Hướng Dẫn Để Được Gia Đình Hào Môn Cưng Chiều

Chương 3: Thế giới còn nghĩa lý gì nếu không có một giegie tốt?




Nhà chính của Tần gia ở tương đối xa, chiếm diện tích lớn, sau khi vào cổng thì đi bộ đến vườn hoa hồng phải mất nửa giờ, bên dưới có mấy người hầu đang cắt tỉa cành cây, khu biệt thự được trang trí tương đối giống phong cách retro*. Nhìn từ xa, phảng phất như bước vào thế giới Trung cổ.

*Retro là phong cách thiết kế nội thất ra đời từ những năm 50 – 70 của thế kỷ XX. Phong cách Retro có nguồn gốc từ Bắc Âu, lấy nguyên tắc của phong cách cổ điển truyền thống pha trộn với nét phóng khoáng, quyến rũ của hiện đại pha một chút vui tươi. Đồ nội thất Retro hướng về quá khứ, về sự chân thành và sự đơn giản. (Nguồn: wikipedia)

"Viễn Hành thiếu gia nói mấy ngày nữa sẽ trở về, phu nhân đừng lo lắng."

Dì Trương truyền đạt lại đúng nhưng gì được dặn sau khi nhận được điện thoại.

Tần phu nhân mấy năm nay bận rộn tranh chấp quyền lực trong Tần gia, lại bỏ bê Tần Viễn Hành khi hắn vẫn còn là một đứa trẻ.

Cũng chính vì lý do này mà Tần Viễn Hành luôn có quan hệ không tốt lắm đối với cha mẹ Tần, sau khi trở về Trung Quốc, Tần Viễn Hành đã dọn ra ngoài, Tần phu nhân dù có muốn bù đắp nhưng vẫn không làm được gì.

Bà mấy lần thuyết phục Tần Viễn Hành quay lại nhà chính, lần này cuối cùng hắn cũng đồng ý quay lại.

Nếu là Tần phu nhân trước đây, bà chắc chắn sẽ rất vui mừng, nhưng khi nghe được tin đồn từ bên ngoài, lại tỏ ra u sầu.

Đủ loại tin đồn về nhà họ Tần đang bay khắp điện thoại.

Bài đăng lan truyền cực nhanh, tiêu đề còn dùng những từ rất bùng nổ-

[Hai thiếu gia Tần gia có mối quan hệ đặc biệt, đại thiếu gia đã sớm yêu thầm em trai nuôi của mình từ lâu, còn em nuôi bị nghi ngờ làm con dâu nuôi từ bé của hào môn?!]

[Tần thiếu gia dùng thủ đoạn tàn nhẫn để thâu tóm Vương thị, nguyên nhân là vì Vương tổng dám mơ ước em trai nuôi của hắn.]

[Tiểu thiếu gia ở Vân Thành đối với anh trai nuôi cầu mà không được liền cường bạo, bức bách ôm nhau trong văn phòng, cử chỉ rất thân mật.]

[...]

Dù thế nào thì nó cũng đã rất khoa coi rồi, tin đồn còn có nhiều phiên bản khác nhau.

Mặc dù Tần phu nhân đã ngay lập tức ra lệnh ngăn chặn nhunge nhiều người ở Vân Thành vẫn thấy được tin tức.

Tin đồn không bao giờ tự dưng xuất hiện, bà sợ đây là sự thật.

Đứa út hiện tại đang ở độ tuổi biết yêu, bà quả thật đã nhận ra mấy ngày nay Sầm Nguyễn luôn dùng ánh mắt kì lạ nhìn Viễn Hành, không phải là không có khả năng thích Tần Viễn Hành như người ta nói.

Nhưng bà biết tính Viễn Hành, còn Sầm Nguyễn có lẽ đang yêu đơn phương, về sau nhất định sẽ bị tình yêu vây hãm.

