Bạch Khai tiến sát lại, ra vẻ thần bí: "Cải lão hoàn đồng! Đàn ông với nhau cả chắc anh cũng hiểu chứ", sau đó lại cười phá lên, đúng rồi đó! Tráng dương! Tôi nói cho các anh biết, nếu được ăn thứ đó thì ngay cả ông lão 90 tuổi cũng có thể sinh con đấy, khỏi cần lo là do ông hàng xóm kế bên làm.
Tôi nhìn chằm chằm Bạch Khai một cách khó tin. Trăm phương ngàn kế nuôi dưỡng thứ này chỉ để tráng dương thôi sao? Thế thì chẳng bằng ra tiệm thuốc đầu đường còn hơn.
Bạch Khai thấy tôi không tin, kiên nhẫn giải thích, thứ này không giống thuốc tráng dương, bên trên có âm hồn, mà việc âm hồn mong muốn nhất là gì? Đầu thai chuyển thế! Bình thường chúng ta cũng có thể tiếp xúc với chúng, nhưng cũng chỉ là tiếp xúc mà thôi, không thể bỏ vào bụng được. Cho nên ăn cá là cách tốt nhất, vừa giúp tinh thần trở nên hưng phấn vừa tăng cao xác suất thụ thai thành công, dù mắc bệnh vô sinh cũng không cần lo lắng gì hết.
Để chứng minh lời mình nói, y lại hỏi lão ca xem có phải ông chủ kho hàng này mãi vẫn chưa có con hay không, nhận được câu khẳng định của anh ta thì đắc ý ngồi hút thuốc.
Thật ra không cần lão ca chứng thực thì tôi cũng chẳng nghi ngờ gì. Đổi lại là tôi, bây giờ tuổi trẻ vẫn còn, nhưng đến vài năm nữa mà gặp phải loại chuyện này nhất định cũng sẽ rất sốt ruột. Tôi từng nghe qua rất nhiều loại pháp thuật cầu tự trên đời, trẻ con ai mà chẳng muốn, nhưng nhiều gia đình mãi mà không có lấy một chút ẵm bồng, tự nhiên sẽ vội vàng tìm mọi cách, một trong số chúng chắc là con cá kia đây.
Có điều cá đã bị chúng tôi tìm thấy, không biết tiếp theo nên làm như thế nào đây. Thật ra thì cứ coi như không có chuyện gì mà rời đi cũng không phải không thể, có điều chúng tôi vất vả làm việc như vậy, ngay cả một đồng tiền cũng chẳng vào túi thì có khác gì dã tràng xe cát đâu. Hơn nữa chiếc xe kia bị bọn tôi phá tới lui, không kiếm được tiền thì cũng thôi đi, người nhà bên kia không bắt chúng tôi đền tiền là đã tốt lắm rồi.
Cuối cùng tôi và Bạch Khai quyết định từ bỏ chiếc xe này. Suy nghĩ kĩ thì, xe này là của người nọ, nhưng chủ kho lại là một người khác, hắn chắc chắn chưa từng nghĩ có thể bán được chiếc xe này, vậy mà quay qua quay lại lại gặp chúng tôi lon ton chạy đến mua xe. Chuyện tốt bị phá, chắc người ta cũng không phiền tìm chúng tôi làm khó dễ chút đâu. Tiến thoái lưỡng nan, chúng tôi bèn chọn một con đường tương đối an toàn, đi lau dọn xe sạch sẽ rồi trả lại chỗ cũ, cùng lắm thì đền ít tiền thôi.
Tính toán xong xuôi, chúng tôi không dám chậm trễ lập tức suốt đêm kéo xe về, bỏ vào trong kho dọn dẹp một chút. Lão ca bên kia rất nghĩa khí, đáp ứng giúp chúng tôi giấu việc này, chắc là cũng nghĩ đến việc chuyện mà bại lộ rất có thể phải ném bát cơm này đi luôn.
Dọn dẹp xong xuôi, nhìn sơ qua không thấy có dấu vết bị ngâm nước, người nhà chủ xe chắc sẽ không đến kiểm tra, nhưng con người tôi khó mà buông lời nói dối được, thời điểm trả xe một năm một mười nói ra chuyện kia. Bạch Khai thuận tiện nói tại sao chủ xe lại chết, lại vì sao mà chạy đến kế bên đập nước, chỉ có chuyện nuôi cá thì một chữ cũng không đề cập.
