Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Quyển 5 - Chương 15: Thăm dò trong giếng




Thảo nào Vạn Cẩm Vinh quen thuộc nơi này đến thế. Đã có liên quan đến Vạn gia, vậy mọi chuyện đều dễ dàng giải thích rồi.

Tôi thầm nghĩ, nơi đây quái dị như vậy, không lẽ là mộ tổ nhà họ Vạn sao?

Lão quỷ này chắc chắn đã có ý định thoát ra bằng đường giếng ngay từ đầu. Nghĩ vậy, tôi thấy hối hận mười phần. Nếu như lúc đó tôi không do dự mà lập tức bảo Bạch Khai và Tần Nhất Hằng chui vào đường hầm, nhảy xuống giếng, có lẽ giờ mọi chuyện đã khác.

Tôi tự cắn đầu lưỡi, xem như nhắc nhở mình đừng nghĩ nhiều nữa. Tôi tập trung bám theo ánh đèn pin trong tay Tần Nhất Hằng, tiếp tục lặn xuống dưới.

Nước trong giếng càng xuống sâu càng thêm lạnh. Ban đầu tôi còn miễn cưỡng chịu nổi, đến khi lặn được khoảng mười mét, nước giếng đã trở nên lạnh thấu xương. Chẳng qua nhiệt độ giảm nhưng hình như nước không bị vẩn đục như trước nữa. Ít nhất đôi mắt không còn cảm giác quá đau đớn, không biết là do nhức nhối đến mất đi tri giác hay là vì nước thật sự trong vắt. Nhưng tôi cũng không còn hơi sức quan tâm, chân tay dần dần đông cứng đến mức tê liệt, chỉ biết nắm lấy xích sắt một cách máy móc, không thể làm thêm bất cứ động tác dư thừa nào.

Có điều lặn sâu hơn, chúng tôi mới dần phát hiện những ký hiệu quái dị trên vách giếng càng lúc càng nhiều.

Tôi hơi nghi hoặc, ký hiệu này đã được khắc lên như thế nào, đồng thời nó còn muốn tiết lộ bí mật gì.

Áng chừng xuống được mười mấy mét, hô hấp của tôi đã đến cực hạn. Lúc này vách giếng cũng đã đến điểm cuối, trước mắt hiện ra một không gian rộng rãi hơn và tối đen như mực. Tôi có thể cảm giác được dòng chảy nhè nhẹ. Xích sắt cũng không còn kề sát vách giếng nữa mà khẽ đung đưa theo luồng nước ấy, giống như có người đang nhẹ nhàng lắc nó.

Phần lớn tầm nhìn của tôi đã bị Tần Nhất Hằng cản trở, chỉ đành quan sát vài lần qua kẽ hở. Ánh đèn pin tựa như bị bóng tối nuốt chửng, chỉ miễn cưỡng còn lại một đốm sáng trắng.

Tôi biết cứ tiếp tục lặn xuống cũng vô ích, kể cả có thiết bị lặn chuyên nghiệp cũng chưa chắc đã làm được, huống hồ chúng tôi lặn xuống mà không có bất kỳ đồ bảo hộ nào, với tôi mà nói đã là một kỳ tích rồi.

Tôi lại lập tức cảm thấy đau lòng, tôi biết Bạch Khai không thể nào ở trong giếng. Dẫu có, chúng tôi cũng không thể tìm thấy y.

Tôi đụng vào chân Tần Nhất Hằng, ý bảo tôi muốn đi lên.

Tần Nhất Hằng không quay đầu mà khoát tay với tôi một cách cứng nhắc. Trong lòng tôi vẫn còn lo lắng cho tình trạng của hắn, nhưng bất đắc dĩ phải bơi lên.

Lúc bơi lên tôi buộc phải đẩy nhanh tốc độ, bởi vì tôi phát hiện tôi đã đánh giá cao khả năng hô hấp của mình rồi.

May mà quá trình bơi lên rất thuận lợi. Sau khi ngoi đầu khỏi mặt nước, tôi hầu như chẳng còn để ý tới đống nước hôi thối quanh miệng mình nữa, chỉ biết há mồm thở hổn hển, trước mắt mới không bị tối sầm lại. Sau đó tôi bò ra khỏi giếng, cởi quần áo vắt khô nước, kiên nhẫn chờ Tần Nhất Hằng lên.