Điều khiến bà lo lắng hơn nữa chính là về đại sư huyền học đó.

Ông ta đã gặp Sầm Nguyễn và nói với cậu về việc chắn tai.

Nhiều năm như vậy, bà đã sớm coi Sầm Nguyễn như con ruột của mình, muốn bà dùng mạng Sầm Nguyễn để đổi lấy mạng đứa con trai lớn nhà mình, bà căn bản không thể làm được.

Nhưng nếu Sầm Nguyễn thực sự thích Tần Viễn Hành, thì cậu chắc chắn sẽ...

Tần phu nhân càng nghĩ càng sợ hãi.

Dì Trương ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Phu nhân đừng lo lắng, bên ngoài chắc chắn là tin thất thiệt. Hai vị thiếu gia sao có thể có quan hệ như vậy."

Bà vừa dứt lời, Sầm Nguyễn đã dụi mắt bước xuống lầu.

Đêm qua là đêm hạnh phúc nhất Sầm Nguyễn từng trải qua.

Cậu đếm ngày trên tấm lịch trong phòng mình.

2026.3.16

Đó là ngày sinh nhật lần thứ 25 của Tần Viễn Hành.

Nói cách khác, Sầm Nguyễn còn có 1005 ngày nữa là sẽ được trở về nhà.

Cậu hưng phấn nằm trên giường, dành cả đêm để chọn ra một bức ảnh trắng đen đẹp nhất của mình, sau khi chọn tới chọn lui, kết quả là vì khó quyết định quá nên cả đêm cậu không ngủ được, dưới mí mắt còn hiện rõ quầng thâm.

Nguyên chủ có làn da tinh tế mẫn cảm, lại mắc bệnh tim bẩm sinh, sắc mặt bây giờ so với ngày thường trông còn tái nhợt hơn.

Ngay cả dì Trương đang nấu ăn cũng giật mình hỏi cậu có ổn không.

Sầm Nguyễn ngoan ngoãn lắc đầu, nhấp một ngụm sữa nóng rồi nằm thất thần ra bàn.

Tần phu nhân xoa đầu đứa con trai nhỏ, đau lòng hỏi: "Con ngủ không ngon à? Tối qua con nghĩ đến gì vậy?"

Sầm Nguyễn nửa mê nửa tỉnh, không có phòng bị gì: "Con đang nghĩ đến anh trai."

Giọng cậu khàn khàn, nhưng khi nói đến từ 'anh trai', cảm xúc lại bất giác dâng trào.

Bà vừa nói xong chuyện này thì không ngờ người trong cuộc đã giáng cho bà một đòn nặng nề.

Tim Tần phu nhân thắt lại, bà tự nhiên nghe ra sự thay đổi trong giọng điệu và cách xưng hô của cậu.

Dì Trương và dì quản gia trong đại sảnh đương nhiên nghe thấy, vô thức vểnh tai lên hóng hớt.

"Nguyễn Nguyễn, con đã nghĩ kĩ chưa?" Tần phu nhân nghiêm túc hỏi.

Cậu thật sự thích Tần Viễn Hành sao, mặc dù biết rằng sẽ rất khó để được đáp lại?

Sầm Nguyễn phản ứng một lúc, nghĩ rằng bà đang nói đến việc chắn tai, vì vậy cậu nói với vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc: "Mẹ, con nghiêm túc. Mong muốn lớn nhất trong đời con là được ở bên anh trai."

Thật sự.

Đi theo Tần Viễn Hành lúc còn sống, khi chết liền có thể trở về Địa phủ.

Chỉ cần có thể thanh công ngăn chặn tai họa, cậu thậm chí sản sàng trực tiếp treo cả người lên Tần Viễn Hành như một con búp bê trong suốt ba năm tới.

Người anh tốt của cậu.

Chính là tim gan của cậu.

Thế giới này còn có ý nghĩa gì nếu không có một người giegie* tốt? qwq!!

