Hướng Dẫn Để Được Gia Đình Hào Môn Cưng Chiều

Chương 12: Mau cút đi!! Đồ biến thái!!




Cảnh vật xung quanh một mảnh mơ hồ.

Thân thể Sầm Nguyễn nhẹ nhàng phiêu phiêu, ý thức dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Khi mở mắt ra, cậu nhìn thấy mình đang ở trong một phòng tắm rộng lớn màu hồng phấn, ngay cả trên tường cũng được trang trí bằng những hoa văn sặc sỡ.

Cậu nhìn thấy diện mạo của chính mình qua tấm gương lớn trước mặt - làn da trắng như tuyết, đôi mắt hơi đỏ, trên đầu còn mang theo một đôi tai thỏ, và chiếc áo sơ mi trắng mỏng.

Chiếc áo sơ mi này rõ ràng không vừa với kích cỡ cơ thể, nó dài đến mức đủ để che được cả phần mông của cậu.

Mà thân dưới của cậu, hoàn toàn không có gì che đậy!!!

Mặt Sầm Nguyễn nháy mắt đỏ bừng, cậu vội vangf đưa tay kéo áo xuống, muốn che đi nơi tư mật của mình.

Từ từ!

Đây là nơi nào?

Sầm Nguyễn muốn đứng dậy khỏi bồn tắm, bất ngờ phía sau truyền đến một tiếng kim loại va vào nhau dễ nghe, cúi đầu nhìn xuống, Sầm Nguyễn thấy một sợi dây xích bằng vàng được cố định chắc chắn trên mắt cá chân của mình.

Độ dài của sợi dây vừa phải để giam cầm cậu trong không gian nhỏ bé này, cậu chỉ có thể nằm dài trên bồn tắm.

Gặp quỷ.

Sầm Nguyễn hoảng sợ mà nghĩ.

Sợi xích này từ đâu ra? Ai buộc nó lên người cậu!?

Cậu ý thức được chính mình đang mơ, nhưng đang êm đẹp sao lại mơ như thế này!

Giam cầm?

Cứu mạng a!!

Sầm Nguyễn còn chưa kịp nghĩ thông, nước lạnh đột nhiên từ trong bồn tắm tràn ra, lập tức thấm ướt chiếc áo sơ mi cực mỏng cậu đang mặc, chiếc áo sơ mi trắng khi tiếp xúc với nước trở nên hơi trong suốt, dính chặt vào da thịt, làm hiện ra thân hình xinh đẹp của thiếu niên.

Nước trong bồn tắm nhanh chóng tràn ra, Sầm Nguyễn rùng mình vì làn nước lạnh lẽo ở đây.

Đang lúc cậu đang muốn vùng vẫy đứng dậy thì nghe thấy ngoài cửa phòng tắm có động tĩnh, có người mở cửa bước vào.

Thân hình người đàn ông dưới ánh đèn được phóng đại vô số lần, vừa đủ để che hết ánh sáng trước mắt Sầm Nguyễn.

Sầm Nguyễn cảnh giác, muốn quay đầu lại xem người này là ai, nhưng cùng lúc đó, đèn phòng tắm "tạch" ​​một tiếng tắt, tầm nhìn của cậu chìm vào bóng tối.

Việc mất thị lực khiến thính giác của cậu trở nên đặc biệt nhạy cảm cậu nghe thấy người đàn ông từng bước một đến gần mình.

Lúc này, ánh trăng dịu dàng tình cờ chiếu qua cửa sổ, chiếu vào trên người Sầm Nguyễn, in lên người cậu một thứ ánh sáng thuần khiết và đẹp đẽ.

Nhưng ánh sáng yếu ớt này cũng không thể khiến Sầm Nguyễn nhìn thấy bộ dáng của người đàn ông, cậu vẫn không thể nhìn rõ xung quanh, ánh sáng này cực kỳ tinh vi, chính xác chiếu vào người cậu, nhưng lại khiến thân ảnh người đàn ông chìm hoàn toàn trong bóng tối.

