Chẳng mấy chốc đã đến 7 giờ tối, chúng tôi cùng ăn một bữa cơm với chủ tiệm. Ông chủ thật sự tin tưởng tôi vô điều kiện, không hề dặn dò phải cẩn thận làm hư máy móc, thậm chí hắn còn muốn chúng tôi cứ thoải mái hành động, đừng e ngại gì.
Lúc rời khỏi quán ăn thì trời đã tối hẳn, lần này chúng tôi không uống rượu. Tôi chào tạm biệt ông chủ trước cửa khu dân cư, sau đó lấy chìa khóa mở cửa tiệm giặt ủi. Hai chúng tôi vào trong rồi kéo cửa xuống, xung quanh liền tối đen như mực.
Tôi biết công tắc điện ở đâu, nhưng Bạch Khai lại ngăn tôi bật đèn. Y sờ soạng đi đến gần chiếc máy giặt, tôi không ngờ trí nhớ của y lại tốt như vậy, bèn vội vàng bám theo.
Đứng trước máy giặt, Bạch Khai bảo tôi lấy quần áo trong túi ni lông ra. Trước đó y cũng đã hỏi kỹ càng về quy trình giặt đồ, vì tiết kiệm thời gian nên chúng tôi không ngâm với nước tẩy mà bỏ thẳng đồ bẩn vào máy giặt luôn. Chốc lát sau chỉ còn mỗi tiếng hoạt động của máy móc quanh quẩn khắp cửa tiệm.
Tôi dỏng tai lên nghe, hình như không có động tĩnh kỳ quái theo lời ông chủ kể. Bên ngoài còn vọng vào tiếng bước chân ồn ã, có lẽ mọi người đang dạo bộ sau bữa cơm tối. Đây là con đường buộc phải đi qua nếu muốn đến khu dân cư, tôi thầm thấy may mắn vì gần đây không có mấy bác gái nhảy quảng trường, không thì e rằng chúng tôi sẽ chẳng nghe được âm thanh gì trong này mất.
Chúng tôi ngồi chờ đến khi giặt xong, nóng lòng muốn mở nắp chiếc máy ra xem thử. Bất ngờ thay, trên quần áo không có mùi lạ, tôi và Bạch Khai trố mắt nhìn nhau trong bóng tối, tôi nhìn y, hình như y cũng đang ngó lại tôi.
Tôi nói, hay là sai thời gian rồi? Bình thường ông chủ chẳng bao giờ giặt quần áo vào lúc này cả, chỉ giặt vào ban ngày thôi.
Bạch Khai bảo không đúng, chúng ta cũng đâu phải người thường, có khi anh xấu quá nên dọa con quỷ sợ chạy mất dép rồi.
Bạch Khai cẩn thận bật lửa lên, ánh sáng le lói rọi quanh bốn phía. Y nói, Tiểu Khuyết, chi bằng tôi ở đây canh chừng cho anh, còn anh thò đầu vào máy xem thử? Có nhiều thứ không sờ được nhưng lại thấy được đó.
Á đù! Tôi đã chấp nhận hy sinh quần áo rồi, mẹ kiếp giờ anh còn muốn tôi hy sinh cả người luôn hả? Tôi lắc đầu quầy quậy, thế này đi, anh thò đầu vào, còn tôi ở phía sau trông chừng cho anh. Nếu có thứ gì kéo anh vào thì nhân tiện để nó rửa luôn cái nết anh đi.
Bạch Khai cười ha hả rồi châm điếu thuốc, nói, chúng ta phải chờ thêm một lát.
Thi thoảng Bạch Khai lại mở bật lửa lên soi, thời gian trôi nhanh đến 11 giờ hơn. Hai chúng tôi không tìm thấy đề tài để trò chuyện nên không ai nói câu nào. Tôi đành đi loanh quanh khắp tiệm, chỉ cần không di chuyển thứ gì ở đây là được. Trong tiệm có khá nhiều trang phục đắt tiền, kiểu dáng mới mẻ, tôi đưa tay sờ thử mấy bộ, chơi chán chê rồi lại ngồi chờ tiếp.
