Hướng Dẫn Chăm Sóc Tiểu Zombie

Chương 52: OK! Cuối cùng cũng đến rồi!




Tạ Linh Dụ nhìn Sở Hiêu Trần tới gần anh, khi cách anh còn vài bước thì ngừng lại, Ôn Cảnh Diệu ra lệnh cho hắn đứng lại.

"Ngươi nhìn xem, thú cưng chính là dễ thay lòng đổi dạ như vậy đấy, loại thú vật này có cũng như không, có đúng vậy không?" Ôn Cảnh Diệu nói với Tạ Linh Dụ.

"Ngươi đùa giỡn với hắn cũng không có gì thú vị." Tạ Linh Dụ mặt không đổi sắc.

"Đúng là không thú vị, nhưng mà con zombie không thú vị này giây tiếp theo sẽ ăn ngươi vào bụng, ngươi cảm thấy thế này thú vị chưa?" Ôn Cảnh Diệu cười, đứng giữa hơi lạnh, tay hờ hững xoa thứ gì đó.

"Cho nên ngươi trải qua muôn vàn trắc trở bắt ta xuống đây là vì muốn ăn sống ta sao?" Tạ Linh Dụ tiến lên một bước, lại gần Sở Hiêu Trần.

"Đương nhiên không phải, chắc là ngươi biết rồi. Ta từng nói rồi, ta muốn ngươi làm việc cho ta."

"Làm cái gì?" Tạ Linh Dụ nổi lên hứng thú với cái nghị lực bền bỉ này của Ôn Cảnh Diệu.

"Móc trái tim của hắn ra một cách hoàn hảo, không chút tổn hại, không chứa tạp chất." Ôn Cảnh Diệu chỉ Sở Hiêu Trần.

Điều này giống như hoàn toàn xé rách lớp màn mỏng cuối cùng.

Mục đích giống với mục đích ban đầu khi 233 kéo anh tới thế giới này, Ôn Cảnh Diệu chính là ký chủ trước của 233.

"Sau đó thì sao?" Lần này Tạ Linh Dụ chủ động hỏi, "Lại giúp ngươi đưa tim vào trong thân thể người nào đó ư?"

"Không không." Ôn Cảnh Diệu khoa trương xua tay, "Ngươi giúp ta dẫn hồn."

Tạ Linh Dụ chớp mắt, nói: "Ngươi muốn làm người chết sống lại?"

"Ta không làm." Tạ Linh Dụ dứt khoát cự tuyệt Ôn Cảnh Diệu.

Ôn Cảnh Diệu cười lắc đầu, đáp, "Đừng gạt ta, Tiểu Tạ à, ngươi sẽ làm."

Tạ Linh Dụ bị giọng điệu của Ôn Cảnh Diệu làm nổi da gà đầy người.

Ông ta tự tin nhìn anh, Sở Hiêu Trần theo sự chỉ huy của ông ta giơ tay lên, năm ngón tay nắm lấy cổ Tạ Linh Dụ, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.

Ôn Cảnh Diệu cũng bước tới bên cạnh Sở Hiêu Trần.



"Ngươi suy nghĩ cẩn thận vào, nếu ngươi không làm thì cả ngươi và zombie của ngươi đều chết đấy."

Khuôn mặt Tạ Linh Dụ vẫn lạnh nhạt như cũ, không hề sợ hãi.

Ôn Cảnh Diệu đột nhiên tức giận vô cùng, ông ta ghét nhất chính là vẻ mặt này.

Biểu tình này khiến ông ta cảm thấy mình cứ như thằng hề nhảy nhót, cho dù có làm thế nào cũng khiến Tạ Linh Dụ bận lòng.

"Ta muốn hỏi một chuyện." Tạ Linh Dụ tò mò nhìn vẻ mặt thay đổi rất nhanh của ông ta.

"Nói đi." Ôn Cảnh Diệu đáp, ông ta cảm thấy mình không cần phải tức giận như vậy.

"Ngươi dàn dựng màn kịch kia có phải là muốn thông qua thủ đoạn nào đó khống chế ta, nhưng mà không thành công."

Tạ Linh Dụ thẳng thừng vạch trần vết sẹo không thể nói ra của Ôn Cảnh Diệu, sắc mặt của ông ta trầm xuống.

