Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Quyển 3 - Chương 62: Ngụp nước




Tôi đã đến Chiết Giang nhiều lần, nơi đây cũng không có gì đáng tham quan. Sau khi xuống máy bay, ba chúng tôi tìm một khách sạn ở tạm rồi ngay lập tức đến thẳng căn biệt thự.

Căn biệt thự nằm trong khu nhà giàu, đâu đâu cũng là những chiếc xe đắt tiền. Ngôi nhà được xây theo phong cách châu Âu, nhìn từ bên ngoài trông khá tinh tế. Trước nhà có một khoảng sân rộng rãi, nếu có thể mua được nó thì chuyến đi lần này cũng không uổng công.

Sau khi vào nhà, một người phụ nữ đứng tuổi tiếp đón chúng tôi, bà ta ăn mặc sành điệu, chắc chắn quần áo không hề rẻ chút nào, tuy nhiên trên gương mặt bà ta lại đong đầy vẻ sầu muộn.

Người phụ nữ trung niên quen biết La Đại Tị, vì vậy tôi cũng chẳng cần lên tiếng, bèn im lặng nghe hai người hàn huyên vài câu. Hóa ra bà ta là chủ nhà này, người gặp chuyện chính là con gái bà ta.

La Đại Tị ngồi ra phía sau tôi để cho người phụ nữ kể lại tường tận mọi chuyện. Chắc hẳn trước đây hắn ta đã nói rằng chúng tôi là cao nhân, vậy nên người phụ nữ tỏ ra rất khách khí, mỗi lần nhắc tới chúng tôi là lại dùng kính ngữ, khiến tôi cảm thấy khá mất tự nhiên.

Câu chuyện của bà ta rất đơn giản. Con gái nhà họ cũng gặp vấn đề giống như người chết trước kia, thường hay thấy bóng người tới lui khắp nhà vào buổi tối, nhất là sau nửa đêm. Ban đầu là những bóng dáng quen thuộc như người thân trong nhà, sau đó dần dần trở nên xa lạ. Hồi trước nhà họ cũng không quá giàu có, kế thừa được khối tài sản này mới bắt đầu phất lên, vì thế họ cũng không mê tín. Lúc đó họ chỉ nghĩ rằng mình trông gà hóa cuốc nên mới đi bệnh viện khám, rốt cuộc chẳng giải quyết được gì. Sau đó người phụ nữ này nghe lời xúi giục của hàng xóm và bạn bè, bèn mời một thầy phong thủy tới nhưng cũng vô ích.

Gia đình họ dự định chờ đến kỳ nghỉ dài hạn rồi đi lễ chùa cúng bái, ai ngờ chưa gì con gái họ đã xảy ra chuyện.

Người phụ nữ nói đến đây liền nghẹn ngào bật khóc. Tôi ngại hỏi tiếp, đành phải chờ bà ta bình tĩnh lại. Sau khi xảy ra chuyện, tối nào bà ta cũng không thể ngủ ngon. Một hôm nọ khoảng hơn ba giờ sáng, bà ta đang nửa mê nửa tỉnh thì bỗng nhiên cảm thấy trong nhà có động tĩnh lạ thường. Bà ta cứ tưởng là nhà có trộm nên mới đánh thức chồng mình dậy, hai người rón rén lần theo tiếng động, phát hiện ra âm thanh này truyền đến từ trong phòng con gái.

Con gái họ mới ngoài hai mươi, thức đêm chơi điện thoại cũng là chuyện bình thường. Hai người vốn chẳng để bụng, định đi vào dặn con ngủ sớm rồi thôi, không ngờ cảnh tượng bên trong khiến hai vợ chồng đều hoảng hồn. Con gái họ đang bò qua bò lại trên sàn nhà giống như động vật bị nhốt trong lồng. Hai vợ chồng sợ hãi đỡ con gái dậy, các khớp của con đã trầy trụa, không rõ đã bò như vậy được bao lâu.

Sau khi con gái họ được đỡ lên giường, tuy không giãy giụa kịch liệt nhưng thần trí vô cùng hoảng loạn, không nghe lọt tai bất cứ lời nói nào, chỉ hơi sơ hở là cô lại bò xuống đất.

