Hương Bạc Hà

Chương 15




Cô kiên quyết đứng ngoài cửa.

Anh lập tức lấy máy ghi âm nhỏ ra với biểu cảm vô hại: “Tôi đã phát lời thề ở đây rồi mà.”

“Nhưng vẫn có thể đặt hai phòng đơn.”

“Không phải tôi không nghĩ tới chuyện đặt hai phòng đơn, nhưng mà con gái đi xa nhà ở một mình một phòng không an toàn.”

“Đây là khách sạn năm sao đấy.”

“Cho dù là khách sạn bảy sao tôi cũng không yên tâm, tôi đã đưa em đi thì phải có trách nhiệm với em. Em cứ yên tâm, tối nay em ngủ giường, tôi ngủ sàn nhà.” Nói đến đây, anh có vẻ giận, mở cửa để đó cho cô rồi vào phòng rửa mặt.

Hứa Tri Mẫn tần ngần cắn cắn môi, xét cho cùng cũng vì bản thân không cưỡng lại được sự mê hoặc của tuyết nên đã đi theo anh. Mà thôi, dựa vào cách thức giáo dục con cái của Mặc gia và tình cảm gắn bó giữa anh với bà dì, cô tin anh sẽ không dám làm gì có hại cho cô. Cô vào phòng, đóng cửa lại, đi đến ngồi xuống một góc ghế sofa, và sau đó cứ ngồi im như thế dán mắt vào chiếc giường đôi.

“Hứa Tri Mẫn, em đi tắm trước đi.”Anh vỗ vỗ vai cô.

Cô không nhìn anh, dửng dưng mở túi hành lý của mình lấy quần áo rồi đi vào nhà tắm.

Anh buồn cười lắc đầu: Thì ra đây là cách em giận dỗi.

Tắm gội xong, cô mở cánh cửa thủy tinh của phòng tắm, bước ra ngoài trong chiếc áo ngủ màu hồng in hình gấu con hoạt hình. Anh đang ngồi bên giường thu xếp đồ dùng, vừa nhìn thấy bộ đồ ngủ trẻ con của cô thì bất giác cong môi cười.

Hứa Tri Mẫn thật sự hơi nổi cáu. Rõ ràng là vì lỗi tại anh nên hiện giờ cô mới bị rơi vào tình cảnh oái ăm như thế này đấy! Cô liếc xéo anh một cái, buồn bực ngồi vào một bên giường. Một lát sau cô nghe thấy tiếng anh đóng cửa phòng tắm, kế tiếp là tiếng nước chảy ào ào từ trong ấy vọng ra. Tìm được điều khiển từ xa, cô bấm mở tivi trong phòng. Một kênh lạ hoắc nào đó đang chiếu phim tình cảm, ‘vừa khéo’ đến cảnh đôi nam nữ ngã nhào ra giường – cô bật đứng dậy, cuống cuồng bấm tắt tivi, sau đó ngửa người nằm phịch xuống tấm nệm mềm mại, vỗ vỗ tay lên mặt, nhận ra toàn thân mình nóng ran.

Lúc anh vừa ra khỏi phòng tắm thì đã thấy cô nằm thẳng đơ trên giường, ngay cả chăn cũng chưa đắp. Thoáng nhíu mày, anh đi đến gần nắm lấy hai tay đang bịt mặt của cô, sửng sốt ngay tức khắc: Lúc lạnh lúc nóng.

Cô mở to mắt nhìn anh chằm chằm, đôi mắt cô tròn trĩnh, đen láy như hạt ngọc trai và trong veo, tinh khiết như bông hoa tuyết.

Ngoài trời, cuồng phong xô nghiêng cây cối và thổi tung lớp tuyết dày đặc, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà hết thảy vạn vật đã mịt mờ như ảo ảnh, bầu trời mặt đất đã hòa thành một thể, không còn ranh giới phân chia. Anh cụp mắt, buông tay cô, đứng dậy kéo lại bức rèm hoa nhỏ li ti nơi cửa sổ sát đất. Sau đó, anh khóa cửa phòng, tháo pin điện thoại di động, mở ngọn đèn vàng ở đầu giường, cuối cùng tắt đi ánh đèn neon trong phòng.

Cô yên lặng quan sát mọi hành động của anh. Đến khi anh làm xong tất cả mọi việc thì cô chống tay ngồi dậy, biết rằng đã đến thời điểm ngả bài.

