Mùa đông Bắc Kinh lạnh vô ngần.
Hứa Tri Mẫn đến đúng lúc Bắc Kinh vừa vào hạ. Gió Bắc Kinh thổi phần phật, cũng may cả trường học lẫn ký túc xá đều có máy điều hòa. So với cái nóng ẩm ướt ở phương Nam, cái oi nồng ở phương Bắc chẳng khiến người ta khó chịu cho lắm. Lúc gửi tin nhắn cho những người bạn thân, cô nói: “Có lẽ tớ/em sống ở phương Bắc hợp hơn.”
Phương Tú Mai nhắn lại: “Thật á? Thật á?”
Viên Hòa Đông phê bình cô không chút nể nang: “Em có thể chất hư hàn, sẽ rất khó thích nghi với mùa đông phương Bắc.”
Quách Diệp Nam cười nham hiểm: “He he, anh đây chờ xem em trở về như thế nào!”
Dương Sâm vẫn không thay đổi bản tính bỡn cợt: “Em không sợ ai đó ăn không ngon, ngủ không yên à.”
Mặc Hàm trả lời ngắn gọn: “…”
Cả đám người xấu bụng chẳng ai khích lệ Hứa Tri Mẫn lấy một câu mà chỉ toàn muốn thấy cảnh cô cụp đuôi bỏ chạy về phương Nam. Cô quẳng điện thoại lên giường, ngồi lại ngay ngắn bên bàn học, tiếp tục ‘gặm’ điều khoản luật chi chít chữ.
Đến giữa khuya, chợt nhớ ra Mặc Thâm chưa hồi âm, cô mở nắp điện thoại bấm số của anh, một giọng nữ trả lời cô sau hồi chuông đơn điệu kéo dài: “Alo, ai đấy?”
Là giọng nói sắc lạnh, the thé của Mạc Như Yến. Hứa Tri Mẫn ngay lập tức cúp máy, lòng dạ rối bời.
Từng giây từng phút dài đằng đẵng trôi qua sau đó, Hứa Tri Mẫn chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm kim đồng hồ trên tường. Cuối cùng tiếng di động cũng vang lên, cô vội vàng bắt máy.
“Mẫn, em gọi điện cho anh à?”
“Vâng.” Cô nín thở, “Vừa rồi…”
“Mạc Như Yến đưa bạn đi cấp cứu, vừa đúng lúc hôm nay anh trực còn Quách Diệp Nam và Mặc Hàm thì lại không, anh chuyển bạn cô ấy cho đồng nghiệp bên cấp cứu rồi.”
Anh giải thích rõ ràng với cô, mà quả thật cô cũng nghe tiếng máy nội bộ gọi cấp cứu truyền đến từ đầu dây bên anh. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng bỗng dưng lại không không biết nên nói gì với anh.
Anh nói tiếp: “Anh sẽ chờ em. Nhưng nói thật lòng, anh muốn em quay về ngay bây giờ.”
“Mặc Thâm.”
Dường như anh mỉm cười chua xót: “Anh bắt đầu hối hận vì đã để em đi Bắc Kinh rồi.”
Cô cố gắng kìm chế lòng mình: “Em sẽ ổn mà.”
Anh hít sâu một hơi: “Chuyện không tốt cho em kể ra thì nhiều lắm. Vì em đi Bắc Kinh mà Mặc Hàm đã giận cả anh lẫn mẹ, nó nói em ở đó một thân một mình, không nơi nương tựa, lỡ có gì bất trắc…”
“Em có phải con nít ba tuổi đâu, Mặc Hàm sẽ thông cảm thôi mà.” Cô trấn an anh. Cô biết Mặc Hàm cũng giận cô, bởi vì cậu nhất quyết không chịu gặp mặt cho cô chào tạm biệt trước khi đi Bắc Kinh.
“Anh phải gác máy đây, phòng bệnh gọi anh về rồi.”
“Vâng, anh chú ý giữ sức khỏe nhé.”
Mặc Thâm cúp điện thoại, ngón tay mân mê chữ ‘Mẫn’ trên màn hình di động mà trái tim buốt nhói. Chẳng phải lần đầu tiên họ chia cách, nhưng lần này là cô rời xa anh, không phải anh rời xa cô. Anh không sao diễn tả được rõ ràng cảm giác bất an khi cô không còn bên cạnh mình, có lẽ nó đã luôn thường trực trong lòng anh từ lúc cô kể anh nghe chuyện cô là đứa trẻ sinh non.
Đến khi trời trở lạnh, Viên Hòa Đông không dằn lòng được nữa, chủ động tìm anh nhắc đến vấn đề này. Đây là lần đầu tiên hai người nói về cô một cách hòa thuận, theo như Viên Hòa Đông giải thích thì là từ góc độ của hai bác sĩ.