Không sai, ông ta dùng điểm mua một con đường có thể hủy đi tâm trí con người nhưng lại không có tác dụng, thật sự là mất cả chì lẫn chài. Tạ Linh Dụ nói thẳng ra như vậy khiến ông ta cảm thấy khó chịu vô cùng.

Thấy Ôn Cảnh Diệu nửa ngày không đáp thì Tạ Linh Dụ cũng hiểu rồi.

"Chuyện này không liên quan đến ngươi." Ôn Cảnh Diệu á khẩu hồi lâu mới nói ra những lời này, ông ta trông thấy vẻ mặt khinh bỉ của Tạ Linh Dụ.

Ông ta nắm chặt tay lại, bao nhiêu năm rồi, rất nhiều năm rồi không có ai dám đối xử như vậy với ông ta cả.

Ông ta thậm chí muốn mặc kệ mục đích của bản thân, bây giờ ông ta chỉ muốn dạy cho cái tên không biết trời cao đất dày này một bài học.

Ôn Cảnh Diệu thúc giục Sở Hiêu Trần tấn công Tạ Linh Dụ.

Ngón tay Sở Hiêu Trần siết chặt lại, Tạ Linh Dụ lại chỉ mỉm cười nhìn hắn.

"Sơ Sơ, nghe lời nào."

Lời nói của Tạ Linh Dụ ẩn chứa linh lực, truyền ra toàn bộ không gian.

Sở Hiêu Trần bày ra vẻ mặt giãy giụa, đôi mắt lúc đỏ lúc đen, bàn tay run lên.

Trần Đinh sau khi hoàn thành nhiệm vụ Tạ Linh Dụ giao cho thì ngựa không ngừng vó chạy theo hướng dẫn của 233 đến chỗ của anh.

Lúc trước, khi hắn tìm thấy sợi tóc, 233 cũng bằng cách nào đó nhanh chóng đưa nó đến tay Tạ Linh Dụ.

Ở lối vào tầng hầm, 233 giống như không thể đợi được nữa hoá thành một tia sáng bay nhanh vào trong tầng hầm, lần nữa liên kết với Tạ Linh Dụ.

Trần Đinh đứng nấp ở cửa xuống tầng hầm, trong lòng hơi do dự.

Cái cảm giác nguy hiểm này lại đến nữa rồi, có một thứ gì đó cực kỳ mạnh mẽ đang ở dưới tầng hầm kia!

Ôn Cảnh Diệu thấy lúc này rồi Tạ Linh Dụ còn định phản kháng, liền dùng giọng điệu thương hại nói với anh: "Cho dù ngươi có dùng tất cả năng lực đi chăng nữa, thì cũng không thể biến hắn ta trở lại thành con zombie chỉ biết nghe lời ngươi nữa đâu."

Hệ thống hoàn thành liên kết trong lúc hai bên đang giằng co với nhau.

"Hắn chỉ có hai con đường thôi, một là chết vì ngươi moi tim hắn ra, hai là chết vì phát điên. Cả hai đều là chết, hà tất phải xoắn xuýt, chọn cái đầu tiên coi như là cống hiến cho ta."

"Ngươi là cái thá gì chứ?" Ngay cả lúc chửi người, vẻ mặt Tạ Linh Dụ cũng rất hờ hững, không chút tức giận.

"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!" Ôn Cảnh Diệu hoàn toàn tức giận rồi.

Ông ta lần nữa thúc giục Sở Hiêu Trần, nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì đồ vật được che giấu dưới khí lạnh đột nhiên nổ tung, một cỗ thi thể được giữ gìn nguyên vẹn bị linh tuyến kéo bay đến sau lưng Tạ Linh Dụ.

Đó là một người phụ nữ diễm lệ vô cùng, mái tóc hơi dài xoăn nhẹ, khuôn mặt giống Sở Hiêu Trần đến năm sáu phần.

Mẹ của Sở Hiêu Trần.

Nhờ có sợi tóc trong ký ức của Sở Hiêu Trần, Tạ Linh Dụ vốn chỉ muốn thử xem sao, không ngờ tới thật sự là tóc của người phụ nữ này, càng không ngờ tới nguyên nhân khiến Ôn Cảnh Hiệu hao tổn tâm sức thật sự là muốn làm người chết sống lại.



