Sư tôn cần đệ tử cởi y phục thay người?"

Bạch Đồ như lâm đại địch nắm chặc mền trên người:"Không cần."

Vân Dã ngồi xuống bên giường, cúi người xuống nhẹ giọng dỗ nói:"Sư tôn, trước đó thích nằm ỳ trên giường thì không sao nhưng hôm nay chính sự quan trọng hơn, người mau dậy đi."

Hắn dựa quá gần, hơi thở chỉ thuộc về riêng hắn tràn đầy bên người Bạch Đồ, làm Bạch Đồ cảm thấy toàn thân nóng lên, đầu bắt đầu hỗn loạn.

Bạch Đồ không chịu nổi quay đầu đi, mất tự nhiên nói:"Ta không có nằm ỳ, con ra ngoài trước đi, ta sẽ dậy."

Vân Dã không tín nhiệm:"Có thật không?"

Bạch Đồ liên tục gật đầu:"Đương nhiên, con đi ra đi."

"Được rồi, con sẽ tin sư tôn một lần." Vân Dã mỉm cười lắc đầu đặt ngoại sam bên giường, quay đầu rời phòng ngủ.

Cửa khép lại, Bạch Đồ thở phào một hơi, chầm chậm ngồi dậy.

Cuộc sống thật khó khăn.

Vân Dã rời đi lại không vội vàng đi luyện công mà là ra khỏi Lạc Hà Phong. Hắn đi trên đường núi thuận tay hái lá cây đặt lên đàu ngón tay bóp một cái, lá cây dính chút linh lực bay về phía xa xa.

Vân Dã theo phía sau.

Lúc này chính là lúc khóa học kết thúc, trên đường người đến người đi.

Một con hắc linh điệp (bướm đen) dừng trên nhánh cây, bởi vì có lá che nên khó ai phát hiện.

Vân Dã đang định tiến lên, Linh Điệp kia như cảm giác được cái gì đột nhiên bay lên, đi tới chỗ luyện kiếm. Chỗ luyện kiếm trước khóa xá (phòng học) có mười mấy đệ tử đang nghỉ ngơi.

Vân Dã nhanh chóng đuổi theo, rút quạt Thái Sơ bên hông ném tới Linh Điệp.

Cùng lúc đó Linh Điệp hóa thành khói đên nhanh chóng chui vào y phục của một đệ tử.

Đệ tử kia nhận thấy dị động sau lưng, vừa quay đầu đúng lúc thấy được Thái Sơ bay tới chỗ mình.

Vân Dã vội vàng thu tay.

Chỉ là trước khi hắn thu tay, một bàn tay đột nhiên duỗi ra cản Thái Sơ.

Mục Hề cầm quạt tức giận nhìn Vân Dã:"Ngươi đang làm cái gì?"

Vân Dã lười giải thích, mặc niệm pháp quyết ở trong lòng, Thái Sơ rung động mạnh mẽ giãy ra khỏi tay Mục Hề trở về bên người Vân Dã.

Hắn đi tới tên đệ tử kia lại bị Mục Hề ngăn cản:"Đánh lén từ phía sau, đây chính là đồ đệ tốt Tiên Quân Chiêu Hoa dạy?"

"Cút."

"Kêu ta cút?" Mục Hề cười khẩy:"Trước đó ở động Linh Hư là ta hành sự không chu toàn, tới, bây giờ chúng ta quang minh chính đại so một trận. Ta cũng muốn nhìn xem ngươi có tư cách gì kêu ta cút."

Trong lúc nói chuyện, khói đen trên người đệ tử kia lặng yên bay ra nhanh chóng chui vào Mục Hề.

Vân Dã nhìn chằm chằm khói đen đã biến mất trong cơ thể Mục Hề, hắn đắn đo trong chốc lát, thu Thái Sơ thờ ơ nói:"Quên đi, hôm nay ta không có tâm trạng đánh với ngươi, lần sau đi."

"Ngươi..."

Vân Dã không để ý quay đầu rời nơi luyện kiếm.

Linh Điệp kia chính là Ô Cưu.

Ô Cưu nay đã có thể lấy hình thái linh thể tự do bay lượn ở thế gian, một khi tiến vào thân thể người khác, trừ khi hắn tự nguyện đi nếu không thì khó mà đuổi đi.

Vân Dã nhẹ nhàng vuốt ve quạt Thái Sơ, cau mày.

Lần này khó giải quyết.