Chờ đợi kiểu này quá giày vò, đấy là tôi đã có hiểu biết nhất định về Tần Nhất Hằng rồi.

Có lẽ vì từ nhỏ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nên tố chất cơ thể của Tần Nhất Hằng tốt hơn tôi rất nhiều. Nhưng qua lần hôn mê này và lần trước, tôi không rõ tình trạng cơ thể của hắn như thế nào.

Trong tay tôi không có thứ gì để tính thời gian, chỉ biết nhẩm đếm trong lòng, hai phút đồng hồ trôi qua từng chút một. Tôi đã bắt đầu đứng ngồi không yên, muốn xuống thăm dò lại, nhưng cũng lo lắng mình đi xuống như vậy chỉ tổ tăng thêm gánh nặng.

Trong lúc đang do dự, mặt nước rào rạt kinh động, tôi đứng dậy xem xét, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, Tần Nhất Hằng đã ngoi lên.

Tôi kéo hắn ra khỏi giếng, trước tiên để hắn ngồi nghỉ ngơi một lát, vừa định hỏi hắn phát hiện cái gì thì tôi chợt để ý thấy tay hắn đang nắm chặt một thứ đồ.

Tôi cẩn thận quan sát rồi khẽ giật mình, vậy mà lại là một ngọn đèn dầu.

Chẳng biết ngọn đèn kia đã bị ngâm trong nước bao lâu, bề ngoài bị nhiều thứ bám vào trông khá ghê tởm.

"Cậu tìm thấy ngọn đèn dầu này dưới giếng sao?"

Ừ. Tần Nhất Hằng thở dốc vài hơi mới trả lời, bên dưới có vô số ngọn đèn, tôi chỉ lấy một cái thôi. Rất nhiều, rất nhiều, thật sự không đếm xuể.

Hả? Tôi há hốc mồm. Lẽ ra đèn dầu kiểu này chỉ có trên đường Hoàng Tuyền thôi chứ! Cho dù trước đó chúng tôi cũng tìm thấy một cái, nhưng đó là trường hợp đặc biệt trong đặc biệt nhỉ? Dẫu bây giờ chúng tôi cũng không biết được, ngọn đèn dầu của Viên Trận mà chúng tôi tìm thấy đến từ đâu, do ai mang tới, nhưng chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng thực hiện được.

Thế nhưng trong giếng này lại có vô số đèn dầu? Mẹ nó phải giải thích kiểu gì đây?

Dựa theo giọng điệu của Tần Nhất Hằng, tôi đoán hắn cũng rất chấn động lúc phát hiện ra chuyện này.

Tôi hỏi, những ngọn đèn này là của ai? Làm sao nó ở dưới giếng được?

Lời vừa ra khỏi miệng, tôi đã cảm thấy cả người như bị điện giật! Mẹ kiếp, toàn bộ vây thành quái quỷ như vậy, lại còn có rất nhiều đèn dầu. Lẽ nào nơi chúng tôi đang ở chính là đường Hoàng Tuyền? Chẳng qua đây là một con đường Hoàng Tuyền bị bỏ hoang? Có khi nào phía trước là âm phủ hay không?

Nghĩ thế, dường như các kiến trúc dọc đường đến đây mà tôi nhìn thấy cũng khá giống bên bờ Âm Hà!

Tôi vội vàng hỏi tiếp, Tần Nhất Hằng, chẳng lẽ trước kia tòa thành này là đường Hoàng Tuyền? Nhưng vì nguyên nhân gì đó nên mới bị vứt bỏ rồi ẩn giấu ở đây hả? Nước hồi nãy đều là nước Âm Hà sao?

Tần Nhất Hằng cười khổ, Giang Thước, anh bình tĩnh chút đi. Lúc chúng ta đến, trời quang mây tạnh, sao có thể là âm phủ được. Chỉ là anh nói cũng có ý đúng, tòa thành này bị người ta giấu ở đây.

Khí âm dương ở nơi này đã hoàn toàn mất cân bằng, đối với người bình thường, đây là nơi nguy hiểm tránh càng xa càng tốt, nhưng đối với người lòng dạ khó lường thì đây lại là nơi đi mòn cả gót giày cũng không tìm được.