“Nói thật, tôi phản đối cô ấy đi Bắc Kinh, đại học Chính pháp Trung Quốc đúng là tốt thật, nhưng đâu cần cô ấy mạo hiểm như vậy.” Viên Hòa Đông có hơi mất bình tĩnh, “Chắc cậu cũng để ý thấy rồi đấy, mỗi khi bị cảm cô ấy đều khó thở, lần tôi đến ký túc xá đưa cô ấy đi cấp cứu, triệu chứng bệnh của cô ấy là điển hình của suy hô hấp, môi và mười ngón tay thâm tím, người vã mồ hôi.”
“Phù phổi cấp tính.” Mặc Thâm khó nhọc trả lời.
“Tuy kiểm tra điện tâm đồ không phát hiện thay đổi gì khác thường, nhưng khi nghe cậu nói cô ấy sinh non, tôi không thể không nghi ngờ chẩn đoán trước đó, cô ấy cần được kiểm tra kỹ hơn, chí ít phải làm lại siêu âm nhịp tim.”
“Cô ấy không đồng ý.”
“Rồi cậu cứ để mặc cô ấy như thế?”
“…”
“Tôi tôn trọng cậu như một bác sĩ. Đương nhiên, đối với cô ấy, cậu còn giữ vai trò khác, nếu cậu không tiện mở miệng thì chính tôi sẽ nói, đầu tiên với tư cách là sư huynh mà cô ấy kính trọng, và sau đó là bác sĩ.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Năm mới cô về nghỉ phép, cậu xem xem tình hình thế nào.”
Sau một lúc trầm mặc, Mặc Thâm nhỏ giọng hỏi: “Nghe nói em gái cậu…” Trước khi Hứa Tri Mẫn rời thành phố R, cô đã kể anh nghe đoạn quá khứ ít ai biết của Viên Hòa Đông, hy vọng hai người họ sẽ hiểu nhau hơn.
“Ừ, em tôi qua đời vì bệnh tim bẩm sinh, con bé cũng sinh non.” Nhắc đến em gái, ánh mắt Viên Hòa Đông trở nên phức tạp: “Có lẽ cậu không thể hiểu được kiểu gia đình như chúng tôi, sống ở vùng quê nghèo khổ, điều kiện vệ sinh thiếu thốn, ai bị bệnh nặng phải chạy ngàn dặm xa xôi lên thành phố lớn cầu cạnh bác sĩ. Nếu tốt số kịp thời tìm ra nguyên nhân bệnh, gom đủ tiền chạy chữa rồi về nhà tịnh dưỡng. Còn nếu xấu số, sẽ như em gái tôi…”
Mặc Thâm bỏ tay vào túi áo blouse. Báo chí và internet cũng đưa tin khá nhiều, nhưng nghe chính người bên cạnh mình nói ra cảm giác hoàn toàn khác biệt. Hóa ra ‘Xấu số’ và ‘Tốt số’ qua lời của Viên Hòa Đông lại chấn động lòng người đến như vậy. Còn Mẫn của anh thì sao? Lồng ngực lại đau thắt lại, anh không dám nghĩ sâu hơn.
Hứa Tri Mẫn hối hận vì mình đã quá mạnh miệng. Trời vừa vào thu, cô không dầm mưa cũng không mặc quần áo phong phanh, thế mà vẫn bị cảm mạo như thường. Cô nghĩ thời gian đầu mình chưa thích nghi với khí hậu, về lâu dài tự nhiên sẽ quen. Vì thế cô vừa uống thuốc cảm, vừa học bài, cuối cùng bệnh cảm thì khỏi nhưng cơn ho vẫn kéo dài không dứt.
Hứa Tri Mẫn không dám kể tình trạng cụ thể của mình cho Mặc Thâm nghe vì không muốn anh phải lo lắng thêm, vả lại nước xa không cứu được lửa gần. Dù sao thì lần này đã biết rút kinh nghiệm, cô không mặc kệ bản thân đau ốm nữa mà đến bệnh viện công khám bệnh. Cô uống một tháng thuốc do bác sĩ bệnh viện công kê toa, bệnh ho vẫn chẳng có dấu hiệu cải thiện. Bác sĩ bệnh viện công muốn cô làm thêm các bước kiểm tra như siêu âm, điện tâm đồ các thứ… cô từ chối. Cô biết, lần này phải tìm bác sĩ ở bệnh viện lớn khám bệnh cho mình.
