“Nguyễn Phục Hưng, anh hay nói với tôi thiếu gì người muốn bò lên giường của anh hay sao? Anh tìm đại một người sinh con cho anh đi. Tôi đây ngàn vạn lần không muốn.”
Đặng Lam Trà đẩy hắn ra.
Thân thể cao lớn đứng yên: “Chúng ta phải làm tổn thương nhau đến bao giờ? Rõ ràng em vẫn còn yêu tôi?”
“Nguyễn Phục Hưng anh quá tự tin rồi. Tôi không yêu nữa.”
Ở ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Hoàng Ân xuất hiện ở phía sau.
“Hai người không yêu nhưng mà không được làm hại đến cháu của tôi. Cháu của tôi rõ ràng không có tội.”
Hai người đều yên lặng không nói.
Hoàng Ân cầm con dao nhỏ trong khay dụng cụ tiến về phía Lam Trà. Phục Hưng vươn tay ngăn anh ta lại: “Này cậu muốn làm gì?”
“Tôi không đụng vào phụ nữ đang mang thai.”
Mặt Hoàng Ân kênh lên như muốn gây chiến: “Bây giờ tôi nói cô nghe này, không yêu hắn thì dùng dao đâm hắn một cái. Chỉ cần hắn biến mất, cô sẽ đồng ý cho cháu tôi sẽ ra đời đúng không? Cô nói xem tôi tính như vậy được không?”
Vừa dứt lời, Hoàng Ân đưa con dao nhỏ cho Lam Trà: “Đứa nhỏ vô tội. Còn người lớn muốn tính tội với nhau thì cứ việc. Tôi ủng hộ. Cô hận hắn, đâm hắn là được.”
Anh nói xong dứt khoát đẩy tay Phục Hưng lên, một tay kéo tay Lam Trà đâm vào bụng của hắn.
Dòng chất lỏng màu đỏ chảy ra, rơi trên tay Lam Trà.
Cô run tay buông con dao ra. Con dao rơi xuống, rất may lực của cô không mạnh. Nếu không hắn chỉ có thể tìm gặp thần chết.
Mặt hắn nhăn lại, đau đến méo mó.
“Nguyễn Phục Hưng, anh sao rồi?”
Lam Trà lấy tay mình che miệng vết thương. Gào lên trong đau thương:
“Hưng, anh đừng xảy ra chuyện. Em không muốn anh rời xa em với con. Em sẽ sinh con cho anh.”
Cô quay sang mắng luôn cả Hoàng Ân: “Anh là tên khốn. Tôi đâu có nói muốn anh ấy chết. Huhu. Bác sĩ ơi, y tá ơi, cứu anh ấy. Mau cứu anh ấy.”
Vừa hay Bác sĩ Trịnh đi vào: “Tôi bỏ lỡ cái gì hả?”
“Bác sĩ Trịnh, anh mau cứu anh Hưng đi. Anh ấy bị dao đâm.”
Hoàng Ân nói chen vào: “Cô ấy nói hận hắn nên không sinh cháu cho tôi. Cậu khỏi cứu.”
“Vậy sao? Vậy đúng là không đáng cứu!”
Đặng Lam Trà ôm chặt Phục Hưng hơn làm hắn ho sặc.
“Ặc… Đặng Lam Trà, đau.”
Đặng Lam Trà buông tay ra: “Em xin lỗi làm sao bây giờ?”
“Anh làm bác sĩ mà anh không cứu? Các người bị làm sao vậy? Phải, tôi hận nhưng tôi không muốn anh ấy chết. Anh ấy chết con tôi phải làm sao? Bây giờ tôi muốn sinh con. Các người mau cứu ba của con tôi đi.”
Mặt Đặng Lam Trà đỏ lên, hai mắt sưng lên.
“Haha. Bảo anh cứu hắn kìa.”
Phục Hưng ngồi dậy, hắn kéo cô vào lòng:
“Là em nói sinh con cho tôi đó nha.”
Trịnh Trịnh cười: “Đừng hành hạ nhau nữa. Cô thấy đấy, ở bệnh viện này vừa cười rồi lật ngang chết. Không ai biết trước được cái gì. Còn nữa, cô nghĩ hắn cũng từng làm bác sĩ, vết thương này hắn tự khâu cũng được. Chẳng qua hắn muốn lời thật lòng từ cô thôi. Hai người tự thương lượng với nhau đi!”
Hoàng Ân chỉ mặt Phục Hưng: “Nói chuyện cho đàng hoàng. Cháu tôi mà không giữ được đừng có về nhà nữa nghe không?”
Đặng Lam Trà nhìn Phục Hưng. Từ lời hắn nói, cô tin rằng hắn thực sự muốn đưa bé.