Tạ Linh Dụ thông qua sợi tóc đó tìm thấy vị trí của mẹ Sở Hiêu Trần đồng thời yên lặng bố trí vô số linh tuyến trên người cô ta, chính là chờ thời khắc này.

Điều đầu tiên Trần Đinh làm khi vượt qua nỗi sợ bước vào chính là ôm chặt người phụ nữ rơi từ trên không trung xuống này.

Vẻ mặt Ôn Cảnh Diệu đột ngột biến sắc, nhìn chằm chằm vào con zombie xa lạ đang ôm người phụ nữ.

Như thể bị một con rắn độc nhắm vào, Trần Đinh quay đầu sang nhìn Tạ Linh Dụ, người luôn làm hắn yên lòng.

Tuy rằng cảnh tượng lúc này không làm người ta có cảm giác an tâm.

Chết mất! Chẳng lẽ đại lão sắp bị nam sủng của mình giết chết à?

"Ta đồng ý với ngươi." Tạ Linh Dụ nhìn qua Trần Đinh để trấn an hắn trước rồi mới nói những lời này với Ôn Cảnh Diệu.

"Cái gì?" Ôn Cảnh Diệu nhất thời không phản ứng kịp.

"Không phải vừa nãy muốn moi tim ra sao? Vừa hay cũng coi như là hoàn thành một nhiệm vụ."

Vừa dứt lời, ngón tay Tạ Linh Dụ hơi cong lại, đâm mạnh vào da thịt Sở Hiêu Trần móc ra một trái tim đỏ tươi như máu.

Vô số vết máu bắn lên mặt khuôn mặt trắng nõn của Tạ Linh Dụ, dọc theo chiếc cổ thanh tú từ từ chảy xuống.

Trần Đinh là người đầu tiên nhìn thấy hiện trường moi tim, hắn ngây người luôn, trong lòng có hàng ngàn câu chữ bay qua: Đây không phải là diễn! Đây không phải là diễn! Đây không phải là diễn! Sở Hiêu Trần sắp chết! Sở Hiêu Trần sắp chết! Sở Hiêu Trần sắp chết!

233 bị hành động bất thình lình này của Tạ Linh Dụ làm ngơ luôn. Nó nhìn thấy khế ước giữa Tạ Linh Dụ với Sở Hiêu Trần nhanh chóng bị phá vỡ.

"Được được được! Mau! Mau đưa trái tim kia cho ta!" Ôn Cảnh Diệu vị cảnh tượng này kích thích vui đến phát điên luôn rồi, quả nhiên, quả nhiên sẽ không có ai từ chối ông ta!

Khác với cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt của những người đang có mặt ở đây, Tạ Linh Dụ lúc này lại bình tĩnh đến kỳ lạ.

Anh nhìn thấy đôi mắt Sở Hiêu Trần dần dần trở lại màu đen cùng với làn da trở nên tái nhợt.

Cứ như không cảm nhận được đau đớn, Sở Hiêu Trần lấy tay lau đi vết máu trên mặt Tạ Linh Dụ, trong mắt chỉ tồn tại một mình Tạ Linh Dụ.

"Chủ nhân, thật muốn được ở bên em mãi mãi." Hắn nâng mặt anh lên.

"Sơ Sơ à, anh có tức giận không?" Tạ Linh Dụ bóp nhẹ trái tim trong lòng bàn tay.

"Không tức giận." Sở Hiêu Trần hôn lên môi Tạ Linh Dụ, "Tôi yêu em."

Trong tình huống như vậy đột nhiên bày tỏ, người bình thường sẽ cảm thấy không thể tiếp nhận.

"Cảm ơn." Cảm ơn tình yêu của anh, cảm ơn sự tin tưởng của anh. Tạ Linh Dụ rất tự nhiên chấp nhận, hôn đáp lại hắn.

Ôn Cảnh Diệu cảm thấy hình ảnh đau mắt này rất không cần thiết, chỉ muốn Tạ Linh Dụ nhanh chóng giao trái tim cùng người phụ nữ cho ông ta.