*trong raw chỗ này tác giả cũng để là "giegie".

Tuy nhiên, khi những lời này truyền đến tai những người trước mặt, chúng lại mang ý nghĩa khác.

Bọn họ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

- --Thì ra Sầm Nguyễn thực sự thích Tần Viễn Hành!!!

- --Nó mờ mịt đến nỗi dù nhìn hằng ngày cũng không nhận ra, nếu không phải bị lộ ra bên ngoài, e rằng bọn họ sẽ vẫn chẳng biết gì.

Họ cũng đã nghe qua Tần phu nhân nói một chút về việc chắn tai.

'Mong ước lớn nhất trong đời con là được ở bên anh trai.' Đây không phải là nói Nguyễn Nguyễn nguyện ý bảo về Viễn Hành thiếu gia khỏi tai họa sao?!

Cư nhiên đã yêu sâu sắc đến vậy rồi sao?!!

Những người có mặt nhìn Sầm Nguyễn với ánh mắt phức tạp và bi thương, nhưng đương sự lại nhàn nhã ăn bữa sáng, hoàn toàn không biết rằng bản thân đã dựng lên một vở kịch đầy máu chó.

Đồ ăn trong gia đình hào môn thực sự rất ngon, mùi vị đặc biệt hợp với khẩu vị của Sầm Nguyễn, đáng tiếc đêm qua cậu ngủ không được nhiều, hiện tại cũng không có cảm giác thèm ăn, chỉ ăn hai miếng liền ăn không vô.

Cả người héo úa, giống như quả cà tím bị sương giá đánh tan.

Thân thể này quả thực không tốt chút nào, thậm chí Sầm Nguyễn có lúc còn nghi ngờ, nguyên chủ có thể sống sót đến cuối tác phẩm chính là một kỳ tích.

Mà những người khác nhìn thấy bộ dáng tiểu thiếu gia đau lòng vì tình, phá lệ mà đau lòng cho cậu, vì vậy dì quản gia nghĩ nghĩ, chỉ cho cậu một chiêu.

"Tiểu thiếu gia, nếu cậu muốn đi theo bên người Viễn Hành thiếu gia, cậu có thể làm theo ý thích của ngài ấy, tiến lại gần trước, để ngày ấy luân hãm từng chút một, sau đó gạo nấu...." Dì quản gia nói đến đây liền ý vị sâu sa mà dừng lại.

Sầm Nguyễn nghe nửa đầu không hiểu, nhưng với kiến thức nông cạn của mình, rõ ràng là nửa sau cậu nghe cũng không hiểu nốt.

Cứ làm những gì hắn thích...

Chuyện anh trai cậu thích nhất còn không phải là làm việc sao!!

Khi đó cậu lấy danh nghĩa công việc liền có thể bám lấy hắn!!

Có hắn bên cạnh, liền có thể thực hiện được chuyện chắn tai.

Cậu thật là thông minh!!

Khuôn mặt trắng nõn của Sầm Nguyễn hiện lên một nụ cười ngọt ngào, lông mày sáng ngời, ngay cả dấu vết bệnh tật vừa rồi cũng tiêu tan đi rất nhiều.

"Cảm ơn dì, tôi hiểu rồi."

Những người có mặt đều bị nụ cười của Sầm Nguyễn làm cho chói mắt, nhưng sau khi nghĩ lại, họ lại cảm thấy có chút chua xót, thở dài.

Cuộc đời tiểu thiếu gia của họ thật là khổ!!

Sầm Nguyễn không biết họ đang bổ não cái gì, cậu là người phái hành động, uống xong sữa liền xuất phát đi công ty của Tần thị.

Thời điểm cậu vừa xuyên qua trong tay có mấy giao dịch, đáng tiếc đều bị phá hỏng hế, khi bước vào nơi này lần nữa, khí thế của cậu không khỏi có chút yếu ớt.