Sầm Nguyễn cử động, sợi xích kim loại dưới chân vang lên, trong bóng tối âm thanh này dường như trở nên đặc biệt giòn, đồng thời còn có một loại cảm giác kỳ quái khó tả.

Chiếc áo cậu đang mặc rất mỏng, ôm sát vào người, cổ áo lộn xộn lộ ra một phần ngực nhỏ, trên đầu lại thêm đôi tai thỏ tương phản, cả người bao phủ một tầng ấm áp. Hình ảnh thực sự gợi lên sự cám dỗ đối với ham muốn của đối phương.

Đầu óc Tần Viễn Hành trống rỗng, hắc ám từ đây mắt cuồn cuộn dâng lên.

Thiếu niên này chỉ mặc mỗi một chiếc áo, còn lại cái gì cũng không có.

Ánh mắt hắn không khỏi nhìn làn da trắng như tuyết trên ngực thiếu niên đã lấm lem vài giọt nước, sau đó trượt sâu vào trong áo.

Hắn hướng tầm mắt nhìn lên, thấy ở chỗ xương quai xanh xinh đẹp của thiếu nhiên có một nốt ruồi nhỏ trên đó.

Sau đó đến cổ, cằm...

Lần này cũng không ngoại lệ, hắn nhìn không rõ khuôn mặt của thiếu niên này như thế nào.

Ánh mắt Tần Viễn Hành lóe lên, mái tóc hơi dài che đi sự ảm đạm trong mắt, nhưng loại cảm xúc này chỉ thoáng qua, rất nhanh biến thành kinh ngạc.

Vì cái gì hắn lại mơ? Vì cái gì mà lần này hắn lại mơ thấy thiếu niên kia?

Giữa bọn họ chẳng lẽ có quan hệ gì sao?

Sầm Nguyễn vô cùng lo lắng.

Cậu không biết người đàn ông trước mặt là ai, nhưng cậu không ngốc, Sầm Nguyễn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông đó luôn hướng về phía mình.

Cậu cẩn thận mò mẫm xung quanh, tìm được một chiếc hộp đựng đồ hình khối, cậu cầm chắc lấy nó, dùng tai lắng nghe động tĩnh của đối phương, tuy nhiên người đối diện chỉ đứng đó mà không làm gì, khiến Sầm Nguyễn có chút bối rối.

Nước trong bồn tắm lạnh đến mức Sầm Nguyễn không khỏi rùng mình.

Lúc này, người đàn ông cuối cùng cũng có động tác, từng bước một đến gần, Sầm Nguyễn nhìn thấy cơ hội, ném vật trong tay về phía người đàn ông: "Mau cút ra, đồ biến thái!!"

Tần Viễn Hành lập tức bị đập vào đầu, rầm rì một tiếng, hắn còn chưa kịp đưa khăn tắm trong tay cho thiếu niên, giấc mơ trước mắt tựa như tan vỡ, thiếu niên trong bồn tắm đã biến mất từ ​​lâu.

Hắn vô thức nhìn xuống chiếc hộp rơi trên mặt đất.

—— Bao cao su nhút nhát size cỡ đại.

- Khi Sầm Nguyễn mở mắt ra lần nữa, xung quanh là một mảnh sương mù.

Đầu óc choáng váng, đau nhức, phải một lúc lâu mới tỉnh táo được, cậu nhớ lại giấc mơ vừa trải qua một cách chi tiết, đột nhiên cảm thấy kinh hãi.

Tại sao cậu lại có giấc mơ như vậy!!

Dây xích vàng?! Cầm tù?!

Sầm Nguyễn vội vàng chạy vào phòng tắm dùng nước lạnh rửa mặt, nhưng vừa chạm vào nước, cậu liền nhớ tới lần tắm nước lạnh như băng trong giấc mơ, không khỏi thở dài, cảm giác trong mơ lại chân thực như vậy.

Cậu không nên nói linh tinh nữa.

Lần trước bịa chuyện, lần này đã trở thành thật.