Bạch Khai nhìn đồng hồ, bảo, chúng ta thử lại đi. Nói xong y liền vứt quần áo của tôi vào giặt lần nữa.
Lần này cũng chẳng khác gì lần trước, tôi nghe tiếng máy giặt mà lòng thấy muộn phiền, có lẽ ở lâu trong bóng tối sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng người ta. May mà người qua kẻ lại bên ngoài dần nhiều lên, từng tốp năm tốp ba huyên náo như cũ. Tôi lắng nghe âm thanh ngoài đường, vừa mới thở dài một hơi đã chợt nhận ra điều kỳ lạ. Tôi quá quen thuộc với sinh hoạt nơi đây, nhưng bây giờ đã gần 12 giờ khuya, làm sao có người đi dạo quay về được? Cho dù có thật đi chăng nữa, hẳn sẽ không nhiều người như vậy chứ?!
Tôi bèn tiến ra sát cửa cẩn thận nghe ngóng, phát hiện âm thanh rất ầm ĩ nhưng lại không hề có bất cứ một lời nói nào! Tôi dựng cả tóc gáy, vội vàng chạy về kéo Bạch Khai.
Bạch Khai, bên ngoài có vấn đề, tại sao lại có nhiều người như vậy? Tôi không dám nói to quá, chỉ sợ thứ ở ngoài nghe được.
Suỵt... Bạch Khai khua tay ra hiệu cho tôi im lặng rồi mở bật lửa lên, đánh mắt bảo tôi trốn ra phía sau máy giặt, ngay sau đó ánh sáng từ bật lửa cũng tắt ngóm.
Phản ứng của Bạch Khai chứng tỏ cảm giác lo lắng của tôi là đúng, tôi mau chóng chui ra ngồi xổm phía sau máy giặt. May mà máy giặt khá to, lại còn nằm ở trong góc nên hoàn toàn có thể che khuất tôi. Nếu người ta không cố ý tìm kỹ thì chắc chắn sẽ không thấy được. Tôi thầm nghĩ, nhưng lỡ như thứ tìm tôi không phải là người thì sao?
Vừa ngồi xổm chưa được bao lâu thì Bạch Khai cũng chen vào bên cạnh tôi. Tuy máy giặt lớn nhưng chẳng thể nào che kín được hai người cả, tôi chỉ lo lắng mình vô tình để lộ góc áo ra, thế là hai tên đàn ông cao lớn phải chen chúc với nhau trong một tư thế hết sức quái dị.
Tôi có thể cảm nhận được chiếc máy giặt khẽ chấn động, nhưng một phút sau, bỗng nhiên nhiệt độ trong phòng lập tức hạ xuống.
Lông tơ trên người tôi dựng đứng hết lên, cảm giác này quá quen thuộc, chẳng biết có cái quỷ gì trong tiệm nữa!
Tôi huých Bạch Khai, bất chợt nghe thấy một tiếng khóc như có như không vang lên từ đầu bên kia của chiếc máy giặt chúng tôi đang trốn. Tiếng khóc không lớn nhưng vô cùng thảm thiết, lúc thì rõ mồn một, khi thì bỗng dưng im bặt, thật sự khó mà tưởng tượng nổi.
Đương lúc tôi ngạc nhiên thì lại có tiếng ai đó đập bộp bộp vào máy giặt, âm thanh liên tục vang lên không ngừng. Tôi gần như muốn lao ra khỏi chỗ trốn, tiếng động này rất giống tiếng chim hoặc dơi vô tình đụng phải ô cửa sổ trong nhà mà tôi nghe thấy hồi còn nhỏ, nhưng trong này làm sao có chim được. Chỉ còn một khả năng duy nhất, có người đang đập tay lên cửa kính!
