Tôi dừng lại, tảng đá nặng trĩu trong lòng cũng rơi xuống.
Tôi chậm rãi đẩy A Tứ ra, xoay người hỏi: "Đàm thiếu gia, sự tò mò của ngài không còn nữa sao?"
Đàm Diễm Tây biểu cảm cứng đờ: "Còn bốn mươi phút nữa, cô có đi không?"
Đến công ty, đầu tôi bắt đầu choáng váng.
Lúc vào thang máy, suýt chút nữa tôi đã bị trật chân.
Đàm Diễm Tây nhanh tay đỡ lấy tôi, đợi tôi đứng vững lại thì buông ra với vẻ mặt chán ghét.
"Trợ lý Lộc, không được thì về đi, công ty không có cô vẫn có thể vận hành như thường."
"Không sao đâu."
Đàm Diễm Tây cười lạnh, "Sao? Sợ tôi bỏ chạy à, yên tâm, tôi không chạy đâu, Trợ lý Lộc đã hy sinh lớn thế này, tôi mà bỏ đi thì còn là người sao?"
Tôi biết Đàm Diễm Tây cố ý châm chọc, giờ tôi đúng là đang rất mất mặt.
Tôi lườm anh ta một cái, "Tôi có trách nhiệm phải giám sát anh!"
Cuộc họp kéo dài một giờ.
Tôi ngồi ngoài ghế sô pha chờ, cảm thấy ngày càng khó chịu.
Máy lạnh chạy hết công suất, làm tôi run cầm cập.
Khi Đàm Diễm Tây ra khỏi phòng họp, thấy tôi co ro một góc, anh ta lại bắt đầu mỉa mai, "Trợ lý Lộc bị sao vậy? Khó chịu à? Hay để tôi đưa cô đến bệnh viện?"
Nhìn vẻ mặt anh ta, có lẽ cuộc họp đã diễn ra suôn sẻ, tôi định đứng dậy về nhà, thì đột nhiên bụng đau quặn lên.
Tôi đẩy Đàm Diễm Tây đang ngồi xổm dưới đất ra và chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Đây có lẽ là lần xấu hổ nhất trong 26 năm cuộc đời tôi.
Khi tôi run rẩy bước ra khỏi nhà vệ sinh, Đàm Diễm Tây vẫn chưa đi.
Anh ta thấy tôi yếu ớt, liền chạm vào trán tôi.
"Sao mà nóng thế này, cô bị sốt rồi à?"
Tôi không để ý đến anh ta, kéo chặt áo khoác của mình, lấy điện thoại ra để gọi xe.
Đàm Diễm Tây cởi áo khoác của anh ta và đặt lên người tôi, "Để tôi đưa cô đến bệnh viện."
Tôi lạnh và khó chịu đến mức khi Đàm Diễm Tây bế tôi lên, tôi không hề phản kháng.
Trong suốt chặng đường Đàm Diễm Tây bế tôi xuống lầu, không biết bao nhiêu ánh mắt tò mò đã dõi theo.
Tôi thậm chí đã nghĩ, nếu chủ tịch hỏi, tôi không biết phải giải thích thế nào.
Đến bệnh viện, tôi lại phải vật vã trong nhà vệ sinh vài lần.
Sau đó bác sĩ cho tôi truyền nước, mệt quá nên tôi ngủ thiếp đi.
Khi mở mắt ra, đã tám giờ tối.
Đàm Diễm Tây đang nhìn tôi đăm chiêu.
Tôi gọi anh ta, "Sao anh còn chưa đi?"
Anh ta có chút ngượng ngùng thoáng qua trên mặt.
"Nếu cô không uống được, tại sao lại uống? Ông già đó cho cô cái gì mà cô phải làm việc quên mình vì ông ta thế?"
"Đàm thiếu gia, anh nghĩ tôi có quyền lựa chọn sao?"
Vẻ mặt anh ta thoáng qua sự hối hận, biểu cảm mà từ khi tôi quen anh ta chưa từng thấy, khiến tôi không khỏi trêu chọc, "Có thể khiến Đàm thiếu gia suy ngẫm và thức tỉnh lương tâm, tôi ch/3t cũng cam lòng."
Đàm Diễm Tây đột nhiên lạnh mặt, "Mạng cô rẻ mạc đến thế sao?"
"Đây là việc tôi phải làm."
"Tôi chỉ là trợ lý mà chủ tịch sắp xếp cho anh, phục vụ 24/7 từ công việc đến cuộc sống, nói cho hay thì là trợ lý, nói khó nghe thì là bảo mẫu. Tôi biết anh không thích tôi, có hiểu lầm với tôi, nhưng công ty sớm muộn cũng là của anh, anh không thể vì ghét tôi mà đối đầu, cố tình làm không đúng trách nhiệm chứ?"
Đàm Diễm Tây nhíu mày, "Cô nghĩ mình quan trọng lắm sao, tôi sẽ vì cô mà làm vậy?"
"Đương nhiên không phải vì tôi, chỉ là, việc đùa giỡn chúng tôi như những con kiến khiến anh thấy thú vị."
Nghe vậy, Đàm Diễm Tây sững sờ.
Sau một lúc lâu im lặng, anh ta mới nhạt nhẽo nói, "Tôi không phải vậy, và sau này cũng sẽ không như thế nữa."
Khi xuất viện, Đàm Diễm Tây nhất quyết đòi đưa tôi về nhà.
Chiếc xe dần rời khỏi trung tâm thành phố, qua nhiều ngõ ngách, cuối cùng dừng lại trước một tòa chung cư cũ nát.
Đàm Diễm Tây cau mày, "Cô sống ở đây à?"
Tôi hỏi lại, "Nếu không ở đây thì tôi nên ở đâu?"