Y bảo tôi kể chuyện ma, cũng được thôi, có điều tôi vẫn chưa biết nên kể gì. Những chuyện kỳ quái tôi và Bạch Khai từng gặp nhiều vô số, nhưng đều là những chuyện không thể khơi khơi đem ra bàn luận được, trong đầu lại không có chuẩn bị gì, Bạch Khai thấy tôi cứ ấp úng mãi thì nói vài câu thúc giục khiến tôi chỉ có thể nghĩ đến đâu thì nói đại đến đó.
Chuyện thứ nhất là một câu chuyện về quỷ đánh tường mà Tần Nhất Hằng từng kể với tôi. Có những người đi đường vào ban đêm, cảm thấy con đường ấy dài hơn bình thường, đi mãi đi mãi vẫn chưa đến nơi cần đến, đợi đến lúc trời sáng mới biết mình đi vòng quanh ngôi mộ nào đó cả đêm.
Câu chuyện này cũng không xa lạ gì, đa số mọi người đều đã nghe qua, nhưng đặc biệt ở chỗ hắn còn giải thích tại sao lại xảy ra hiện tượng như vậy.
Tần Nhất Hằng nói rằng, một vài người sau khi đã mồ yên mả đẹp cũng sẽ không đầu thai ngay. Cũng không phải là do bọn họ đã làm chuyện gì đáng trách, nói trắng ra thì là do bên dưới chưa đến lượt họ, cái này cũng giống dương gian vậy, muốn vào ngân hàng cũng phải bốc số xếp hàng đợi đọc tên.
Âm hồn đã không thể đầu thai, ngay cả những trò giải trí bình thường của con người cũng không thể làm được. Có lẽ lạc thú duy nhất của bọn họ chỉ là vài trò đùa giỡn người qua đường mà thôi.
Vào lúc những người kia đi quanh mộ, âm hồn vẫn luôn ở bên cạnh giở trò đánh lừa. Khi chúng ta đi đến những chùa miếu cổ xưa, đặc biệt ở nơi có chôn xá lợi(1), chỉ cần đi một vòng quanh tháp có xá lợi hoặc bất kì kiến trúc nào đều sẽ nhận được vận may. Mà đi quanh mồ mả lại vừa lúc trái ngược, tức là sẽ mời chào vận rủi bám lên người. Bị vận rủi bám càng nhiều, ngôi mộ ấy càng sạch sẽ. Nói sạch sẽ cũng chỉ là một cách hình dung, kể cụ thể ra thì rất rắc rối, tóm lại là cũng giống như chúng ta đi tảo mộ vậy. Không phải cứ là âm hồn thì sẽ thích chỗ dơ bẩn, bọn họ cũng biết khó chịu, dọn dẹp một chút bằng cách như vậy, ắt sẽ sinh hoạt thoải mái hơn.
(1). Xá Lị, hay Xá Lợi là những hạt nhỏ có dạng viên tròn trông giống ngọc trai hay pha lê hình thành sau khi thi thể được hỏa táng hoặc thân cốt sau khi chết của các vị cao tăng Phật giáo.
Câu chuyện này tôi đã cố tình kể thật nhanh, thứ nhất là dù sao cũng chẳng ai thèm nghe, tôi không cần để ý xem khán giả có nghe rõ hay không, thứ hai là tôi đang rất sốt ruột, chỉ sợ chậm trễ sẽ phát sinh nhiều chuyện phiền phức.
Sau khi tôi thổi tắt nến, Bạch Khai tỏ vẻ rất hài lòng nhưng cũng không nói gì nhiều, lập tức bắt đầu lượt chơi của mình.
Thật sự thì tôi không có mấy hứng thú với chuyện y kể, nhưng lỗ tai không giống mắt muốn nhắm là nhắm được, âm thanh cứ tự nhiên rót vào tai tôi.
Chuyện mà Bạch Khai kể nói về một người thường xuyên nằm mơ, mơ thấy có người đến kêu mình đi dọn gạch, không phải từ lóng trên mạng mà là thật sự đi dọn gạch để xây tường.
Lúc đầu người này cũng thấy rất kì quái, nhưng đã gọi là giấc mơ thì thường vẫn lạ lùng, hắn cũng không để trong lòng nữa. Không ngờ đến ngày hôm sau vẫn mơ y hệt hôm trước, hơn nữa trong mơ hắn không có cách nào phản kháng, chỉ có thể nén giận đi theo, mệt chết khiếp, tỉnh dậy mà không khác chưa ngủ là bao.