Anh lấy ra lọ thuốc thủy tinh nhỏ Mặc Hàm gửi gắm, leo lên giường, mở nắp lọ, dùng ngón giữa chấm một chút thuốc mỡ, rồi chậm rãi thoa lên vết sẹo trên chân cô.

Cô mím môi không nói chuyện, cảm nhận chất thuốc mát rượi lan tỏa trên da thịt nóng hổi của mình. Từ viền xương ống chân, ngón tay anh dần hướng lên trên dọc theo bắp chân cô, vén lên chiếc áo ngủ, đôi chân trắng ngần nháy mắt đã in bóng trong mắt anh.

Cô thình lình co mạnh hai đầu gối. Anh phản xạ nhanh hơn, giữ cằm cô và nhìn thẳng vào ánh mắt bướng bỉnh: “Hứa Tri Mẫn, nếu muốn có tôi, em hãy trèo lên vị trí cao hơn và hãy làm như vậy không ngừng nghỉ. Tôi là người đàn ông luôn hướng đến đỉnh cao, nên người phụ nữ của tôi cũng phải giống như tôi.”

Trong lòng thấy hết sức nực cười, cô lạnh lùng đáp trả: “Nếu tôi không muốn có anh thì sao? Nếu tôi không muốn trèo lên vị trí cao hơn thì sao?”

Anh cười, nụ cười thâm sâu đọng lại bên khóe môi: “Chính vì vậy, tôi muốn em phải muốn có tôi… muốn có tôi bằng chính cơ thể không che đậy của em.”

Giờ đây giữa căn phòng tĩnh lặng, cô chỉ nghe được hơi thở của mình, bởi hơi thở của anh vẫn rất tự nhiên như không khí. Trong tích tắc, cô cảm giác như cơn bão rét lạnh bất ngờ ập đến, cuốn phăng linh hồn và sự tự chủ của cô, rồi đẩy cô rơi vào vực xoáy trong đôi mắt anh để cô có thể nhìn rõ một điều: Anh thật sự nghiêm túc.

Cô hít sâu, bình ổn lại nhịp tim. Xét về lý, bây giờ anh chắc chắn không dám làm gì với cô và cũng không được phép hành động như lời anh vừa nói. Cô nhẹ nhàng quay mặt tránh khỏi tay anh, lạnh nhạt nói: “Tùy anh.”

Tia nhìn u ám vụt thoáng qua trong mắt anh, anh nhếch môi cười khổ. Ngay sau đó tay anh đột ngột len lỏi vào trong áo ngủ của cô. Cô sợ phát hoảng nhưng liền trấn tĩnh tinh thần rất kịp thời. Tuy rằng chưa từng trải qua việc này, nhưng cô biết, chỉ cần không hưởng ứng theo anh, anh ắt phải bỏ cuộc.

Thấy cô giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, ánh mắt anh lại càng lạnh lùng u ám, anh cúi xuống vùi đầu vào cổ cô, mút mát gặm cắn, khi nặng khi nhẹ, ngọn lửa tê dại khuếch tán khắp cơ thể cô trong chóng vánh, lòng bàn tay lướt trên da thịt nóng bỏng, ngón tay thon dài vẽ nên những đường cong mượt mà trên cơ thể thanh xuân. Giữa bầu không khí nồng đượm hơi thở tình dục mị hoặc, Hứa Tri Mẫn vẫn âm thầm cắn răng, cố gắng ẩn nhẫn.

“Hứa Tri Mẫn.” Giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai cô, hơi thở ấm nóng bảng lảng quanh cần cổ cô.

Cô thở chậm hơn hẳn khi nhận ra tay anh đang nhẹ nhàng cởi dây áo ngủ của mình. Nhưng thật kỳ lạ, cảm giác lạnh lẽo không hề đổ xô đến, mà thân thể cô trái lại càng thêm ấm áp, chẳng lẽ là… Ngay vào lúc cô muốn nhìn rõ ánh mắt anh thì anh vươn tay tắt ngọn đèn nhỏ ở đầu giường. Rồi sau đó, anh ôm ghì cả cơ thể cô vào lòng mình trong màn đêm yên vắng.

“Sinh nhật tuổi mười tám hạnh phúc nhé, Mẫn của tôi.”