Thiếu niên thân hình héo hon, mái tóc đen trên đầu ngoan ngoãn buông xuống, có vài sợi tóc ướt dính vào trán.

Thím Trương có chút kinh ngạc khi thấy cậu xuống sớm như vậy: "Hôm nay thiếu gia có hoạt động gì không?"

Dì đun nóng một ly sữa cho cậu lót dạ.

Sầm Nguyễn uống mấy ngụm không còn sức lực, sau đó không khỏi nghĩ đến chuyện xảy ra trong buổi họp lớp tối qua, lấy điện thoại ra nhưng không tìm thấy nội dung gì, như thể chuyện tối qua chỉ là ảo giác.

(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên W🅰️ttp🅰️d @trai_nuoi_sua)

Lúc này, trên cầu thang có động tĩnh, Tần Viễn Hành vẻ mặt có chút mất tự nhiên đi xuống lầu.

Sầm Nguyễn hai mắt sáng lên, vội vàng gọi hắn: "Anh, lại đây ăn sáng đi. Hai ngày nay mẹ ra ngoài rồi."

Tần Viễn Hành và Tần phu nhân quan hệ thực sự không tốt, bọn họ cơ bản không ăn cùng bàn, cũng không nói chuyện nhiều, cho nên Tần Viễn Hành bình thường đều ăn ba bữa ở bên ngoài.

Sầm Nguyễn không biết giữa hai mẹ con họ đã xảy ra chuyện gì, cậu cũng không dám nhúng tay vào bất cứ điều gì trong việc này.

Tần Viễn Hành nghe được thanh âm này dừng lại một chút, ánh mắt rơi vào Sầm Nguyễn trên bàn ăn, trên môi vẫn còn vệt sữa trắng, khí chất trong sáng đặc trưng của tuổi trẻ.

Hắn từ từ bước đến gần, trầm giọng nói: “Cậu có thấy đau đầu không?”

Sầm Nguyễn lắc đầu, “Lúc mới tỉnh lại có chút, nhưng không còn nữa.”

Cậu bình tĩnh quan sát sắc mặt Tần Viễn Hành, thăm dò hỏi: “Anh, tối hôm qua sao anh lại tới đó?”

"Đón cậu."

Tần Viễn Hành trả lời ngắn gọn xúc tích.

Hắn tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.

Sầm Nguyễn nghe vậy mừng rỡ nói: "Cảm ơn anh..."

Cậu cẩn thận hỏi: "Anh có biết nhóm người tối qua là ai không?"

"Người của Vương thị nhưng người đứng sau không chỉ có Vương thị."

Tần Viễn Hành thản nhiên nói, tựa hồ không quan tâm chuyện này.

Vương thị?

Sầm Nguyễn nghiêng đầu

Tại sao Từ Quang lại có quan hệ với Vương thị?

Cậu nhớ ra rằng toàn bộ Vân Thành chỉ có một nhà họ Vương nổi tiếng, mấy ngày trước họ đang bàn bạc hợp tác với Tần gia ở trang viên Mật Thủy, nhưng cuối cùng lại không đạt được thỏa thuận.

Lần cuối cùng cậu nhìn Từ Quang trước khi say rượu khiến Sầm Nguyễn cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Từ Quang đại khái muốn cùng cậu nói cái gì đó, nhưng đột nhiên xảy ra chuyện, nên hắn không kịp nói.

Sầm Nguyễn nắm tay, làm bộ thả lỏng nói: "Tại sao Vương thị lại bắt Từ Quang?....Hắn chỉ là sinh viên, bối cảnh cũng không có gì lớn, như thế nào lại đắc tội họ a?"

Cậu theo bản năng nhìn sắc mặt Tần Viễn Hành, nhưng vẫn chưa nhìn ra được cái gì.

Tần Viễn Hành uể oải nhấp một ngụm cháo, dùng vẻ mặt thường ngày thản nhiên nói: “Có lẽ là bởi vì hắn không có bối cảnh gì bên mới bị nhắm vào."