Người nhà chủ xe có hơi khó chịu, nhưng không ngờ chúng tôi lại hiểu rõ cái chết của người nọ đến vậy, cân nhắc mãi cũng không đòi bồi thường tiền nữa. Chúng tôi còn trao đổi danh thiếp qua lại, coi như thêm vài người bạn hàng.
Nói thì đơn giản như vậy nhưng thật ra cũng ngốn không ít thời gian. Xử lý xong xuôi chuyện bên kia, chúng tôi lại mời lão ca một buổi rượu, tỏ ý cảm tạ, sau đó lập tức trở về.
Sau sự việc lần này tôi có một kết luận, xe không như nhà, mua thì dễ, xử lý lại khó. Thời gian sau đó tôi không còn có ý định mua xe, trừ phi thật sự động tâm, không thì sẽ không động đến.
Trên đường trở về, đột nhiên tôi nhớ đến việc có rất nhiều động vật nhỏ tìm chết trên nóc xe, câu trả lời sau đó của Bạch Khai làm tôi ngạc nhiên vô cùng. Y nói những con vật đó đều là tự đi chịu chết. Không phải là để âm hồn giết chết mà là do chúng ý thức được đại nạn của mình đã đến, tự chạy lên nóc xe qua đời trong an tường.
Động vật có linh tính nhiều hơn người, rất nhiều con vật còn biết trước cả ngày chết của mình. Chẳng hạn như voi già lúc sắp lâm chung tự biết trở về mộ nhà voi, chim nhỏ cũng vậy, trước khi chết chúng sẽ bay lượn lần cuối trên bầu trời, sau đó thống khoái ngã xuống. Nhiều người không biết sao chim lại ngã chết được, thật ra chẳng liên quan gì hết, trước khi chạm đất, những con chim ấy đã chết rồi.
Trên nóc xe kia có một linh hồn người thường không thấy được, nhưng động vật nhỏ sẽ có cảm giác. Âm khí nơi đó khác với những chỗ khác, chúng lầm tưởng là một nơi rất thích hợp để gửi gắm thể xác. Xe không như nhà có thể khóa cửa để ngăn âm khí, nó là một không gian mở, vậy nên nhiều con vật nhỏ đến tìm chết trên nóc xe như vậy cũng không khó lý giải.
Ngoại trừ ngạc nhiên lúc đầu, tâm trạng tôi không hề bị câu chuyện của Bạch Khai dao động nữa, gặp qua nhiều người chết như vậy, chỉ là mấy con vật nhỏ thì cũng chẳng có gì đáng nói.
Sau khi trở về từ kho hàng nọ, chúng tôi chưa thể nghỉ ngơi ngay. Cả một tuần chẳng làm cái gì ra trò, lại có vài chuyện cần phải xử lí, may mắn đều không quá nghiêm trọng, giải quyết cũng dễ dàng. Trong đó có một căn nhà, người bên trong chưa có ai chết cả, ngay cả bồn hoa cũng vẫn còn tươi tốt vô cùng, thế nhưng việc phát hiện những giọt nước đọng trên nền nhà từ cửa thẳng đến trước giường lại làm chủ nhà phải lo âu. Đương nhiên đó không phải là điều người ta cảm thấy đầu tiên, nóc nhà bị dột hoặc có người làm đổ đều sẽ ra như vậy. Nhưng điều đáng nói là những giọt nước này lại tỏ rõ hình ảnh một người ướt đẫm nước bước qua cửa rồi đứng trước giường quan sát người ngủ bên trên một lúc lâu, nghĩ thôi đã thấy rợn tóc gáy.
Lần ấy tôi và Bạch Khai đều đến xem, căn nhà này vừa có quỷ nháo mà lại chẳng chết ai, coi chừng lại được một món hời lớn vào tay ấy chứ. Không ngờ kết luận của Bạch Khai lại làm tôi há hốc mồm. Y sờ mó mân mê cả ngày, sau đó chắc như đinh đóng cột nói đó đều là do tổ tiên bọn họ đến tìm con cháu đòi tu sửa mộ đang bị ngập nước mà thôi. Càng làm tôi bất ngờ hơn là người nhà họ vốn đã biết chuyện từ lâu. Mộ phần nhà bọn họ nằm trong một trấn nhỏ miền Nam, gần đấy có mỏ quặng, việc khai thác quá mức làm cho thôn đó phải chịu ngập lụt thường xuyên, không có cách nào tu sửa, đành bó tay chịu chết.