Bạch Khai xông ra ngoài trước, tôi chưa kịp phản ứng thì tất cả đèn trong tiệm đã sáng lên. Những thứ âm thanh kỳ quái bỗng dưng ngừng bặt ngay khi đèn sáng. Tôi cảm thấy lần này Bạch Khai hành động rất nhanh nhẹn, lúc tôi đi ra thì y đang đứng nhìn chằm chằm máy giặt. Xung quanh không một bóng người, trên cửa kính cũng chẳng để lại dấu vết gì.
Tôi không dám bất cẩn, nhỏ giọng hỏi Bạch Khai, quỷ đâu rồi?
Bị tôi dọa sợ rồi. Bạch Khai chỉ vào cánh cửa cuốn, nói, có vài chuyện kỳ quái, bây giờ gọi ông chủ đến đây đi.
Tôi liền lấy điện thoại ra gọi cho chủ tiệm, rõ ràng đối phương vẫn chưa ngủ, mới vang lên một tiếng đã có người bắt máy. Sau khi nghe tôi giải thích, hắn vội gấp rút chạy tới, đến cả quần áo còn chưa mặc đàng hoàng.
Bạch Khai châm thuốc nói, hai người lại đây di chuyển cái máy này ra. Nói rồi y liền vén tay áo sơ mi, dùng lưng đẩy máy giặt.
Tôi và chủ tiệm thấy thế cũng chạy lại giúp. Máy giặt nhìn thì to lớn mà không ngờ cũng nặng thật, ba chúng tôi phải dùng hết sức, đến nỗi bả vai tôi cũng âm ỉ đau.
Sau khi di dời xong, bụi bặm trên mặt đất bay tán loạn. Bạch Khai cúi xuống thổi hết bụi đi, dưới lớp bụi dày là một thứ gì đó đen thùi lùi, dài mười mấy centimet, rộng chừng hai ba centimet. Mới đầu tôi cứ tưởng là một cục cứt chó siêu to khổng lồ, ai dè nhìn kỹ mới biết là một con rết bự chà bá!
Nhưng không biết con rết chết từ khi nào, lúc này nó đã trở thành một cái xác.
Bạch Khai dùng tay khảy nó, xác con rết lăn sang bên cạnh. Bạch Khai nói, đây chính là ngọn nguồn của mọi vấn đề. Hai người chỉ cần nhìn thôi là được, đừng đem nó đi ngâm rượu nhé.
Tôi nhịn cười, mẹ nó ai thèm lấy cái thứ gớm ghiếc này để ngâm rượu chứ. Bạch Khai nói tiếp, con rết này có linh tính, là loại đã tu luyện rất lâu, có vẻ độ kiếp không thành công nên mới đến đây dưỡng thương, ai ngờ vẫn chết ngắc.
Vậy nó có thể dẫn mấy thứ dơ bẩn đến đây à? Tôi không dám chạm vào con rết, nhỡ đâu nó có độc, bèn ngồi xuống nhìn cho kỹ. Toàn thân con rết chuyển sang màu đen nhánh, khác hoàn toàn với những con rết có lẫn màu đỏ hoặc vàng nâu như bình thường.
Đúng vậy, tất cả là do nó. Một thứ có linh tính sẽ không cam tâm khi chết đi, nói thẳng ra thì có linh tính giống với việc có suy nghĩ riêng. Bạch Khai rít một hơi thuốc rồi tiếp lời, nó muốn dẫn dụ cô hồn dã quỷ đến để cung phụng mình, vì vậy âm khí trong tiệm mới bất thường. Nhưng nó không ngờ mấy con quỷ này ngu quá, thấy âm khí bất thường, cộng thêm quần áo trong máy giặt cứ đảo qua đảo lại làm tụi quỷ tưởng đâu tìm được lối đi đầu thai, thế nên mới rúc đầu vào đó. Thứ mùi kỳ lạ chính là do tụi quỷ để lại.
Tôi há hốc mồm, Bạch Khai tiện tay nhét một điếu thuốc vào miệng tôi. Còn ông chủ không biết hút thuốc, chỉ đờ đẫn nhìn chúng tôi, cả người lảo đảo không vững.
Hết quyển 3 chương 58: Bên dưới máy giặt