Nhưng hôm nay, không hiểu sao những người xung quanh lại nhìn cậu bằng ánh mắt khác lạ, sắc bén hữu tình nhưng lại có chút nhiệt tình (?)*, khiến cậu có cảm giác như bị lột sạch nằm trên thớt mặc người ta xâu xé.

*raw tác giả cũng để dấu như vậy.

Sầm Nguyễn đi tới văn phòng của Tần Viễn Hành trong những ánh mắt đó.

Trong văn phòng hình như có khách, Sầm Nguyễn đợi đến khi cuộc trò chuyện kết thúc mới đưa tay gõ cửa: "Anh, là em đây." Bầu không khí bên trong im lặng đến kì lạ một lúc, sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên: "Mời vào."

Sầm Nguyễn mở cửa ra liếc mắt một cái liền thấy Tần Viễn Hành.

Tần Viễn Hành đứng trước cửa số cao ngất ngưởng, nhìn xuống đường phố náo nhiệt bên dưới, hắn nhẹ nhàng dựa lunge vào tường, vẻ mặt lười biếng, thân hình cao lớn không biết đang suy nghĩ điều gì.

Nhìn thấy Sầm Nguyễn đi tới, hắn dời sự chú ý về phía cậu.

Ngồi trên sô pha trong văn phòng là một thanh niên mặc vest trắng, khi nhìn thấy Sầm Nguyễn, anh vô thức nhướn mày.

Sầm Nguyễn chưa nhìn thấy người đàn ông này bao giờ, ngay khi cậu cho rằng anh ta là đối tác của Tần Viễn Hành, người đàn ông mỉm cười, gật đầu với cậu: "Chúng ta từng gặp nhau, lần trước tôi đến là lúc cậu bị lên cơn đau tim. Tôi không biết nếu tiểu thiếu gia có còn nhớ tôi không."

Sầm Nguyễn biểu tình sửng sốt.

Thấy cậu bối rối, Trạm Thừa Tuyên đứng lên giới thiệu một lần nữa: "Tôi tên Trạm Thừa Tuyên, là bạn thời đại học...của anh trai cậu, tôi là bác sĩ tâm lý ở Bệnh viện Trung ương A."

Trong một loạt các từ ngữ, Sầm Nguyễn chỉ chọn lọc được mấy từ mấu chốt.

- --Bác sĩ tâm lý

Trạm Thừa Tuyên...

Sầm Nguyễn đối với cái tên này có chút ấn tượng, Tần Viễn Hành ở giai giữa và cuối của tác phẩm gốc có vấn đề về tinh thần nên đã tìm đến anh ta để chữa trị.

Nhưng đó là âm mưu xuất hiện mấy năm sau, sao có thể sớm như vậy?

Hiện tại Tần Viễn Hành là mạng sống của cậu, Sầm Nguyễn cũng không muốn hắn xảy ra chuyện gì, vì thế vừa nghiêm túc vừa khẩn trương hỏi: "Tinh thần của anh trai tôi có vẫn đề gì sao? Có nghiêm trọng không? Sẽ không có chuyện gì xảy ra đi!!"

Trạm Thừa Tuyên không nghĩ tới lời giới thiệu đón giản của mình vừa rồi lại có thể khiến đối phương bởi vì bắt được từ mấu chốt mà hỏi ra nhiều chuyện như vậy, nhưng anh nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt của Sầm Nguyễn, hoàn toàn không giống như đang giả vờ chút nào.

Không ngờ tới hào môn thực sự sẽ có tình cảm anh em gia đinh sao?

Trạm Thừa Tuyên nghĩ tới những người anh chị đầy mưu mô của mình, cảm thấy ghen tị với Tần Viễn Hành.

Mấy năm trước, anh chưa bao giờ nghe Tần Viễn Hành kể hắn có một đứa em trai quan tâm đến hắn nhiều như vậy.