“Bọn họ muốn không phải Từ Quang, mà là đang cảnh cáo những người xung quanh hắn."

Sầm Nguyễn ở trong lòng đột nhiên lộp bộp một tiếng.

Cậu không biết nguyên chủ cùng Từ Quang còn có những giao dịch gì khác, nhưng xét trong lịch sử tin nhắn, xem ra nguyên chủ cũng chỉ là gieo rắc bất hòa hoặc bị tẩy não, ngoài ra, hẳn là không có hoạt động nào khác...

Sầm Nguyễn càng nghĩ càng thấy mất tự tin, mấp máy môi như muốn nói, nhưng rồi lại không nói gì cả.

Cậu nói: “Anh ơi, anh nghĩ họ sẽ làm gì Từ Quang?”

Tần Viễn Hành ánh mắt thâm thúy, động tác bất cẩn, hỏi: "Cậu cùng người này có quan hệ tốt sao?"

Sầm Nguyễn điên cuồng lắc đầu như trống bỏi*: "Em chỉ tò mò thôi." Sau đó, hai người không nói chuyện nữa, trong mười lăm phút ăn sáng yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng nhai nuốt cùng tiếng thở.

Trong đầu Sầm Nguyễn đang suy nghĩ lung tung về việc nguyên chủ đã làm, cậu định nhanh chóng bẻ khóa tất cả các ứng dụng khác trên điện thoại của mình.

Nhân tiện, cậu cũng nên bí mật gặp người trong công ty để nhanh chóng phân rõ mối quan hệ, nếu không sau này mọi chuyện sẽ càng trở nên không rõ ràng.

Cậu không dám nói với Tần Viễn Hành, cũng không dám nói với Tần phu nhân, cậu không biết nguyên chủ đã làm những 'việc lớn' gì, hay cậu ta đã có hành động nào chưa.

Trên dưới Tần gia ai cũng có tâm nhãn lớn, bản chất đa nghi, nếu biết trước đó nguyên chủ có tâm tư như vậy, không chừng trong lòng đối với cậu sẽ sinh ra ngăn cách.

Hơn nữa, cậu còn phải nghe theo hệ thống chỉ thị, ở lại cùng Tần Viễn Hành để ngăn chặn tai họa.

Từ sau khi sự việc của Từ Quang phát sinh.

Sầm Nguyễn cái gì cũng không dám nói.

Vừa nhìn sắc mặt Tần Viễn Hành, vừa ăn bánh mì kẹp, mùi vị rất khó chịu.

Tần Viễn Hành lau tay xong đứng lên, cậu bất ngờ ngẩng đầu dậy, buột miệng nói: "Anh, anh đi đâu vậy?"

Tần Viễn Hành dừng lại.

Sầm Nguyễn đột nhiên ý thức được vừa rồi phản ứng của mình có chút quá lớn, có chút ngượng ngùng nói: "Em... chỉ là có chút... buồn chán, muốn đi theo anh..."

Cậu dùng khăn giấy ướt lau tay, dự định tiếp tục bám lấy Tần Viễn Hành.

"Buổi chiều tôi đi đến một nơi bàn chuyện công việc, sau đó cậu có thể đi theo tôi."

Sợ đối phương đổi ý, Sầm Nguyễn lập tức nói: “Được!”

Tình cờ cậu phải giải quyết kế hoạch tổ chức cuộc họp nước V, buổi chiều cùng anh trai ra ngoài là đúng đắn.

- Tần Viễn Hành rời đi, trong biệt thự chỉ còn lại Sầm Nguyễn và dì quản gia.

Sầm Nguyễn sau khi dùng xong bữa sáng trở về phòng, với tư cách là đại diện của Tần gia, cậu phải tra cứu rất nhiều thông tin để tham dự hội nghị tại nước V và tìm hiểu về các công ty đối thủ cùng đối tác kinh doanh từ nhiều quốc gia khác nhau. Đây không phải là một điều dễ dàng.