“Nếu tôi phát hiện anh cùng người phụ nữ khác. Tôi sẽ ôm con đi. Tôi chắc chắn cả đời này anh không gặp được con.”
“Được.”
“Còn nữa, lúc tôi đi khám thai anh phải có mặt.”
“Được.”
“Còn nữa…”
“Được. Được. Chỉ cần em nói tôi liền đáp ứng hết. Tôi muốn con có một tuổi thơ tốt đẹp không phải như tôi.”
Hắn lấy tay lau nước mắt của Lam Trà.
“Anh mau đi băng vết thương lại đi. Tôi không muốn ba của con tôi bị thương.”
“Được.”
“Là ba của con tôi nên tôi mới như vậy.”
“Ừ.”
…
Bác sĩ Trịnh đi cùng Hoàng Ân. Kéo vai anh ấy:
“Thật là cậu muốn vào?”
“Tôi muốn anh tôi và tôi có một gia đình nên đành vậy.”
Hoàng Ân đẩy cửa phòng bệnh ra, bà Lam đang nằm ở trên giường. Bà ấy khá sợ khi thấy anh vào.
“Bác đừng sợ. Tôi chỉ muốn nói chuyện.”
“Còn chuyện gì để nói sao? Các người hại tôi chưa đủ sao?”
“Bác cũng đã đâm con một nhát.”
“Vậy thì sao định tính sổ à? Tôi, cả đời này còn không đứng lên được. Các người vui chưa?”
“Vậy xem như chúng ta hòa nhau có được không?”
“Dễ dàng vậy sao?”, trong ánh mắt ngập tràn thù hận.
“Bác, Lam Trà có thai rồi. Cô ấy mang thai con của Nguyễn Phục Hưng. Mà Phục Hưng chính là anh trai cùng cha khác mẹ của cháu.”
“Trời đất ơi. Tại sao lại như vậy? Nghiệt duyên mà. Yêu nghiệt mà. Con bé ngu ngốc. Tại sao lại đi mang thai con của tên khốn đó.”
Hoàng Ân tiến lại gần nhưng bà Lam nhất quyết không cho. Anh đành ngồi ở sofa nói chuyện.
“Bác nghe con nói. Chúng con đã từng bị người anh cùng cha khác mẹ tranh giành tài sản mà dẫn đến mất cha. Mẹ của chúng con đều mất. Hai anh em chỉ có thể nương tựa nhau sống. Lúc bác đâm con, bác thử nghĩ nếu thay vào đó là Phục Hưng đâm Lam Trà, cả đời này bác có tha thứ không? Vậy cho nên hắn ra tay với bác.”
“Cậu muốn nói gì thì nói lẹ đi.”
“Con muốn nói là chúng ta bỏ qua chuyện này đi. Cùng nhau nuôi nấng đứa trẻ nên người có được không?”
“Tôi…”
“Chẳng phải hoàn cảnh giống nhau sao?”
“…”
“Bác thử nghĩ xem…”
[3 tiếng đồng hồ trôi qua]
Mắt bà Lam mỏi nhừ: “Rốt cuộc cậu định nói đến bao giờ?”
“Đến khi nào bác đồng ý thì thôi!”
“Nếu không thì sao?”
“Con uống nước, đi vệ sinh xong quay vào nói chuyện tiếp. Ngày mai, ngày kia, ngày tới nữa, con cũng sẽ đến.”
“Vì cái gì”
“Đứa trẻ vô tội.”
“Cậu thật nghĩ như vậy?”
Hoàng Ân gật đầu. Bà Lam không nói nhưng trong lòng đã ngầm đồng ý. Bây giờ bà cũng chỉ còn Đặng Lam Trà là người thân thôi. Nếu không có cô, bà sống còn ý nghĩa gì chứ?
“Được. Tôi sẽ vì đứa bé.”
“Phải bác đồng ý sớm hơn con đâu có mệt như vậy.”
Hoàng Ân định đi ra nhưng bà Lam kêu anh lại:
“Cậu, tôi xin lỗi. Đáng lẽ có thể kết thúc ở đó rồi nhưng tôi lại đâm cậu. Suýt chút nữa tôi hại chết cậu. Cậu thật không giận tôi? Dễ dàng như vậy đã tha thứ?”
“Oan oan tương báo bao giờ mới hết? Thôi bác ngủ sớm đi. Ngày mai con dẫn bác đi mua đồ.”
“Mua đồ?”
“Cho cháu của con, là cháu ngoại của bác.”
“Có sớm quá không?”
“Con sợ bác đổi ý.”
Những gì cần nói anh đã nói hết thế nên bước chân của anh nhẹ nhàng hẳn.