Bên kia, Bạch Đồ đi tới trước cửa Nghị Sự Các. Bên trong trôi nổi mấy tấm Thủy Quang Kính (kính nước), bên trong rọi ra mấy khuôn mặt. Bạch Đồ nhìn lướt qua, chính là các tu sĩ Đại Năng các môn phái giới Tu Chân.

Mọi người đang nghị luận kịch liệt.

"Ban đầu là hắn nói Ma Uyên đã bị diệt, nay Ma Uyên tái hiện nhân gian không phải nên từ hắn chịu trách nhiệm hoàn toàn sao?"

Nghe xong lời này, Bạch Đồ dừng chân ngăn lại đệ tử đang định thông báo.

Bên trong Nghị Sự Các vẫn tiếp tục tranh luận.

"Lời này của đạo hữu không đúng. Trước đó Tiên Quân Chiêu Hoa một mình đi vào Ma Uyên không phải là vì sinh linh thiên hạ sao? Chúng ta sao có thể qua sông đoạn cầu."

"Cái gì gọi là qua sông đoạn cầu. Nếu không phải có công tích diệt Ma Uyên, sao hắn có thể được giới Tu Chân sùng bái nhiều năm như vậy?"

"Nhưng Tiên Tôn cũng chưa hề nói qua Ma Uyên đã bị diệt hoàn toàn, rõ ràng chính là giới Tu Chân nghe nhầm đồn bậy, tự mình truyền!"

"Ai, đừng cãi nữa. Ta đồng ý cách nói của Mạc chưởng môn, đem trách nhiệm Ma Uyên tái hiện đổ hết lên người Tiên Quân Chiêu Hoa thực sự không thỏa đáng, chỉ là chuyện cho tới nay, ngoại trừ hắn ra cũng không có ai có thể chặn Ma Uyên được."

Bạch Đồ trào phúng cười trong lòng.

Mấy người đang nói chuyện này y đều biết, tuy đời này không giao tiếp nhiều nhưng kiếp trước lui tới không ít.

Kiếp trước khi Vân Dã phản bội Thiên Diễn Tông, trở thành người kế nhiệm Ma Tôn của Ma Uyên, mấy người này cũng tụ một chỗ bàn bạc thế cục. Cuối cùng, họ cũng giống như lúc này đẩy hết trách nhiệm lên người Bạch Đồ, kêu y dẫn dắt nhóm tinh nhuệ đánh dẹp Ma Uyên.

Đùn đẩy trách nhiệm chính là thứ đám người này am hiểu nhất.

Bạch Đồ hắng giọng đi vào Nghị Sự Các.

Đám người tranh luận tới mặt đỏ bừng vừa thấy y đến đều rối rít ngậm miệng.

Bạch Đồ ngồi xuống ghế, nâng chén trà lên uống một ngụm, ung dung nói:"Các ngươi tiếp tục."

Nhưng bên trong Nghị Sự Các lại yên lặng tới quỷ dị. Lăng Vi Quân sờ sờ mũi, dàn xếp:"Hôm nay trước tới đây thôi, còn lại đợi một tháng sau chư vị tụ họp tại Thiên Diễn Tông, chúng ta tiếp tục thương thảo."

Mọi người vội vàng phụ họa, nói mấy lời xả giao với nhau sau đó từng người biến mất.

Lăng Vi Quân nói:"Tiên Tôn đừng hiểu lầm, bọn họ... bọn họ không phải là cố ý."

"Không sao, họ nói đúng." Bạch Đồ đặt chén trà xuống, nói:"Ma Uyên hiện thế là do ta sơ xuất, ta sẽ sớm tìm tung tích Ma Uyên, một lần nữa phong ấn."

"Này..." Lăng Vi Quân muốn nói lại thôi.

Bạch Đồ:"Chưởng môn cứ nói đừng ngại."

"Các đại tiên môn đã thương thảo qua nếu thật sự có thể tìm thấy chỗ Ma Uyên, chúng ta phải chăng có thể tiên hạ thủ vị cường đánh vào Ma Uyên, nhất cử tiêu diệt."

Ánh mắt Bạch Đồ trầm xuống.

Lăng Vi Quân lại nói:" Mấy trăm năm qua, giới Tu Chân vẫn luôn người không phạm ta, ta không phạm người. Nhưng kể từ đó không khỏi rơi xuống xu hướng suy tàn. Chúng ta không ngại biến thủ thành công, nếu có thể trừ bỏ mối đại họa này có thể xem là một chuyện tạo phúc cho sinh linh."

"Tiên Tôn từng thâm nhập Ma Uyên, nếu có người giúp..."

"Không." Nghe đến đó Bạch Đồ liền cắt ngang:"Ta không muốn."