Lần này trong lòng hắn đã nổi lên nghi ngờ, nghĩ mãi mà không biết phải làm sao, bèn đợi đến đêm thứ ba để ý một chút, ghi nhớ con đường trong giấc mộng kia.
Quả nhiên đêm đó người kia vẫn đúng hẹn đến, hắn lần này không do dự, một đường vừa đi vừa quan sát, cảnh vật trong mơ rất rõ ràng, trí nhớ của hắn cũng không tồi, đã đem lộ tuyến ghi nhớ đại khái.
Sáng hôm sau tỉnh lại, hắn không màng cả người đang mỏi mệt, lập tức dựa theo con đường trong trí nhớ mà đi. Một lần bám theo này làm hắn hoảng sợ, con đường kéo dài mãi, thậm chí còn ra khỏi thành phố, cuối cùng đến một rừng cây nhỏ. Ở đó không tìm thấy bất kì kiến trúc hay tường thành nào, chỉ có một cái hang rắn rất lớn.
Hang ẩn rất kĩ, cửa hang không biết đã bị ai đắp đất lên cao, trong hang đếm được không biết bao nhiêu là rắn, hắn vội vàng nhìn vài lần, đến khi thấy một bộ xương người nằm trong góc thì sợ gần chết, vội vàng chạy về nhà.
Mọi chuyện đã rõ ràng, nhưng kết quả chỉ khiến người thêm bất an.
Đây còn chẳng phải là bị rắn câu hồn sao? Nghĩ đến đêm bọn rắn kia còn đến tìm, hắn khổ không nói nổi, sợ mình xây tường thành gì đó xong cũng sẽ biến thành một khối xương khô.
Đêm đó hắn dứt khoát không ngủ nữa, ngày hôm sau hai mắt đỏ hoe. Không ngủ sẽ không nằm mơ, nhưng đó cũng chẳng phải kế sách lâu dài. Đêm hôm sau hắn vẫn chịu không nổi mà ngủ quên mất.
Vừa mới chợp mắt, người kia đã đến ngay.
Trong mơ hắn sợ muốn chết mà chẳng thể làm gì, vẫn ngoan ngoãn đi theo tiếp tục xây tường thành. Có điều lần này hắn hỏi người nọ, thành này xây để làm gì?
Người nọ đáp: Đại nhân muốn mở mang bờ cõi, nay đóng đô ở đây, muốn hắn tới xây tường thành.
Thấy người nọ đáp nhẹ nhàng bâng quơ, trong lòng hắn an tâm ít nhiều, cũng đã có tính toán riêng, không dám lắm miệng nữa. Làm quần quật một đêm, ngày hôm sau tỉnh lại trên giường của mình.
Lần này hắn không trì hoàn nữa, lập tức hỏi thăm người quen khắp nơi xem có người biết xử lí việc này hoặc là phương sĩ gì không. Nhưng thời đại này rồi lấy đâu ra người có đạo hạnh như vậy chứ, thành ra hỏi mãi cũng không hỏi được gì.
Người này bắt đầu tuyệt vọng, cũng không biết là ai gợi ý mà lên mạng xin giúp đỡ. Bản thân hắn không mấy hiểu biết với internet, lúc ấy mới khoảng đầu năm hai ngàn, internet chưa phổ biến, hắn phải nhờ người mới có thể đem chuyện này đăng lên một diễn đàn lớn nhất lúc ấy.
Trên mạng tàng long ngọa hổ, vậy mà thật sự có người liên hệ hắn. Người này đang cách đó không xa, trong cùng ngày đã đến, nói rằng buổi tối sẽ canh chừng kế bên, chỉ cần thứ kia vừa đến sẽ lập tức bắt lại.
Có người canh chừng, bất kể có phải là thuật sĩ giang hồ giả danh lừa bịp hay không, ít nhất cảm giác an toàn cũng tăng lên gấp bội. Gần đây nhiều chuyện làm hắn rất mệt mỏi, vậy nên ngủ cũng nhanh.
Người nọ lại tới, hơn nữa khác lúc trước, biểu tình rất hung dữ, vội vàng dẫn hắn rời đi. Hắn đã cố gắng kéo dài thời gian nhưng vẫn không thể thoát được, ngay cả tróc quỷ nhân kia còn chưa thấy đâu đã bị đưa đến tường thành.
