Bạch Khai kể xong nhưng tôi vẫn không hiểu ý của y là gì, rõ là một đoạn lịch sử bi thương đầy hoài niệm của một thằng nhóc trẻ trâu. Hình như y chưa đã ghiền, vẫn muốn tiếp tục khua môi múa mép về tuổi trẻ oai hùng của mình, chẳng qua Lão Khâu ở bên kia đã dần tỉnh táo lại nên Bạch Khai đành đi đến xem xét tình hình.
Có vẻ đầu óc Lão Khâu vẫn còn choáng váng, đôi mắt ông ta trống rỗng như người ngớ ngẩn. Tôi và Bạch Khai không dám đến gần quá, dù sao bây giờ chưa biết rõ về Lão Khâu, chúng tôi vẫn phải cảnh giác.
Lão Khâu không tỏ ra quá bất ngờ, ông ta hết nhìn bản thân mình rồi lại ngó sang hai chúng tôi đang đứng ở cửa, bỗng nhiên thốt lên: "Không mở cửa ư? Thôi chết! Thời gian qua rồi!"
Dứt lời, Lão Khâu bất chấp tất cả xông ra ngoài, thậm chí còn chưa mặc quần áo lại đàng hoàng. Ông ta gấp gáp đến nỗi xô mạnh vào hai chúng tôi. Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì Bạch Khai đã nhanh chóng đuổi theo. Đến khi tôi chạy ra sân thì thấy Lão Khâu đang mở cánh cửa sắt ra, còn Bạch Khai ngây người đứng cách cửa hai bước.
Tôi hét lên: "Mẹ kiếp Bạch Khai, đầu anh bị cửa kẹp rồi à?! Cửa mở kìa!"
Bạch Khai không quay đầu lại, chỉ phất tay với tôi mà chẳng thèm nhúc nhích. Tôi không dám đi đến, đành phải lùi về trước cửa nhà xưởng. Lúc này Bạch Khai đang giúp Lão Khâu mở cửa sắt ra, tôi nhủ thầm, hỏng rồi, Bạch Khai bị thượng thân!
Tôi quay lại nhìn, trong nhà xưởng chẳng có chỗ nào để ẩn nấp cả, giờ đây tôi không khác gì con ba ba trong rọ. Nghĩ vậy, tôi cũng không định trốn nữa. Ngoài trời bỗng nổi gió lớn, Bạch Khai và Lão Khâu cùng nhau vào lại nhà xưởng, gió quần quật vào mặt làm tôi không mở được mắt nên cũng chẳng phân biệt được ai với ai.
Tôi xoa mắt, trong lòng bắt đầu cảm thấy không ổn, sao trông giống như không chỉ có hai người!
Bên ngoài tối mịt, tôi không dám chắc, chỉ có thể chạy vào phòng Lão Khâu vì nơi đó còn có ánh đèn. Một lát sau, Lão Khâu và Bạch Khai đã lặng lẽ vào lại nhà xưởng. Tôi vớ lấy thanh củi mà Lão Khâu dùng để đốt lò than, tự nhủ chỉ cần ai dám bước vào đây thì tẩn cho nó một phát.
Tiếng bước chân của hai người càng ngày càng gần, tay tôi cũng âm thầm siết chặt thanh củi. Chẳng qua tôi chưa kịp xuống tay thì Bạch Khai đã nhanh nhẹn tiến vào đoạt lấy vũ khí trên tay tôi. Tôi không phản kháng, bởi vì nhìn vẻ mặt của y rõ ràng không giống như bị thượng thân.
Y khẽ nói mẹ nó nguy hiểm thật, sau đó quay lại bảo Lão Khâu đi vào. Bạch Khai tiện tay đóng cửa lại rồi nói với tôi, Tiểu Khuyết, lần sau banh mắt ra nhìn cho rõ, tổ cha nó đừng lúc nào cũng giết địch 800, tự tổn hại 1000.
Tôi hỏi: "Hai người sao vậy? Đã thương lượng rồi à?"
Bạch Khai đáp: "Lão Khâu đã làm quỷ họp chợ, bây giờ anh đừng kinh ngạc quá, cẩn thận lát nữa anh còn phải há hốc mồm. Nhớ kỹ không được lên tiếng, chỉ im lặng nhìn thôi!"