Nói đến đó thì chúng tôi cũng hết cách, bèn ngậm ngùi quay về.
Sau đó có một căn nhà còn kỳ quái hơn, nói đúng ra là một tiệm net. Tiệm net này không thể nói là có thứ gì quấy phá được, chỉ có thể khiến người ta cảm giác có gì đó không đúng lắm mà thôi. Hai chúng tôi điều tra cả ngày, rốt cuộc phát hiện thì ra là có một thằng nhóc nghiện game làm ổ ở đấy, ngày chơi game, đêm đợi người ta đi ngủ lại chơi game tiếp, càng trâu bò hơn chính là không biết do tài năng thiên bẩm hay tu luyện thành tài, nó nắm rõ cách quản lý của tiệm net trong lòng bàn tay, ở được hơn một tháng, nước khoáng và bánh mì trong kho đều bị nó ăn hơn nửa.
Căn nhà ấy làm tôi thất vọng thực sự. Không chỉ không kiếm được tiền, ngày cả một chút mới mẻ cũng không có. Chủ tiệm net phát xong lửa giận cũng đành cúi mình đưa tôi mấy ngàn tệ, trừ tiền máy bay đi tới đi lui ra thì phần còn lại cũng chẳng đáng vào đâu.
Không biết là do thời vận không tốt hay cái nghề này đã đến hồi tàn cuộc, một thời gian sau đó chẳng có cuộc làm ăn đàng hoàng nào tìm đến tôi cả, tôi lại không thể để mình dừng lại được, thật sự là rối rắm đến vò đầu bứt tai.
Cũng may tình trạng này không kéo dài lâu, có một ngôi nhà đến tay, câu chuyện của chủ nhà đã khơi lên hứng thú ở tôi.
Đó là một ngôi nhà ma, có một học sinh từng thắt cổ tự tử bên trong. Nhưng chuyện không chỉ có như vậy. Trước khi người này tự sát, nhóm học sinh bọn họ cùng chơi một trò chơi, cứ mỗi người kể chuyện ma xong thì thổi một cây nến, lúc ấy qua lời người đó nói thì tôi hình dung ra vậy, sau này mới biết đó là trò chơi "Một trăm câu chuyện ma ám". Nghe đặc biệt thú vị, tôi lập tức gật đầu, trái ngược với Bạch Khai, y không thích đi lắm. Trong mắt y, người kia có hai lý do để mà chết, một là chết, hai là tìm chết thành công, rõ ràng lý do sau thuyết phục hơn nên y hơi chán ghét. Nhưng cuối cùng bị tôi đeo bám khuyên bảo mãi cũng đành cùng nhau đi một chuyến xem thử xem sao.
Editor:
Hãy cho chúng mình một ngôi sao nhỏ, chỉ là để chúng mình biết bản thân không cô độc mà thôi. Ngôi sao thì chẳng bao giờ lẻ loi cả, nhỉ?
Đã đọc rồi, hãy suy xét đến chuyện tìm đến fanpage và wordpress xem?
Hiện tại trong nhà thầu cả 2 bộ truyện của Nhị Thập Tam, đồng thời dịch manhua Nhân Bất Tri, có điều nhân lực có hạn, liệu chúng mình có thể nghe chút lời gì đó từ bạn không?
Bản truyện sách đã được đăng một ít trên web, tuy nhiên chỉ phục vụ cho mục đích phi lợi nhuận cũng như hỗ trợ bạn đọc một chút, xin hãy mua sách giấy để ủng hộ Nhà xuất bản và tác giả. Được đọc những thứ chúng mình không đăng, những lời tán dương và đề cử, được ngửi mùi thơm của giấy mực, được hôn lên khuôn mặt của người đàn ông ấy, cũng rất thú vị đấy chứ?
Dù là các trang re-up cũng không sao, chỉ mong các bạn re-up có tâm một chút, đăng đủ chương (một số có bản chỉnh sửa). Đương nhiên đọc chính thức tại Wattpad và Wordpress vẫn có lợi hơn.
Lần sau lại gặp?
Hết quyển 3 chương 35: Trò chơi "Một trăm câu chuyện ma ám".