Đó là câu cuối cùng cô nghe được từ anh trước khi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Đã thành thói quen, sáng sớm năm giờ rưỡi là anh rời giường. Nhưng sáng nay hơn một giờ đồng hồ đã trôi qua, bởi vì anh không muốn, không muốn quấy nhiễu sự an bình của cô.

Bức rèm vẫn che phủ khung cửa sổ, ngăn cách căn phòng và thế giới bên ngoài, để anh được một mình lẳng lặng ngắm nhìn cô. Dường như trận bão tuyết đêm qua đã tiêu tan, ánh dương vàng tươi ấm áp xuyên qua rèm cửa, chiếu lên làn da trắng muốt son trẻ của cô. Trông cô giống như búp bê sứ đẹp tinh xảo đang bình yên say ngủ. Thật khó mà tưởng tượng, người con gái an tĩnh này lại là cô nhóc tối ngủ thích đá chăn qua lời kể của vú. Tối hôm qua từ phòng tắm đi ra, anh đã phát hiện dấu hiệu nóng sốt lúc sờ vào tay cô. Nếu nửa đêm cô lại bị nhiễm lạnh thì hậu quả thật không thể nào lường được. Anh nghĩ, ôm cơ thể trần trụi của cô đi ngủ là cách sưởi ấm hiệu quả nhất.

Nếu nói một cách thành thật, anh cũng có ham muốn cá nhân. Anh muốn cô. Chỉ là chưa đến thời điểm thích hợp…

Hít vào một hơi, anh áp tay lên gương mặt cô, cổ cô, rồi đến tay chân cô – nhiệt độ cơ thể đều đã trở lại bình thường. Trong phòng đầy đủ độ ấm, nhưng vì có thể chất hàn nên cô nhạy cảm với sự thay đổi nhiệt độ bên ngoài hơn người bình thường, quá nóng hoặc quá lạnh đều không được. Anh cẩn thận điều chỉnh nhiệt độ đang hạ dần của tấm thảm điện lên mức cao nhất, như vậy cô sẽ không cảm thấy lạnh lẽo khi thức giấc.

Đúng lúc này, hình như cô gặp phải ác mộng, hai mắt nhắm chặt, rèm mi hơi chuyển động.

“Mẫn.” Anh nhẹ nhàng gọi tên cô.

Cô lặng lẽ mở to đôi mắt nhập nhèm chưa tỉnh ngủ, nghiêng đầu sang nhìn anh, nhất thời không nhớ nổi chuyện gì.

Anh kéo chiếc chăn trễ nãi lên ngang vai cô, nghiêm túc nói: “Đừng nhìn tôi như vậy. Trên người em không mặc quần áo.”

Cuối cùng Hứa Tri Mẫn đã nhớ lại toàn bộ chuyện xảy ra đêm qua. Cô túm chặt chăn, quay lưng về phía anh, trong đầu nhoáng lên cảnh quay kinh điển trong các bộ phim truyền hình: Đầu tiên, cô phải tặng anh một cái tát. Thế nhưng những phát hiện tiếp theo đã khiến cô quên sạch ý nghĩ này. Cô sờ sờ trên người, nội y vẫn ở nguyên vị trí cũ, phần cơ thể phía dưới cũng không có cảm giác đau rát; xốc chăn lên nhìn ga giường, không có dấu máu. Hay nói cách khác, tối hôm qua anh đã không lợi dụng lúc cô lâm vào tình thế nguy hiểm để gây ra những chuyện không thể bù đắp.

Chẳng lẽ mọi suy đoán tối hôm qua của cô đều chính xác?

Cô quay lưng lại nhìn thì thấy anh tỉnh bơ vào phòng rửa mặt đánh răng rửa mặt. Tất nhiên sự việc đã diễn ra đúng như cô nghĩ. Hứa Tri Mẫn không kìm được cười thoải mái: Thấy chưa, anh ấy sẽ không dám làm gì mình đâu.Rồi cô ngồi dậy, nhặt áo ngủ rơi bên giường choàng lên người, sau đó lục tìm trong túi hành lý lấy ra mấy bộ quần áo, hôm nay cô mặc ấm hơn hôm qua, chắc chắc sẽ không bị nhiễm lạnh nữa.