Âm dương hoàn toàn mất cân bằng, đồng nghĩa với việc rất nhiều phương thuật không thể thi triển được. Vì vậy cao thủ có lợi hại đến đâu, chỉ cần bị vây trong này cũng rất khó thoát ra ngoài.

Trước đó khi chúng ta đi vào, một lượng lớn âm khí đã đột ngột biến mất. Tiếp theo khi mực nước dâng lên, lại đến lượt dương khí lập tức biến mất. Giờ xem ra, e rằng cả tòa thành này không chỉ đơn giản là mất cân bằng âm dương. Âm dương nơi đây hoàn toàn có thể bị con người điều khiển!

Còn nhớ câu chuyện xưa mà lúc trước Bạch Khai từng kể không? Thời xưa có người dùng núi lấp sông, đặt dấu chấm hết cho câu chuyện Hoàng Hà dâng tràn?

Chỉ sợ trong tòa thành này có người đã bày cục giống như vậy.

Tôi nhìn Tần Nhất Hằng, cả buổi không thốt nên lời.

Hắn lại nói tiếp, những ngọn đèn dầu dưới giếng chính là dùng để bày cục này! Chắc chắn tất cả đèn dầu đều chưa tắt trước khi bị ném xuống giếng. Giang Thước, e rằng đây mới là lý do tại sao người nhà họ Vạn lại chết vào cùng một ngày. Không phải bọn họ tự sát, không phải bị trúng lời nguyền. Mà là vào đúng ngày đó, đèn dầu của họ bị ném xuống giếng, đèn tắt thì người chết!

Đệch mợ! Tôi bất giác kêu lên! Vì sao người nhà họ Vạn đều chết vào cùng một ngày đã luôn là một bí ẩn.

Trước kia chúng tôi từng phân tích, đó là vì người nhà họ Vạn phải đi lấp đầy chỗ trống của Âm Hà. Hóa ra tất cả không hề giống với suy luận của chúng tôi ư? Người trong gia tộc bọn họ trước sau đều bị ràng buộc vào một thế cục rất lớn? Muốn thế cục này tiếp tục phát huy tác dụng thì phải không ngừng bổ sung thêm đèn dầu mới.

Chắc chắn người nhà họ Vạn không tự nguyện làm như vậy! Ai đã ném đèn dầu của họ vào?

"Tôi hiểu rồi! Người nhà họ Vạn vẫn luôn muốn thoát khỏi sự khống chế của cục, cho nên họ đã nỗ lực rất nhiều, Vạn Cẩm Vinh dẫn chúng ta đi vào chắc cũng là vì mục đích này! Tần Nhất Hằng! Cục này khống chế cân bằng âm dương, vậy mục đích cuối cùng là gì?"

"Có thể chính là thứ bị xích sắt trói lại trong giếng. Chẳng qua chúng ta không có cách nào để xác nhận tận mắt. Dù sao chúng ta cần phải thoát ra ngoài đã. Vì Bạch Khai hay là vì chính bản thân anh, chúng ta cũng cần phải thoát ra ngoài." Tần Nhất Hằng nhìn lối ra của đường hầm, nói, Giang Thước, anh sẽ không sao đâu. Đi thôi.

Tôi không nhúc nhích, chỉ biết ngơ ngác nhìn Tần Nhất Hằng.

Thứ bị xích sắt trói lại, mặc kệ nó là cái gì, sợ là đã bị ông đây thả ra rồi! Một thứ cần phải có thế cục lớn như vậy để khống chế, một thứ cần phải có bao nhiêu người trong gia tộc khổng lồ không ngừng chết đi mới có thể khống chế được, rốt cuộc nó là gì? Mẹ kiếp, tôi gây họa lớn rồi sao?

Tôi vội vàng kể lại mọi chuyện cho Tần Nhất Hằng. Tần Nhất Hằng nghe xong cũng biến sắc, nhưng hắn bình tĩnh lại rất nhanh.

"Đừng nghĩ nữa, chuyện đã xảy ra rồi. Số mệnh vốn không thể tránh được. Nhưng anh nhất định phải nhớ kỹ, cần tôn trọng lựa chọn của mỗi người, dẫu lựa chọn đó là tốt hay xấu. Bạch Khai cũng có lựa chọn của chính mình."

Tần Nhất Hằng kéo tôi đứng dậy, hai người cùng bước về phía lối ra của đường hầm.