Hướng Dẫn Cách Thuần Hóa Thiếu Gia

Chương 17




Tôi đã nỗ lực hơn ba năm, chợt nhận ra một điều, kỳ vọng của Chủ tịch với Đàm Diễm Tây hoàn toàn chủ quan, kết quả cuối cùng có như ý muốn hay không, không có gì chắc chắn cả.

Khi đang nằm bất động trên giường, tôi nhận được cuộc gọi từ Bạch Quân Chu, tưởng anh gọi để chúc Tết, nhưng khi nghe máy mới biết chỗ anh đang rất lộn xộn.

"Lộc Sầm, em có thời gian không?"

"Có chuyện gì vậy?" Tôi ngồi dậy.

Bạch Quân Chu nói, "Anh đến thành phố A rồi, vốn đã thỏa thuận với chủ nhà hôm nay dọn vào, nhưng khi mang theo đủ thứ đến, chủ nhà lại bảo nhà đã cho thuê rồi, anh không quen ai ở đây, chẳng biết đi đâu."

Tôi vốn định vạch trần anh, anh học đại học bốn năm ở thành phố A sao lại không quen thuộc, nhưng cuối cùng lại hỏi, "Anh đến đây để làm gì?"

Bạch Quân Chu cười, "Thành phồ A phát triển nhanh, anh muốn mở rộng kinh doanh ở đây, địa chỉ công ty đã chọn xong, hiện đang giai đoạn chuẩn bị, sau Tết là bắt đầu vào guồng."

Cúp máy, tôi gọi cho Đàm Diễm Phi, cô ấy có một căn hộ bỏ trống đã lâu, để không cũng phí, chi bằng cho Bạch Quân Chu thuê.

Đàm Diễm Phi dẫn tôi và Bạch Quân Chu đến căn hộ đó, nhìn Bạch Quân Chu bận rộn, cô ấy không nhịn được hỏi tôi, "Đây là kép mới của cậu à?"

Tôi đập vào tay cô ấy, "Im ngay, là bạn học."

Đàm Diễm Phi bĩu môi, không hài lòng, "Không đẹp trai bằng em trai tớ, lại còn già hơn!"

Đàm Diễm Phi thật không khách sáo chút nào, cho Bạch Quân Chu thuê nhà với giá thị trường, không giảm một xu.

Cô ấy nhận một cuộc gọi rồi đi, chỉ còn lại tôi và Bạch Quân Chu.

Tết đến nhiều nơi nghỉ lễ, chúng tôi tìm đại một quán ăn ven đường để lấp đầy bụng

Uống một chút rượu, tôi cảm thán về sự bất công của số phận và bắt đầu lẩm bẩm.

Nhận thấy tâm trạng tôi không tốt, Bạch Quân Chu cũng không nói gì, đóng vai trò là người lắng nghe rất tận tụy.

Tôi không biết mình đã nói bao nhiêu và trong bao lâu.

Cuối cùng, khi Bạch Quân Chu đề nghị đưa tôi về nhà, tôi từ chối anh.

Trong đầu tôi hiện lên một gương mặt khác với những cảm xúc rõ ràng, tôi lắc đầu, lên xe taxi.

Trong suốt kỳ nghỉ Tết, Đàm Diễm Tây tạm thời yên ổn, không gây chuyện, tôi cũng coi như được nghỉ ngơi.

Khi đi làm lại, Đàm Diễm Tây vẫn giữ gương mặt lạnh lùng như trước.

Sau Tết Nguyên Tiêu, tôi và Đàm Diễm Tây đi đến tòa nhà Khởi nghiệp để đấu thầu một mảnh đất.

Ở cửa thang máy, chúng tôi gặp Bạch Quân Chu.

Anh và trợ lý đi cùng, thấy chúng tôi liền chào hỏi một cách tự nhiên.

Tôi lập tức nhận ra họ cũng nhắm đến cùng một mục tiêu với chúng tôi, sau đó nghĩ lại mảnh đất này Hoa Thanh chắc chắn sẽ giành được, các công ty khác chỉ là đi theo cho đủ số.

Tôi bình tĩnh chào lại anh.

Đàm Diễm Tây không nói một lời, bước vào thang máy.

Ngồi xuống rồi, anh đột nhiên hỏi tôi, “Cô đã biết trước anh ta đến thành phố A rồi?"

Tôi ngạc nhiên, rồi gật đầu.

"Khi nào?"

"Tết."

Đàm Diễm Tây cười lạnh, không nói gì thêm.

Kết thúc buổi đấu thầu, tôi đi lấy xe, Bạch Quân Chu chặn Đàm Diễm Tây lại, "Tổng giám đốc Đàm, chúng ta nói chuyện chút nhé."

Đàm Diễm Tây giờ đã trưởng thành hơn, khách sạn bên thành phố B hợp tác chặt chẽ với công ty du lịch của Bạch Quân Chu, anh không thể không nể mặt Bạch Quân Chu.

Tôi bước lên, không ngờ Bạch Quân Chu nói: “Lộc Sầm, anh và anh Đàm muốn nói chuyện riêng."

Đàm Diễm Tây dừng lại, nói với tôi, "Cô về công ty trước đi."

Tôi không biết Bạch Quân Chu đã nói gì với Đàm Diễm Tây, trong lòng thấp thỏm không yên.

Tôi cũng lo lắng, không biết hôm đó khi ăn tối tôi đã nói gì, liệu tôi có lỡ lời nói xấu Đàm Diễm Tây không.

Cả buổi chiều trôi qua trong lo lắng, khi Đàm Diễm Tây trở về, tôi không nhịn được mà hỏi anh, "Bạch Quân Chu đã nói gì với anh?"

Đàm Diễm Tây cười lạnh, "Lần đầu tiên thấy chị Lộc Sầm lo lắng như vậy."

Tôi giải thích, "Tôi chỉ sợ anh ta nói linh tinh với anh."

"Sao, giữa hai người có bí mật gì mà tôi không biết à?"

Tôi lắc đầu, "Sao có thể chứ."

"Chỉ là một số chuyện công việc thôi," Đàm Diễm Tây nói.

Đã năm giờ rưỡi, trong những ngày đầu năm công việc cũng không bận rộn, tôi sắp xếp lại công việc chuẩn bị tan làm.

"Lộc Sầm!" Đàm Diễm Tây bất ngờ gọi tôi.

Tôi ngạc nhiên quay lại, đây là lần đầu tiên anh chủ động nói chuyện với tôi kể từ khi chúng tôi giận dỗi, "Có chuyện gì vậy, Tổng giám đốc Đàm?"

Anh vẫn giữ vẻ lười biếng, một tay xoay bút, tay kia chống vào cằm.

Anh cứ nhìn tôi như vậy, ánh mắt xa xăm, im lặng không lời.

Sau một hồi im lặng, anh mỉm cười rạng rỡ, "Không có gì, tan làm đi."