Người dẫn hắn đến chỉ vào bức tường, nói tường thành này trong hôm nay là xây xong rồi, sau này không lo mệt nhọc nữa, nhưng sợ hắn trở về lại để lộ tiếng gió nói ra nơi hoàng thành tọa lạc, bởi vậy nên bắt buộc phải ở lại trong thành. Hắn nghe xong thì luống cuống, ở lại trong thành rồi sẽ biến thành xương trắng luôn sao? Vậy nên lập tức tỏ vẻ không đồng ý.
Thấy vậy, người nọ biến sắc, tay phải duỗi ra định bắt lấy hắn. Đúng lúc này, ánh lửa sáng rực lên phía trên đầu, cánh tay kia chưa kịp chạm vào người nọ thì gã đã hét một tiếng rồi biến mất.
Tiếp theo đó, trước mắt hắn tối sầm, ý thức dần tan rã.
Khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang nằm trước cửa hang rắn, bên cạnh chính là người đã nhận ủy thác của mình kia, lúc này đang nướng một con rắn rất lớn trên lửa, nướng chín rồi cứ thế ăn luôn. Rắn trong hang tán loạn chạy tứ phía, rất nhanh đã lẩn khuất trong những bụi cây rậm rạp không còn bóng dáng.
Hắn biết mình được cứu, lập tức dập đầu tỏ ý cảm tạ.
Người nọ bày vẻ mặt khinh thường kêu hắn đứng lên, vừa ăn thịt rắn vừa nói với hắn, địa giới có một con đại xà đang tu luyện, đạo hạnh đã có được trên trăm năm, tu thêm vài ba năm nữa sẽ có thể xuất đầu lộ diện, trở thành đại long đi ra làm loạn. Lần này đánh bậy đánh bạ, chẳng ngờ lại đụng phải.
Người kia ăn sạch thịt rắn thì gói kĩ da rắn lại, nói với hắn, con rắn này đang bước trên con đường hóa rồng, ăn vào bụng rồi, những loài phi cẩm tẩu thú sau này có thể sống tốt.
Dứt lời, người nọ điểm một nén nhang, mùi hương sộc vào mũi cay nồng, trong miệng lẩm nhẩm gì đó, sau đó có thật nhiều con dế từ trong những bụi cây nhảy ra, tự động chui vào bầu hồ lô trong tay người đó
Khoát khoát tay, người quay đầu liền rời đi, sau này không thể liên lạc lại được nữa.
Việc này đến đây vẫn chưa kết thúc. Sau đó mấy ngày, trời đổ mưa to, trăm năm khó gặp, hệ thống thoát nước trong thành phố không đủ đáp ứng, đã có vài người tài xế đuối nước mà chết. Sau khi nước rút, hắn chạy vào rừng xem thì thấy hang rắn đã bị ngập rất nặng, nước đua nhau chảy qua lỗ hổng trên tường, có thể thấy được lúc bắt đầu xây tường, con rắn kia chắc chắn đã đoán được sẽ có ngày hôm nay.
Câu chuyện y kể có vẻ hơi giống bình thư, từ ngữ biểu đạt không giống cách ngày thường chúng tôi nói chuyện. Bạch Khai thổi tắt nến rồi chớp chớp mắt với tôi, miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười xấu xa, sau đó quay đầu hỏi nam sinh kia: "Nghe rõ rồi chứ? Mẹ nó sự tích oai hùng của lão tử năm xưa đấy, chỉ kém chút nữa là được người ta soạn thành ca kịch đem xướng khắp nơi rồi!"
Tôi nghe y nói vậy, trong lòng lộp bộp một tiếng, mẹ nó lúc đầu tôi còn thấy chuyện người kia dùng dế cứ thấy là lạ, thì ra lại là Bạch Khai ư? Trước kia y có bản lĩnh như vậy sao? Ngay cả xà vương cũng xử lí được?
Tôi rất muốn gặng hỏi xem có phải y lại khoác lác rồi không, nhưng mà lúc này mà hỏi như vậy thì không tốt lắm, lời ra đến miệng lại nuốt trở về.