Bữa sáng được nhân viên khách sạn đưa đến tận phòng, hai người ngồi đối diện nhau ở hai cạnh của chiếc bàn vuông nhỏ.

Một tay anh lật giở tờ báo địa phương buổi sáng, tay kia cầm ly sữa. Cô cụp mắt, vừa ăn cháo một cách từ tốn và thận trọng, vừa cân nhắc chuyện hôm qua. Nếu hết thảy đều như cô dự liệu thì không cần phải truy vấn.

“Hứa Tri Mẫn.” Anh buông tờ báo, đặt lên bàn một cặp hồ sơ.

Hứa Tri Mẫn nhìn chăm chú vào cặp hồ sơ màu xanh da trời đó với vẻ khó hiểu: “Đó là gì vậy?”

“Hồ sơ về chuyên ngành y tá của đại học y M. Nếu em chọn trường này làm nguyện vọng một cho kỳ thi đại học, tôi và Mặc Hàm sẽ hết sức giúp đỡ em, từ tài liệu tham khảo cho đến những thông tin mới nhất, toàn diện nhất.”

Cô nhíu mày. Anh đang tính toán chuyện gì nữa đây?

Anh đan mười ngón tay vào nhau, bình thản tựa lưng ra sau ghế: “Tôi cần một trợ tá xuất sắc và tôi cho rằng em là sự lựa chọn thích hợp nhất.”

Ánh mắt cô tức thì đóng băng. Cô biết anh thích gọt giũa cô, bằng từng câu nói của mình, anh đã lấy ra ước muốn cô khóa kín trong đáy lòng, và sau đó đặt nó ở trước mặt cô để cám dỗ cô. Cũng tương tự như bài hát ‘I’ll never break your heart’ vậy.

Con người kiêu hãnh trong cô không bao giờ muốn cúi đầu nghe lệnh bất cứ ai. Nhưng cô rất hiểu, ‘kiêu binh tất bại’* và ‘xem xét tình thế’ hoàn toàn khác nhau về bản chất. Cô đón lấy rồi nói: “Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ, nếu được, tôi nhất định sẽ không từ chối.”

(*) Đội quân kiêu ngạo chắc chắn sẽ bại trận.

Nhận lại câu trả lời quá mức lịch sự của cô, anh không ngăn được có chút nôn nóng. Bao nhiêu lời lẽ vốn đã chuẩn bị để thuyết phục cô cuối cùng lại chẳng dùng được. Anh đứng dậy mở cửa, xuống lầu trước làm thủ tục trả phòng.

Cô buông muỗng xuống, nhìn về phía khung cửa sổ đã vén rèm. Thế giới bên ngoài tấm kính thủy tinh bao la một màu trắng xóa. Chỉ là, khoảnh khắc này trong lòng cô đã mất đi rồi giấc mộng tuyết trắng thánh khiết của ngày hôm qua. Khoảng cách, vĩnh viễn là đẹp nhất.

Bầu không khí trên con đường về tựa như mặt biển yên bình, giấu diếm sóng cả cuộn trào dưới lòng đại dương. Anh luôn nắm chặt tay cô không rời, xương tay cô mảnh dẻ và lạnh lẽo. Họ từ biệt nhau ở phi trường, anh đón chuyến bay đi Hồng Kông còn cô quá giang xe buýt sân bay về nhà.

Xa rời giấc mơ màu tuyết trắng, cô vẫn là cô và cũng không hẳn là cô của trước kia. Trong túi hành lý có nhiều hơn hai thứ – thuốc Mặc Hàm gửi cho cô và hộp gấm màu trắng Mặc Thâm đưa tận tay. Cô vẫn chưa mở cái hộp ấy ra, anh đã nói thế này lúc đặt nó vào tay cô: “Khi nào cần, em hãy mở nó ra.” Nói chung cô cũng đoán được trong hộp là vật gì.

Khi xe buýt chạy qua hành lang dài ven bãi biển của thị trấn, cô hào hứng xin xuống xe.

Tay xách túi hành lý, cô rảo bước chầm chậm theo dãy lan can đá trắng trải dài bất tận vòng quanh bờ biển, dõi mắt ngắm nhìn đoạn cuối con đường nhạt nhòa trong làn sương mù mờ ảo ở nơi mây nước giao nhau sau mỗi đợt sóng dâng trào. Gió biển lạnh cắt da cắt thịt thổi thốc vào mặt cô, cô thỏa thuê tận hưởng hương vị giá băng rét buốt. Cô là người con gái lớn lên ở miền biển, là con gái của biển cả. Giây phút hít vào thật sâu mùi hương của biển, cô cảm thấy hoàn tự do.