Trước đây trong nhà xảy ra chuyện nhưng chưa có thương vong nên họ cũng không quá để tâm, nhưng giờ mọi việc đã đến nông nỗi này, cuối cùng hai vợ chồng mới thật sự tin rằng có ma quỷ quấy nhiễu.

Sáng sớm hôm sau, hai vợ chồng không đưa con đi bệnh viện mà lại tìm một thầy phong thủy tới xem. Sau khi thầy xem xong mới phán, đây không giống như bị nhập xác nên không dễ xử lý, cho dù bọn họ hứa hẹn trả bao nhiêu tiền thì ông ta vẫn lắc đầu bỏ về. Hai vợ chồng lâm vào đường cùng, đến tuổi này, nhiều người đã không còn sống vì bản thân nữa, họ gửi gắm tất cả hy vọng của mình vào con cái, vậy nên hai người cảm thấy rất tuyệt vọng. Ngay khi bọn họ chuẩn bị bán hết tài sản để đưa con gái ra ngoài tìm cao nhân thì La Đại Tị bất ngờ tìm đến tận cửa, vì thế bọn họ mới kiên nhẫn đợi thêm mấy ngày.

Tôi nghe người phụ nữ nói xong thì lập tức nhìn sang Bạch Khai, y không tỏ vẻ gì, chỉ tò mò quan sát cách bày trí trong căn nhà. Dù sao bây giờ người phụ trách giao tiếp cũng là tôi, tôi đành bảo người phụ nữ đưa chúng tôi đi xem tình hình của con gái bà ta rồi mới tính tiếp được.

Người phụ nữ dẫn chúng tôi lên tầng hai, tôi tranh thủ tính toán giá trị cụ thể của ngôi nhà, đồng thời theo bà ta vào phòng ngủ. Trong phòng có một người bị trói trên giường, vì đối phương nghiêng đầu nên không thể thấy rõ mặt mũi, trên người mặc một bộ đồ ngủ của nam. Tôi tiến lại nhìn, đây là một cô gái xinh xắn, chẳng qua sắc mặt trắng nhợt. Tôi vội đẩy Bạch Khai ra phía trước, cô gái không ngủ mà chỉ lặng lẽ trợn ngược đôi mắt giống như người chết không nhắm mắt, tôi thấy hơi khó chịu.

Ngược lại Bạch Khai rất tự nhiên ngồi xuống giường người ta, sau đó huơ huơ tay trước mặt cô gái, thấy cô không phản ứng, y bèn lấy tay bịt miệng đối phương.

Tôi vô cùng lo lắng, dù sao người ta cũng là con gái, tôi chỉ sợ Bạch Khai làm ra hành động khiếm nhã gì đó. May mà Bạch Khai lập tức đứng dậy kéo tôi sang một bên nhỏ giọng thương lượng.

Tôi hỏi, tình hình sao rồi? Bị nhập à?

Bạch Khai khẽ đáp, hơi rắc rối, nếu theo như lời người phụ nữ kia kể, bò trên mặt đất thì khả năng cao là bị động vật nhập vào, nhưng tôi vừa huơ tay xem thử thì cô ta lại không cắn, hay là anh thử xem?

Kỳ thật tôi không định hy sinh thân mình, nhưng nghe Bạch Khai nói vậy làm tôi hơi tò mò, bèn bước lại gần cẩn thận quan sát. Đôi mắt của cô gái dại ra, dù mở to nhưng không rõ đang nhìn gì.

Tôi nghĩ, lẽ nào cô ta bị động vật ăn cỏ nhập xác? Không thì là động vật ăn côn trùng? Tôi đang tính bẻ lá cây dùng thử xem thì Bạch Khai đã bưng một chậu nước đến, nhẹ nhàng đặt lên tủ đầu giường.