Chúng tôi đã kể xong hai câu chuyện mà ngọn nến vẫn chẳng hao hụt bao nhiêu. Tiếp theo là đến lượt của tôi rồi, nhưng xoắn hết cả não mà nghĩ cũng không nghĩ ra nên kể cái gì. Đúng lúc này, đột nhiên nam sinh kia cất tiếng: "Tiếp theo đến tôi."
Trong lúc tôi và Bạch Khai còn đang giật mình, cậu ta đã tiếp tục, có một người đàn ông nọ, gia cảnh không tồi, diện mạo cũng khá đẹp trai, có điều vì hồi nhỏ từng gặp phải một tai nạn, trên thân thể có chút ít khuyết tật, đã hơn 30 nhưng vẫn chưa yêu đương lần nào. Anh ta không dám.
Nhưng một ngày nọ anh ta gặp được một cô gái trên mạng, hai người nói chuyện rất hợp nhau, khiến anh ta cảm thấy cô bé nữ sinh này là người duy nhất trên đời hiểu mình.
Yêu đương trên mạng được một tháng, hai người quyết định gặp mặt đối phương.
Ngày hẹn đã đến, người đàn ông rất thấp thỏm lo âu, nhưng nghĩ cô bé chu đáo đáng yêu như vậy có lẽ sẽ chấp nhận được thiếu hụt của cơ thể mình. Chỉ tiếc rằng anh đã đoán sai rồi.
Cô gái kia không chỉ không chấp nhận, lúc gặp nhau ở khách sạn còn buông lời nhục mạ, khiến anh ta nhất thời xúc động không kìm được mà hạ thủ giết người.
Hồi còn đi học điểm số môn hóa của anh ta luôn rất cao, vậy nên xử lý thi thể cũng rất bài bản, dấu vết trên mạng cũng bị xóa sạch sẽ, anh ta cho rằng việc này như vậy là có thể kết thúc, đảm bảo không có ai tra ra được điều gì.
Lần này, thần may mắn vẫn không mỉm cười, anh ta lại sai một lần nữa.
Không có người tra được ra anh ta, nhưng không có nghĩa ma quỷ cũng như vậy.
Cô gái kia chết được mấy ngày, anh ta liên tiếp gặp phải chuyện lạ, tra tấn tinh thần anh ta, khiến anh ta phải tin trên thế giới này thực sự tồn tại linh hồn. Dần dần, anh ta chịu không nổi nữa, cũng hiểu nếu mình không làm gì thì sẽ không bao giờ thoát được bàn tay ma nữ này. Vì thế, anh ta lên mạng tìm cách, cuối cùng biết được một trò chơi có thể dẫn u hồn đang ám mình lên một người khác.
Cách chơi rất đơn giản, trùng hợp anh ta lại có đủ điều kiện, vội vàng tổ chức.
Kết quả rất thành công, nữ quỷ kia dễ như trở bàn tay bị anh ta đẩy sang một người khác. Thế nhưng anh ta có chết cũng không tưởng tượng ra được, trong trò chơi này không chỉ có một người gặp nạn, chính anh ta lại bị một người trong số họ đẩy sang một hồn ma.
Thứ này vô cùng hung, vẫn luôn tìm kiếm thế thân. Trong trò chơi đêm đó, âm khí chung quanh cực thịnh, anh ta cuối cùng vẫn xứng với một câu "Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đứng sau lưng", kết cục thắt cổ tự sát tiến thân cho quỷ, rồi lại du du đãng đãng ở nơi này tìm thế thân của mình.
Đợi rất lâu, đến một ngày nọ có một đám người tới chơi trò chơi oan nghiệt này, cơ hội của anh ta cũng đã tới.
Vậy nên anh ta sẽ không để vuột mất cơ hội này, có như thế nào cũng không!
Mấy chữ cuối cùng này gần như là bị nam sinh hét lên, làm tôi và Bạch Khai nghe được đều giật mình. Tôi thầm nghĩ, không ổn, sắp có chuyện xảy ra rồi, Bạch Khai không mang thứ gì có thể làm trận cục cả.
Y bên kia chửi lớn, mày định dọa tao hả? Sau đó lại phun một ngụm nước miếng lên mặt người nọ.
Editor: Xin lỗi những bạn đọc yêu quý vì lâu như vậy mới có chương mới nhé. Mình nhất định sẽ cố gắng hơn 🙆
Hết quyển 3 chương 38: Sự thật.