Cô đặt túi hành lý xuống đất, vịn hai tay lên lan can đá, nheo mắt và lắng nghe biển bày tỏ nỗi niềm. Lòng biển ầm ào mạnh mẽ, sóng vỗ đá ngầm rì rào giòn vang. Rồi bỗng từ đâu, tiếng kèn harmonica du dương ngân lên giữa làn gió xao động. Giai điệu thân quen ấy làm cô ngẩn ngơ. Có phải bài ‘Tiễn biệt’ không nhỉ? ‘Chuyện cũ ở Thành Nam’ là bộ phim điện ảnh cô vô cùng say mê khi còn bé, ca khúc chủ đề và nhạc nền trong phim đều được biên soạn lại theo bài ‘Tiễn biệt’. Mãi đến hôm nay, cô vẫn có thể ngân nga rõ ràng từng lời hát viết về cõi đời mênh mang ấy: Bên ngoài đình nghỉ chân, ven con đường cổ, cỏ thơm xanh ngát mấy ngày liền…

Bao cung bậc cảm xúc xa xưa chợt trào dâng từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn, cô phóng tầm mắt tìm kiếm xem tiếng nhạc từ đâu đến, thì thấy cách mình năm mươi mét về phía trước có một người thanh niên gầy khẳng khiu, cao dong dỏng, mặc áo len cao cổ màu xám tro, choàng trên vai túi da màu đỏ, đang đứng tựa vào lan can. Giai điệu từ cây kèn màu bạc sáng lấp lóa trên miệng anh ta bay ra đón đầu con sóng.

Đó không phải là ‘Tiễn biệt’! Không còn nghi ngờ gì nữa, người biểu diễn đã thổi vào ‘Tiễn biệt’ luồng sức sống mới, anh ta vẫn giữ lại âm luật cũ, nhưng đã xóa đi nỗi đau biệt ly và đặt vào đó những cảm xúc mãnh liệt hết sức khác lạ. Tiếng nhạc xuyên qua đại dương mênh mông, đọ sức cùng ngọn sóng cuồn cuộn, chao lượn song hành cùng cánh hải âu rồi bay vút lên trời cao. Tia nắng mặt trời nhỏ mảnh giống như nét bút tinh vi của người họa sĩ, phác họa nên gương mặt đàn ông góc cạnh và cương nghị.

Gió thổi tung bay mái tóc nâu hơi xoăn của anh ta, ánh mắt trang nghiêm hơi nhìn xuống, tay nhẹ nhàng buông thõng, cây kèn harmonica anh ta cầm trong tay rơi xuống mặt biển và trở thành giọt nước điêu linh bị cơn sóng lớn tràn đến nuốt chửng vào lòng biển khơi.

Trái tim rộn lên nhịp đập xúc động bồi hồi, cô nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ quên khúc nhạc ‘Tiễn biệt’ có một không hai ấy suốt cuộc đời này.

Sau khi trải qua lễ gột rửa ở hành lang dài ven biển, Hứa Tri Mẫn trở về nhà, nhanh chóng thay quần áo, rồi ngồi ngay ngắn trước bàn học, cầm lên cặp hồ sơ màu xanh da trời anh đưa cho cô trong tâm trạng rất bình tĩnh.

Cô không phải là cô gái thích hờn giận, và cũng sẽ không đời nào đánh mất tất cả lí trí vì vài câu khiêu khích của anh. Cô hiểu rất rõ tình cảnh của chính mình: Thứ nhất, cho dù thi đậu đại học, học phí cũng là một vấn đề nan giải; thứ hai, với thành tích của cô, rất khó thi vào khoa trọng điểm của trường đại học danh tiếng; thứ ba, cô không có gia đình hiển hách làm chỗ dựa.