(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad @trai_nuoi_sua)đề cập đến một người dùng

Khi đó, chủ tịch và chủ tịch hội đồng quản trị của hàng trăm công ty sẽ tập hợp lại, chỉ cần hoàn tất kế hoạch hợp tác, sau khi đàm phán có thể trở thành đối tác.

Đại đa số những người có thể được mời tham gia đều là những công ty thuộc tập đoàn rất hùng mạnh, chẳng hạn như Tập đoàn Kỳ thị ở nước láng giềng, là công ty mạnh nhất ở A quốc, danh tiếng và năng lực của Tập đoàn Tần thị ở B quốc cũng nằm trong số những công ty có danh vọng được mời tham gia.

Bây giờ Tần gia đang dần phát triển theo hướng khoa học công nghệ, nếu có thể hợp tác thành công với Kỳ thị thì đó sẽ là một liên minh vững mạnh.

Bất quá lão chủ tịch của Kỳ gia không phải là người dễ nói chuyện.

Ông đã hơn bảy mươi tuổi, con mất sớm, xung quanh không có người thân, ông đã cật lực làm việc trong ngành này mấy chục năm mới đạt được thành tựu như hiện tại.

Trên mạng có tin đồn rằng ông Kỳ có tính cách lập dị, cực kỳ khắt khe trong kinh doanh và tàn nhẫn trong mọi việc có thể làm, hơn nữa còn là một con cáo già thích giở trò.

Thật sự rất khó để hợp tác với Kỳ gia.

Sầm Nguyễn lo lắng đến dần hói cả đầu. Khi cậu chuẩn bị đi pha cà phê để làm việc, điện thoại đột nhiên hiện lên một tin nhắn.

Không có ghi chứ nào, đó cũng không phải là dãy số mà Sầm Nguyễn quen thuộc.

——[ Duyệt Thủy tầng 9, Trần tổng đang đợi, đừng để ai theo dõi.]

Trong đầu Sầm Nguyễn hiện một dấu hỏi chấm to đùng.

Trần tổng?

Trần tổng nào?

Người gửi tin nhắn này lại là ai nữa?

Không biết vì sao, Sầm Nguyễn lập tức nghĩ tới Khương Kiến Xương ngày hôm đó gặp trong thang máy, người đàn ông này vẫn còn cầm trong tay một ít cổ phần.

Hắn đã rất nỗ lực hợp tác với bố Tần khi ông còn sống, hắn cũng có thể được coi là người kỳ cựu của công ty, mồm mép ăn nói cũng rất tốt.

Nếu Khương Kiến Xương có vấn đề, vậy thì có thể gây nguy hiểm cho công ty, từ đó sẽ gây phiền phức cho anh trai cậu và Tần gia.

Làm sao Sầm Nguyễn có thể để chuyện này xảy ra được chứ?!

Người anh trai yêu quý của cậu nhất định phải bình an vô sự. Dù sao hắn cũng là đại thiếu gia nguyên tác, là khởi điểm của câu truyện.

Điều quan trọng nhất là cậu có thể thay hắn gánh cái tai họa sau đó về nhà:)

Sầm Nguyễn nghĩ.

Nhân lúc cậu đối với chuyện hợp tác với Kỳ gia không biết chút gì, vậy nên vừa vặn gặp phải nhóm người trước đó bị nguyên chủ khiêu khích.

Cậu thu thập một chút đồ đạc để phòng thân, sau đó gọi điện cho Tần Viễn Hành trước khi rời đi, phòng trường hợp chuyện gì xảy ra thì hắn có thể đến giải cứu kịp thời.

Sầm Nguyễn lén lút lái chiếc xe giá rẻ ra ngoài, rất nhanh đã đến Duyệt Thủy, cậu mới đến nơi này ngày hôm qua, cũng khá quen thuộc, nhanh chóng tìm được số phòng được tin nhắn gợi ý.

Mở cửa.

Trong phòng chỉ có hai người.

Một là Khương Kiến Xương, người còn lại thì cậu không biết.