Bạch Khai đánh mắt ra hiệu cho Lão Khâu, ông ta lập tức gật đầu. Hai người họ cầm lấy tờ giấy trên bàn rồi lại mở cửa bước ra ngoài. Tôi không đi theo, Bạch Khai giơ tay ra hiệu stop với tôi. Tôi chỉ đành áp tai lên cửa nghe xem bọn họ đang làm trò quỷ gì.
Bên ngoài rất yên tĩnh, không thể nghe thấy tiếng bước chân của Bạch Khai và Lão Khâu, thi thoảng có tiếng gió lướt qua, nhưng đương nhiên đã nhỏ hơn trước rất nhiều.
Phòng Lão Khâu không có cửa sổ làm tôi sốt ruột muốn chết, cuối cùng tôi quyết định mở hé cửa. Thứ nhất, tôi thật sự vô cùng tò mò chuyện ở bên ngoài. Thứ hai, tôi cũng lo lắng mình bị người ta lừa gạt, dù sao vẫn nên đề phòng.
Cửa vừa hé ra một chút, mùi hương Phật lập tức thoảng vào. Tôi nhìn thấy hai đốm sáng đỏ lập lòe giữa nhà xưởng tối om. Nhớ lại câu chuyện cũ mà Bạch Khai vừa kể, tôi đã biết ngay đây là hương Phật dùng để áp dương khí. Chẳng lẽ Bạch Khai muốn mua gì đó ở chợ quỷ ư?
Tôi kiên nhẫn chờ đợi nhưng mãi mà chưa thấy chuyện lạ xảy ra, chỉ có mùi hương Phật càng lúc càng nồng, không biết có phải do Bạch Khai đốt thêm mấy cây nữa hay không.
Năm phút nữa trôi qua, rốt cuộc tôi nghe thấy một tiếng bật lửa vang lên, cả nhà xưởng lập tức sáng bừng. Bạch Khai đang đốt giấy, chỉ một chốc sau tất cả lại chìm vào bóng tối theo ánh lửa dần tàn lụi.
Tôi lại chờ thêm một lúc nữa, Bạch Khai tiếp tục đốt thêm một tờ giấy, quá trình này lặp đi lặp lại nhiều lần. Cuối cùng tôi mới thấy Bạch Khai dập tắt hương Phật rồi quay về phòng.
Lúc y và Lão Khâu bước vào còn mang theo mùi hương Phật nồng nặc làm tôi xém chảy cả nước mắt. Tôi vội hỏi Bạch Khai, hai người đang làm gì vậy? Dạo chợ à?
Bạch Khai khẽ đáp, đúng thế, ban nãy chúng tôi đang ra giá, tuy hơi đắt nhưng không sao, không tốn tiền tôi là được.
Tôi nghe vậy sửng sốt, hóa ra hôm nay có một phiên chợ quỷ cao cấp, còn có thể ra giá được nữa? Lẽ nào là hội đấu giá à?!
Tôi hỏi: "Hai người mua gì? Mua được không?"
Bạch Khai giơ tay ra, trong bàn tay y là một nắm tro giấy. Y bỏ hết tro giấy vào bình trà của Lão Khâu, nói, tất cả đều đã ở đây này!
Bạch Khai thấy tôi khó hiểu liền giải thích, Tiểu Khuyết, lát nữa anh uống tách cà phê này sẽ hiểu thôi!
Tôi chửi thầm, đm anh nghĩ tôi bị mù phải không! Thứ này mà là cà phê á? Thà anh nói là Bản Lam Căn (*) còn đáng tin hơn!
(*) Bản Lam Căn (板蓝根): là tên thuốc trong y học cổ truyền của rễ cây tùng lam, chuyên trị chứng cảm sốt, đau họng, quai bị, viêm gan...
Tôi vội lắc đầu quầy quậy, Bạch Khai không nói gì nữa, nhưng Lão Khâu lại tiến lên run rẩy nói: "Ông chủ Giang, thứ này vốn là để tui uống, tui uống cũng lâu rồi, nhưng lần này cậu không uống không được. Tui cũng không còn cách nào khác, mong cậu châm chước!"
Vẻ mặt Lão Khâu rất chân thành và áy náy, nhưng tôi vẫn chưa thể nào chấp nhận được việc ông ta bỗng dưng biết nói chuyện, cứ cảm thấy có uẩn khúc gì đó.
Tôi nói với Bạch Khai, anh muốn tôi uống cũng được thôi, chỉ cần anh có lý do chính đáng.