Đương nhiên, cô hiểu nghề y tá ở trong nước không được xem trọng, nhưng Mặc Thâm đưa ra đề nghị này với cô, không phải vì anh cố ý hạ thấp cô mà bởi vì anh căn cứ vào hoàn cảnh thực tế ở Hồng Kông. Mỹ, Thái Lan và Hồng Kông là những quốc gia mà nghề y tá được người người kính nể. Hơn nữa, cộng thêm kinh nghiệm từ ba anh, anh hiểu rõ tầm quan trọng của vị trí trợ tá đối với một người bác sĩ thành công.

Hứa Tri Mẫn cầm bút bi màu đỏ đánh dấu hoa thị những từ ngữ quan trọng trong hồ sơ. Chẳng hạn như, để phát triển ngành y tá, đại học y đặc biệt triển khai một số chính sách ưu đãi cho sinh viên, gồm có chính sách học bổng, chính sách cho vay học phí, chính sách giới thiệu nơi thực tập, việc làm sau khi tốt nghiệp và kế hoạch đưa sinh viên ra nước ngoài làm việc. Điều hấp dẫn nhất đối với cô chính là tỷ lệ sinh viên kiếm được việc làm sau khi ra trường. Hiện tại số lượng bác sĩ làm việc tại các bệnh viện trong thành phố lớn đã xuất hiện dấu hiệu bão hòa, bây giờ là cơ hội của y tá, nhất là những y tá thuộc hàng cao cấp trở lên xuất thân từ khoa chính quy của đại học M danh tiếng. Ngoài ra, cô còn có thể xem nghề y tá như một bước đệm, chỉ cần ráng chịu khó một quãng thời gian, sau này cô sẽ có sự nghiệp ổn định.

Cô tra thêm thông tin về điểm trúng tuyển, không thấp một chút nào, chỉ thấp hơn mười điểm so với ngành bác sĩ lâm sàng, đã vậy toàn trường chỉ chiêu sinh một lớp bốn mươi người. Tính thử thách cao như vậy quả thật rất đúng ‘gu’ của cô.

Hứa Tri Mẫn gõ gõ cán bút, vốn dĩ trước đây cô luôn hoang mang không biết chọn nghề nghiệp tương lai như thế nào. Làm bác sĩ cô không thích vì trách nhiệm quá nặng nề. Luật sư cũng không ổn, thu nhập của luật sư ở một đất nước có cơ chế pháp luật chưa hoàn thiện như Trung Quốc không cao bằng nước ngoài. Nghề giáo viên, nhân viên công vụ rất ổn định nhưng lại quá bình lặng. Công việc kinh doanh mua bán thì phù hợp với cô bạn Lương Tuyết giỏi xã giao hơn, mà thực ra Lương Tuyết cũng quyết chí thi vào đại học thương mại.

Cuối cùng, anh vẫn để cô tự mình quyết định. Trải qua hành trình vừa rồi, cô không thể không thừa nhận, anh cảm thấy hứng thú với cô, mà cô cũng nảy sinh hứng thú với anh. Có vô số cách để trèo lên vị trí cao. Là một người thông minh, cô tự hiểu lòng dạ mình không sâu hiểm như anh và không làm đối thủ của anh là cách tốt nhất giúp cô tránh được xung đột lợi ích xảy ra giữa hai người làm việc trong cùng một ngành.

Một mặt anh muốn sử dụng năng lực của cô, một mặt khác anh lại kiêng dè cô, không muốn cô có cơ hội đối đầu với anh. Lý tưởng nhất là hai người đứng cùng chiến tuyến, cô ở bên trợ giúp anh, anh tính toán đường đi nước bước cho cô. Đây mới thật sự là ý định ban đầu của anh.

Tốt thôi. Đã như thế thì cô sẽ thuận theo ý anh, cô sẽ đứng ở vị trí đặc biệt này, ung dung đóng vai một người bàng quan, để nhìn xem anh ‘hướng đến đỉnh cao’ bằng cách nào.

Sinh ra trong gia đình nghèo khó không có nghĩa rằng cô phải hạ thấp tiêu chuẩn lựa chọn đàn ông. Cô luôn vững tin mình có thể thay đổi vận mệnh, vì thế người bạn đồng hành với cô trên con đường đời nhất quyết cũng phải là người có khả năng xoay chuyển càn khôn.

Đến đây đã có thể kết luận, cô đích thực là một ma nữ, một ma nữ thích cưỡi chổi quan sát thế giới phàm trần.

Lương Tuyết gọi điện đến xin lỗi cô.