Anh không khỏi nghĩ tới tin đồn được nổ ra tối qua, hai anh em Tần gia yêu nhau, điều này không thể nào là sự thật được!!

Anh liếc nhìn Tần Viễn Hành, lại nhìn qua nhìn lại giữa hai người, cuối cùng cười thầm, giọng điệu có chít trêu chọc nói: "Cậu ta không sao, nhưng gần đây mắc chứng mất ngủ nghiêm trọng nên tôi đến xem..."

Chưa kịp nói xong, anh đã bị Sầm Nguyễn giật mình cắt ngang: "Có nghiêm trọng không? Có thể chữa khỏi không? Liệu có ảnh hưởng đến sức khỏe của anh ấy không?"

Mất ngủ?

Mất ngủ cũng không được a!

Ở nhân gian mất ngủ lâu ngày cũng có hại cho cơ thể, mà dựa theo cường độ tham công tiếc việc của Tần Viễn Hành, đây chẳng phải chỉ là một hình thức tử vong mãn tính thích hợp thôi sao!?

Hiện tại anh trai đã có thể so sánh với tâm can cậu!

Nếu có chuyện gì xảy ra, cậu sẽ khóc mất!

Trạm Thừa Tuyên không ngờ lời nói thản nhiên của mình lại khiến thiếu niên trước mặt phản ứng lớn như vậy, anh vô thức liếc nhìn về phía Tần Viễn Hành đang đứng.

Mà trong đầu Tần Viễn Hành, tất cả đều là lời nói điên cuồng, hình ảnh tiểu quỷ hoảng loạn nhảy tứ tung, khóe mắt đỏ bừng, đáng thương.

- --"A a sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu phải không!!"

- --"Thế giới sẽ sẽ còn nghĩa lý gì nếu không có anh trai nữa? Woohoo!!"

- --"Nếu hôm nay mình không đến đây thì đã không biết chuyện này rồi. Vị bác sĩ này có đáng tin cậy không?"

- --"Sẽ không có chuyện gì đâu. Mình học y khoa bây giờ liệu còn kịp không?"

Chuỗi lời nói hiện ra trong đầu cậu ngày càng nhiều, và Tần Viễn Hành cũng vậy, hắn không hiểu tại sao Sầm Nguyễn lại có thể nghĩ ra nhiều chuyện như vậy chỉ trong vài giây, nhưng....hắn không ngờ rằng người em trai trên danh nghĩa này lại thực sự quan tâm hắn đến vậy.

Tần Viễn Hành thích cảm giác kiểm soát được mọi thứ, nhưng hành vi của Sầm Nguyễn mấy ngày này đều nằm ngoài dự đoán của hắn.

Đôi mắt Sầm Nguyễn trước kia luôn nhìn hắn với vẻ sợ hãi nặng nề, chuyện gì đã xảy ra chỉ trong vài ngày khiến cậu thay đổi nhiều đến vậy!

Tần Viễn Hành lại nghĩ tới năng lực đọc tâm không thể giải thích được của mình, hắn chỉ có thể nghe được suy nghĩ của Sầm Nguyễn, nhưng chỉ là ngẫu nhiên, hắn không thể nắm bắt chính xác điều kiện đọc tâm phát động là gì.

Hắn chưa bao giờ ở vị trí bị động, vì như vậy sẽ không bao giờ có được thứ mình muốn, hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn -- hèn hạ, tàn nhẫn để có được bất cứ thông tin nào cũng như kết quả có lợi cho mình.

Sầm Nguyễn hoàn toàn không chú ý tới, ánh mắt Tần Viễn Hành nhìn mình ngày càng sâu, giống như ánh mắt của thợ săn đang nhìn chằm chằm vào con mồi, nhưng thay vì đuổi tận giết tuyệt, lại giống như đang đùa bỡn nó, khám phá mọi ngóc ngách để tìm ra thứ mình muốn.