Theo lời giới thiệu của bạn học cùng lớp, Hứa Tri Mẫn tìm đến Phân viện Ba bệnh viện Bắc Kinh. Vừa nhìn thấy hàng dài rồng rắn trước chỗ đăng ký, cô đã muốn bỏ về ngay tức thì. Bây giờ tự mình trải nghiệm, cô mới biết khám bệnh nơi đất khách quê người khó khăn đến chừng nào, nghe nói đây là tình trạng chung của hầu hết các bệnh viện lớn ở Bắc Kinh. Bệnh của cô không thuộc dạng bệnh nặng cần khám gấp, bản thân cô cũng không thuộc cấp quân nhân được hưởng quyền ưu tiên. Hứa Tri Mẫn chẳng biết làm sao cho phải, không lẽ đợi đến dịp năm mới mới về nhà khám?
Bầu không khí ngột ngạt làm Hứa Tri Mẫn hơi đau ngực. Cô tựa người vào tường, trong lúc lo âu bỗng chợt nhớ ra lời dặn của Vương Hiểu Tịnh. Trở về ký túc xá, cô vội vàng tìm bức thư, mở lớp niêm phong, bên trong có một tờ giấy và tấm hình, thư viết rằng: Tiêu Kỳ, giáo sư thỉnh giảng ngoại khoa tim, bệnh viện Hiệp Hòa Bắc Kinh, thời gian khám bệnh là chiều thứ năm hàng tuần, đến nơi không cần đăng ký, cứ đưa tấm hình này ra yêu cầu thêm số. Nhớ kỹ, đừng để lộ ai là người đưa em tấm hình này.
Đó là tấm hình trắng đen chụp mặt bên của một nhà thờ lớn, hiệu quả xử lý ánh sáng ảnh hơi mờ, phía sau ghi ‘Nhà thờ St. Patrick’ và hai chữ ‘Tiêu Kỳ’. Hứa Tri Mẫn cảm thấy khó xử khi mình lại đi sâu vào quá khứ riêng tư của cô giáo, song qua nhiều lần cân nhắc, cô vẫn lựa chọn thử đến bệnh viện Hiệp Hòa xem sao.
Có bài học kinh nghiệm từ Phân viện Ba bệnh viện Bắc Kinh, Hứa Tri Mẫn xin nghỉ thứ năm, đến bệnh viện Hiệp Hòa từ sáng sớm tinh mơ, xếp hàng thứ mười ngoài đại sảnh chờ lấy số. Sau hơn một giờ đồng hồ Hứa Tri Mẫn xếp hàng chờ đợi nghiêm chỉnh, nội khoa hô hấp hết số, nội khoa tim huyết quản hết số, ngoại khoa tim hết số… Người phát số nói thẳng với cô: “Nội khoa hết số cả rồi, hay năm giờ sáng mai cô đến lấy đi.” Hứa Tri Mẫn nhanh trí nói: “Tôi đăng ký khoa Đông y.”
Bệnh nhân chờ khám bệnh tại phòng khoa Đông y không đông lắm. Một bác sĩ trẻ tuổi xem mạch cho cô, lúc kê toa, anh ta cầm cuốn sổ ghi thuốc dành cho bảo hiểm và không bảo hiểm lên tra cứu. Hứa Tri Mẫn nhíu mày hỏi anh ta: “Xin hỏi bác sĩ tôi bị bệnh gì ạ?” Đối phương đáp: “Không việc gì cả, thân thể hư nhược do cảm mạo, chú ý bồi bổ khí huyết là được.” Hứa Tri Mẫn biết anh ta không đọc kỹ lịch sử bệnh án của mình, cô cầm toa thuốc nói cám ơn rồi đi ra khỏi phòng.
Khi nhìn thấy chỗ đóng tiền người đông như kiến, Hứa Tri Mẫn mệt mỏi vô cùng. Mấy hộp thuốc Tây thông thường cộng thêm thuốc Bắc làm tốn hết của cô hơn hai trăm tệ. Cô cầm theo thuốc đến một quán ăn cạnh bệnh viện, ăn xong bát cháo thì đã mười hai giờ. Càng nghĩ cô càng thấy lo, mấy thứ thuốc này có tác dụng không? Cô lấy điện thoại di động trong túi ra, tìm được số của Mặc Thâm, nhưng do dự mãi một lúc vẫn không bấm phím gọi.
Cô thở dài một hơi, quyết định đến chỗ giáo sư Tiêu Kỳ thử thời vận. Nhưng ông ấy là người thế nào đây?
Đến buổi chiều, còn khoảng hai tiếng rưỡi nữa là cách giờ khám bệnh của giáo sư Tiêu Kỳ mười phút, Hứa Tri Mẫn đến bàn tư vấn ngoại khoa tim hỏi chị y tá: “Chị ơi, giáo sư Tiêu Kỳ chiều nay có khám bệnh tại nhà không ạ?”