"Tiên Tôn, người đây là..."

Bạch Đồ đặt chén trà xuống, nói:"Không phải tất cả người trong Ma Uyên đều vô cùng hung ác, nếu tùy tiện khơi mào chiến loạn, cái gọi là nhân sĩ chính đạo và yêu ma có gì khác? Huống chi..."

Tay giấu trong tay áo đặt lên bụng nhẹ nhàng xoa.

Muốn y mang nhãi con này tới nơi đó, đừng có mơ.

Bạch Đồ không chịu, Lăng Vi Quân cũng khuyên không được, chỉ đành thôi. Lăng Vi Quân không đến quấy rầy y, Bạch Đồ vui vẻ an nhàn an tâm tu dưỡng trên Lạc Hà Phong mấy ngày.

Chỉ là mấy ngày nay thân thể y càng ngày càng không đúng.

Ngày hôm đó, từ sáng sớm Bạch Đồ đã cảm thấy chóng mắt, toàn thân khô nóng, tới đêm cũng không thể nào ngủ được.

Y ngồi một hồi trong đình vẫn không hết, đang định trở về phòng nghỉ ngơi vừa vặn đi ngang qua phòng ngủ của Vân Dã. Cửa phòng ngủ khép hờ, bên trong không một bóng người.

Thời gian này Vân Dã càng cần mẫn luyện công, thường tới nửa đêm mới về.

Bạch Đồ đứng trước phòng Vân Dã nghĩ chút, thần sử quỷ sai đẩy cửa đi vào.

Bày trí trong phòng không khác phòng Bạch Đồ nhiều, chỉ là trình độ chỉnh tề kém xa. Trên bàn đặt mấy quyển công pháp bí tịch đang mở, trong nội thất, y phục tùy ý ném trên giường, thậm chí có hai kiện rơi dưới đất lộn xộn.

Bạch Đồ thở dài, tiểu đồ đệ lúc thường cần mẫn dọn phòng y, đến phòng ngủ của mình lại loạn như vậy. Bạch Đồ nghĩ nghĩ thuận tay nhặt y phục dưới đất tỉ mỉ gấp lại.

Đó là ngoại sam y phục đệ tử, mặt trên còn dính mùi huân hương trong phòng lại không che được mùi của Vân Dã.

Động vật rất nhạy cảm với mùi, nhất là mùi hương mang tính xâm lược như trên người Vân Dã, lại gần thậm chí sẽ cảm thấy có chút cảm giác áp bách. Đây là bản năng của sói yêu, họ có thói quen lấy mùi phân biệt lãnh địa, kinh sợ những người cạnh tranh khác.

Nhưng vào lúc này Bạch Đồ lại cảm thấy mùi hương này làm cho y vô cùng thoải mái.

Bạch Đồ hít sâu một hơi, xao động trong lòng đột nhiên trầm tĩnh lại, thay vào đó là loại khát cầu khó diễn tả được.

Muốn nhiều hơn...

Khô nóng phiền muộn mấy ngày qua rốt cuộc tìm được chỗ trút ra, đợi tới khi y hoàn hồn y đã ngồi trên giường Vân Dã, vùi mặt sâu vào ngoại sam đó.

Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Bạch Đồ chấn động, nháy mắt tỉnh táo lại vội vàng bấm pháp quyết biến mất tại chỗ.

Trong chớp mắt, Bạch Đồ xuất hiện trong phòng ngủ của mình, hai tay còn nắm chặc ngoại sam.

Y trầm mặc nhìn đồ vật trên tay, dở khóc dở cười.

Y nhất định là bị hỏng ở đâu rồi, lại làm ra chuyện trộm y phục đồ đệ mình.

...Quên đi, hôm khác tìm cơ hội trả lại vậy.

Bạch Đồ cẩn thận cất ngoại sam vào tủ, dập tắt đèn dầu rồi nằm lên giường. Trong phòng tối đen nhưng Bạch Đồ lại trằn trọc, ý thức hỗn loạn ngủ không an ổn.

Không biết qua bao lâu, tay Bạch Đồ vung nhẹ.

Ngoại sam vốn ở trong tủ lại tự động bay tới bên cạnh y, bị Bạch Đồ bắt lấy ôm vào lòng.

Y nhẹ nhàng cọ cọ mặt lên, rất nhanh đã ngủ say.

Tác giả có lời muốn nói:

Vân Dã:Trộm y phục của con, còn ôm đi ngủ?

Bạch Đồ: Không phải ta, ta không có, là y phục ra tay trước.