Tạ Linh Dụ nhìn quả tim kia, bên trong đó có một đồ vật nào đó đập rất mạnh mẽ, đó là hạt giống mà Ôn Cảnh Diệu gieo vào, nó mọc rễ nảy mầm, hợp thành một thể với trái tim này.

Trái tim của Sở Hiêu Trần sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho nó, bị nó ăn mòn từng chút từng chút một.

Tạ Linh Dụ không vui.

Đồ của anh bị người khác làm bẩn rồi.

Năm ngón tay của anh dùng sức, rất nhiều dao linh hiện lên xung quanh trái tim, cắt nó thành vô số mảnh nhỏ.

Đặc biệt là hạt giống chôn sâu trong trái tim, bị dao linh cắt đến chỉ còn lại nước ép thực vật.

Sở Hiêu Trần cười, cười tùy ý vui vẻ vô cùng.

"Sơ Sơ." Tạ Linh Dụ dang rộng hai tay gọi Sở Hiêu Trần.

Sở Hiêu Trần dung túng ôm Tạ Linh Dụ vào lòng.



Tạ Linh Dụ hôn lên xung quanh động máu, trên môi dính vết máu vàng kim, giống như yêu quái chiếm đoạt lòng người trong bóng đêm.

"Bé ngoan." Tạ Linh Dụ ngửa đầu hôn Sở Hiêu Trần, hơn nữa nhận được một nụ hôn sâu như ý nguyện.

Môi Tạ Linh Dụ lấp lánh, đôi mắt của cũng vậy.

"Đã nói là sẽ nghe lời em thì sẽ nghe lời em, em tin tưởng Tạ Sơ của em sẽ làm được." Tạ Linh Dụ ôm lấy cổ Sở Hiêu Trần, ghé sát vào tai hắn để chỉ hai người bọn họ có thể nghe thấy những lời này.

Một loại cảm giác cực kỳ bất an xuất hiện trong lòng Sở Hiêu Trần.

Hắn nắm lấy cằm Tạ Linh Dụ để anh đối mặt với mình.

Hắn nhìn thấy vẻ mặt quyến luyến không nỡ rời xa của Tạ Linh Dụ.

"Muốn vui vẻ, muốn hạnh phúc." Tạ Linh Dụ làm như không muốn thấy vẻ mặt như vậy của Sở Hiêu Trần, anh hôn lên mí mắt hắn.

"Chủ nhân..." Sở Hiêu Trần còn chưa nói hết câu đã bị Tạ Linh Dụ dùng môi ngăn lại.

"Có lẽ em cũng yêu anh." Tạ Linh Dụ nói nhỏ bên tai hắn.

Giây tiếp theo, lồng ngực truyền đến cảm xúc ấm áp.

Sở Hiêu Trần cúi đầu, hắn nhận được một trái tim mới, còn sống, đang đập.

Vết thương của hắn dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại, cảm ứng giữa hắn và Tạ Linh Dụ cũng dùng tốc độ tương tự biến mất.

Tạ Linh Dụ giống như một con búp bê vải rách nát trượt xuống cánh tay Sở Hiêu Trần, hắn ôm lấy anh, muốn trả lại trái tim của mình cho anh, lại không thể nào chạm vào người mình được.

Thì ra là Tạ Linh Dụ không biết từ lúc nào đã ra lệnh cho hắn "không thể tự tổn thương bản thân mình".

"Không khóc, ngoan nha."

Liên kết mà hệ thống vừa mới thành lập với Tạ Linh Dụ hoàn toàn sụp đổ, trên giao diện nhiệm vụ thông báo tin tức mới còn chưa kịp nói cho Tạ Linh Dụ.

【 Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ che giấu cấp S: Tìm kiếm vua zombie trong《 Sủng ái chết người ngày tận thế 》đồng thời lấy trái tim của hắn ra. Nhận được khen thưởng "Phục sinh." (Chú ý: Khen thưởng này khi số điểm đạt được 100 vạn mới có tác dụng.) Rải hoa! 】

【 Đinh! Chúc mừng ký chủ kích hoạt khen thưởng đặc thù, nhận được một lọ "Thuốc quân vương sênh ca hằng đêm". Rải hoa! 】