Bạch Khai hắng giọng, Tiểu Khuyết, anh phải tin tôi sẽ không bao giờ hại anh. Đáng lẽ Lão Khâu phải uống nó, nhưng lần này người ta đã chỉ đích danh anh rồi, nếu không thì khỏi bàn giao dịch nữa.
Tôi nghe xong đã muốn nổi giận, nhưng chưa kịp phát tác thì lửa giận trong tôi lập tức bị dập tắt, vì ngay sau đó Bạch Khai liền nói tiếp: "Tiểu Khuyết, cái thứ dơ bẩn bên ngoài kia nói rằng nó quen anh, tro giấy phải do anh uống mới được."
Tôi nhìn Bạch Khai rồi lại quay sang Lão Khâu, bất chợt không thốt nên lời.
Nó biết tôi? Ma quỷ nào mà quen biết tôi được? Nhưng Bạch Khai chỉ lắc đầu.
Tình hình hiện tại thật sự làm khó tôi, bởi vì tất cả áp lực đều đang tập trung vào tôi. Tôi hút một điếu thuốc rồi suy ngẫm, tự thuyết phục mình rằng chỉ là một giấc mộng mà thôi, biết đâu được có thể có thêm manh mối khó lường gì. Tôi không dám do dự vì sợ mình đổi ý, bèn vội vàng nốc cả ly nước toàn tro giấy.
Hương vị của nó thật sự rất khó uống, tôi miễn cưỡng nhẫn nhịn lắm mới không nôn hết ra. Bạch Khai vỗ vai tôi, bảo rằng sẽ luôn ở bên cạnh canh chừng cho tôi, sau đó để tôi nằm lên giường Lão Khâu. Chiếc giường ấm áp và mềm mại hơn tôi tưởng, nằm xuống rất thoải mái.
Tôi đã mệt mỏi cả một ngày, thấy Bạch Khai kéo ghế ngồi cạnh giường, trong lòng tôi cũng yên tâm hơn nhiều, để rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Tôi nghĩ rằng trên đời này hẳn sẽ không một ai chưa từng nằm mơ cả, nhưng thông thường người ta chẳng có khái niệm gì về việc giấc mơ bắt đầu từ lúc nào, hoặc là khái niệm rất mơ hồ. Nhưng lần này hoàn toàn khác, thậm chí tôi còn áng chừng được thời gian từ khi đi vào giấc ngủ cho đến khi bắt đầu mơ.
Ban đầu tôi vẫn cho rằng đây không phải là giấc mơ, bởi vì tôi thật sự quá tỉnh táo. Cảnh tượng trước mắt dần trở nên rõ ràng, bấy giờ tôi mới xác định được đây là mộng, vì tôi đang đứng trong một căn phòng cũ kỹ và trống trải. Cách bài trí trong phòng rất ấm áp, nhưng có lẽ là một căn nhà đã lâu đời, sô pha vải xám chỉ có vào thời ông nội tôi. Căn phòng không có TV, thay vào đó là một chiếc radio lớn.
Tôi thử vươn vai duỗi người mới phát hiện ra mình có thể cử động được, bèn đi quanh phòng quan sát. Nơi đây được quét tước sạch sẽ, ngoài cửa sổ không có ánh mặt trời, hình như đã bị mây mù che lấp.
Tôi thấy trên bàn bày hai tách trà đang tỏa ra hơi nóng, có lẽ mới nãy có hai người đang ngồi nói chuyện ở đây. Nghĩ vậy tôi bèn đi qua phòng khác xem xét, quả nhiên ở phòng khác có một người ngồi đưa lưng về phía tôi, dường như đang đọc sách hay viết gì đó. Mặc dù đang mơ nhưng tôi vẫn hơi lo lắng hắn sẽ phát hiện ra tôi.
Đứng chờ một lúc, thấy người nọ không có phản ứng gì, tôi mới lặng lẽ tiến lại gần xem thử hắn là ai, đang làm gì. Sau khi thấy sườn mặt của người nọ, tôi mới biết đây là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, đeo một cặp kính, đang dùng thước vẽ gì đó. Tuy tôi vẫn chưa thấy được toàn bộ diện mạo của đối phương, nhưng tôi có cảm giác người này rất quen mắt.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài |||||
Hết quyển 3 chương 45: Mộng