Hứa Tri Mẫn cười cười: “Nếu tớ không muốn đi, cậu có từ chối được không?”

Cô bạn thân im thin thít.

Kết quả thi thử được công bố vài tháng sau đó. Hứa Tri Mẫn điền đơn thi đại học sau khi đã trao đổi với ba mẹ. Mẹ cô tỏ ý ủng hộ, ba cô không phát biểu ý kiến. Hứa Tri Mẫn biết rõ rằng gia đình không thể chu cấp cho cô học lên đại học, song cũng không nóng lòng lo âu, đợi bao giờ thi xong cô sẽ tính tiếp.

Kết quả là cô thật sự thi đỗ.

Ngày cô cầm trên tay thư thông báo trúng tuyển, Kỷ Nguyên Hiên ở thành phố R xa xôi cũng nhận được tin. Việc cô em gái duy nhất chọn trường đại học tiếng tăm làm anh kinh ngạc. Vợ anh, Vu Thanh Hoàn, thở dài đồng tình: “Con gái chọn học y sẽ vất vả lắm đây. Được cái là làm y tá, cũng đỡ cực hơn làm bác sĩ một chút. Nhưng mà… vì sao em ấy không chọn theo ngành sư phạm nhỉ? Nếu được vậy thì sau này mình còn có thể giúp em ấy chuyện kiếm việc làm.”

Người nói vô tình, nhưng người nghe lại để tâm. Kỷ Nguyên Hiên chẳng mấy chốc đã hiểu ra bản chất thật sự của vấn đề. Vợ anh cho rằng y tá tốt hơn bác sĩ, vì cô quan tâm đến mức độ nặng nhọc Hứa Tri Mẫn phải chịu đựng trong công việc sau này. Kỷ Nguyên Hiên lại cho rằng bác sĩ tốt hơn y tá, vì anh lo ngại nghề y tá có địa vị xã hội thấp, sẽ khó khăn nếu anh muốn giúp Hứa Tri Mẫn tìm được một đức lang quân như ý. Vả lại, cho dù Hứa Tri Mẫn làm bất cứ vị trí nào trong ngành y dược, anh cũng thấy gai mắt. Nguyên nhân không khó đoán, là bởi vì Mặc gia.

Mặc dù Kỷ Nguyên Hiên rất lấy làm tiếc với quyết định lựa chọn nghề nghiệp của em gái, nhưng anh vẫn nhiệt tình chúc mừng Hứa Tri Mẫn thi đậu đại học và chủ động giúp đỡ cô trang trải học phí. Theo như cái cách anh nói cười hỉ hả thì, đây là khoản đầu tư lâu dài. Sự thật quả đúng như vậy, gia đình có thể có thêm một người hòa nhập vào cuộc sống ở thành phố lớn chính là điều may mắn lớn lao đối với chuyện phát triển sự nghiệp của anh.

Vấn đề học phí đã giải quyết ổn thỏa, gia đình không có ý kiến, hai vali hành lý cũng đã được Hứa Tri Mẫn thu xếp gọn gàng. Ba ngày trước ngày sinh viên năm nhất đến trường báo danh, cô và Lương Tuyết mua hai vé xe lửa loại ngồi đến thành phố R. Hai cô gái trẻ không sợ trời chẳng sợ đất xách hành lý lên xe lửa với chí khí ‘Cách mạng chưa thành công, các đồng chí hãy tiếp tục cố gắng’ ấp ủ trong tim.

Tuổi xuân năm ấy không có nước mắt buồn đau, chỉ một lòng hướng về tương lai tươi đẹp phía trước.

Ráng chiều rực đỏ tỏa sáng muôn vẻ mặt của những người đến sân ga đưa tiễn. Hứa Tri Mẫn ngồi bên cửa sổ ngóng mắt tìm kiếm giữa đám đông. Tiếng còi tàu vang lên từng hồi dài trong buổi chiều vi vu gió. Nhìn thấy em trai sắp hai tuổi của mình, cô len lén ra dấu tay hình chữ ‘V’. Bé con toét miệng cười khanh khách để lộ hàm răng sữa trắng bóng.

Cô kìm lòng không đặng mỉm môi cười chúm chím. Luôn có những việc mà một khi đã thông suốt thì chính mình lại là người được lợi nhất. Cô thương em trai mình biết mấy.