Tôi biết y đang chuẩn bị ra tay, bèn yêu cầu La Đại Tị và người phụ nữ trung niên đi ra ngoài, còn mình thì lùi ra gần cửa nhường chỗ cho Bạch Khai. Mẹ cô gái vốn còn hơi do dự, dù sao cũng không thể yên tâm khi để hai tên đàn ông ở trong phòng cùng con gái mình được. Tuy nhiên nghe La Đại Tị khuyên nhủ mấy câu, bà ta cũng không phản đối nữa.

Bạch Khai có vẻ rất nghiêm túc, sau khi trong phòng không còn ai khác, y liền hít một hơi thật sâu rồi úp cả mặt vào trong chậu nước. Dung tích phổi của y khỏe hơn tôi rất nhiều, một lúc sau y mới đứng thẳng người dậy, lau mặt.

Nãy giờ tôi vẫn không dám làm phiền, lúc này mới hỏi y đang làm gì. Bạch Khai nhổ một bãi nước miếng rồi giơ tay ra, bấy giờ tôi mới thấy trên ngón tay y chẳng biết từ khi nào đã buộc một sợi chỉ màu đen, đầu kia buộc vào ngón tay của cô gái.

Quái lạ, chẳng thấy cái mẹ gì cả! Bạch Khai tháo sợi chỉ ra đưa cho tôi, Tiểu Khuyết, anh thử xem.

Nếu là trước đây thì phản ứng đầu tiên của tôi sẽ là từ chối ngay lập tức, nhưng ban nãy tôi đã tận mắt trông thấy nội thất sang chảnh xa hoa của căn biệt thự này, từng cọc tiền đã choán hết tâm trí tôi. Tôi liền nhận lấy theo bản năng, Bạch Khai nhanh nhẹn buộc sợi chỉ vào ngón tay tôi, chưa kịp để tôi lấy hơi đã ấn thẳng đầu tôi vào trong nước.

Tôi miễn cưỡng mở mắt ra, ngoại trừ bọt khí thì tôi chẳng thấy gì cả. Tôi cố gắng nín thở, trong nước dần tĩnh lặng lại nhưng vẫn không có gì khác lạ. Một lúc sau, tôi khua tay muốn ngẩng đẩu lên, Bạch Khai cứ kiên quyết nhấn đầu tôi xuống. Ban nãy tôi còn chưa chuẩn bị kỹ, sắp hết hơi đến nơi rồi. Thoáng chốc đầu óc tôi trở nên choáng váng, trước mắt tối sầm lại.

Tôi giãy giụa theo bản năng, không biết vì sao mà trong đầu tôi chợt nảy ra một suy nghĩ, mả cha nó dù sao tôi cũng mang họ Giang, lỡ như chết đuối trong chậu rửa mặt thật thì chẳng phải là chuyện hề nhất năm sao?!

Ngay lúc thiếu oxi đến hoa mắt váng đầu thì tôi chợt thấy có gì đó trong nước, nhưng tôi chưa kịp nhìn cho rõ, Bạch Khai đã buông tay ra, tôi xụi lơ ngã ngồi trên đất, phải mất một lúc lâu sau mới trở lại bình thường.

Bạch Khai thấy tôi đã khôi phục bèn ung dung hỏi tôi có thấy gì không.

Mặc dù tôi rất tức giận, nhưng vì căn biệt thự này nên tôi đành nhịn xuống. Tôi nhớ lại những thứ đã bắt gặp trong nước, chẳng thể xác định nổi là do mình thật sự nhìn thấy hay là do ảo giác. Chắc hẳn nhiều người cũng từng trải qua rồi, thậm chí chẳng cần phải nín thở, chỉ cần lấy đại thứ gì đó che mắt lại vẫn có thể thấy được một vài hình thù kỳ quái.

Tôi cẩn thận hồi tưởng lại, hình ảnh chớp nhoáng lướt qua quen thuộc lạ thường. Tôi nhìn chậu rửa mặt, mặt nước phẳng lặng phản chiếu bóng tôi. Tôi bỗng nhiên nhận ra thứ tôi nhìn thấy là gì, đó là một khuôn mặt. Tuy nhiên khuôn mặt này cách quá sát, gần như mũi chạm mũi nên tôi mới không nhận ra.

Hết quyển 3 chương 62: Ngụp nước