“Giáo sư Tiêu Kỳ? Em đăng ký chưa?”
Hứa Tri Mẫn thử dò hỏi: “Hẹn trước được không ạ?”
“Mỗi lần khám bệnh tại nhà, giáo sư Tiêu chỉ khám cho ba người, không cho lấy số hẹn trước. Kể cả ngày thường khám bệnh ở phòng khám, giáo sư cũng chỉ khám ba người theo thứ tự.” Chị y tá lật xoành xoạch sổ đăng ký bệnh nhân. “Số chiều nay đã đầy rồi.”
“Vậy…” Hứa Tri Mẫn nuốt nước bọt, thu hết can đảm nói, “Em muốn thêm số.”
“Thêm số của giáo sư Tiêu?” Chị y tá không nhịn được phì cười, “Em không nghe rõ chị vừa nói gì à? Trả mấy trăm tệ cho một số hẹn trước giáo sư Tiêu cũng không cho đăng ký, em có nhiều tiền đi nữa cũng không có số thêm cho em đâu.”
Hứa Tri Mẫn lấy ra tấm ảnh Vương Hiểu Tịnh đưa cho cô, quyết định được ăn cả ngã về không. Cô nói: “Nhờ chị đưa cái này cho giáo sư Tiêu xem trước ạ.”
Chị y tá tuy trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng vẫn tốt bụng giúp đỡ cô. Hứa Tri Mẫn nhìn chị y tá mang tấm ảnh vào phòng, đứng chôn chân tại chỗ hết sức xấu hổ. Ngộ nhỡ giáo sư phủ nhận tấm ảnh đó thì sao? Cô ngẫm nghĩ, với nguyên tắc xử lý công việc của Vương Hiểu Tịnh, nếu đã bảo cô tìm đến giáo sư thì ắt hẳn chị phải rất chắc chắn.
Chỉ chốc lát sau, chị y tá đã vội vã đi ra khỏi phòng vẫy vẫy tay với cô: “Em vào đây!”
Hứa Tri Mẫn chớp chớp mắt, bức ảnh đó quả thực có bí mật đằng sau nó.
Cô vừa đi vừa cúi đầu suy nghĩ: Giáo sư Tiêu này buổi chiều chỉ khám cho ba bệnh nhân, bất kể giàu nghèo địa vị cao thấp ra sao đều đối xử bình đẳng, tính cách thật quảng đại mà cũng thật kỳ lạ. Trong tưởng tượng của Hứa Tri Mẫn, giáo sư nhất định là vị bác sĩ già cả nghiêm túc, nào ngờ bước vào phòng lại thấy một người đàn ông rất trẻ, chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi.
“Em lấy tấm ảnh này ở đâu?”
Giọng nói mạnh mẽ hùng hồn của Tiêu Kỳ mang đến cho người đối diện cảm giác đầy uy hiếp. Hứa Tri Mẫn ngước nhìn gương mặt với những đường nét cương nghị của anh ta, có phần thấp thỏm không yên. Nhớ lời dặn của Vương Hiểu Tịnh, cô đáp: “Người đưa em tấm ảnh này dặn em không được nói ra cô ấy là ai.”
“Em và cô ấy có quan hệ gì?”
“Cô trò ạ.”
Hứa Tri Mẫn cảm nhận được cặp mắt hà khắc của đối phương đang dò xét mình, bất giác đưa tay khẽ sờ cúc áo nơi ngực.
Tiêu Kỳ thu lại tầm mắt: “Tôi có ba bệnh nhân cần phải khám, em chờ được không?”
“Được ạ.”
“Tôi tranh thủ năm giờ sẽ khám cho em, em ra ngoài đợi đi, nếu cảm thấy không thoải mái thì cứ gõ cửa hoặc gọi y tá.” Tiêu Kỳ nói với cô xong quay sang dặn y tá: “Chị đưa cô ấy ra ngoài tìm chỗ nào ấm ấm ngồi rồi làm thủ tục cho cô ấy.”
Chị y tá ngầm hiểu, tìm cho Hứa Tri Mẫn chỗ ngồi trong hành lang chờ khám bệnh, rồi lại giúp cô đăng ký bổ sung.
Hứa Tri Mẫn đón lấy giấy đăng ký và bệnh án, lần đầu tiên nhận được sự quan tâm ấm áp từ một người nơi đất khách xa lạ sau suốt một thời gian dài bị bệnh, cô kìm lòng không đặng, rối rít nói lời cảm ơn. Chị y tá trung niên vỗ vỗ vai cô nói: “Em có việc gì cứ nói nhé.”
Ngẩng lên nhìn gương mặt thân thiết của chị y tá, Hứa Tri Mẫn bỗng nhiên lại thấy nhớ mẹ mình ở nhà.