Hưng Thiếu, Xin Anh Dịu Dàng Một Chút!

Chương 74: Bắt người




Đặng Lam Thanh trở về Đặng gia thì căn nhà đã bị phong tỏa.

Hắn đến hộp đêm, nơi mà hắn đứng sau điều hành. Đến cửa đã có thuộc hạ nhận ra.

“Đặng thiếu. Tiền và hộ chiếu đã được chuẩn bị sẵn. Tàu đã chuẩn bị sẵn sàng đưa ngài sang nước ngoài. Chỉ cần ngài đi sẽ thành công thoát ra. Về sau trở về với thân phận khác.”

Hắn nhếch khóe miệng lên cười: “Ngươi đi lấy cho ta.”

Tên thuộc hạ lắc đầu: “Ngài tính làm gì? Bây giờ cảnh sát tìm ngài ở khắp nơi.”

Đặng Lam Thanh tức giận đạp tên thuộc hạ đến bật máu:

“Ngài?”

“Tao chỉ muốn giết hắn. Tên khốn kiếp. Nếu hắn không chơi bẩn thì tao đâu phải lẫn trốn thế này. Mau lấy nó ra cho ta. Nhanh lên.”

Tên thuộc hạ ngước nhìn sau đó lấy trong két sắt ra một khẩu súng lục.

Đặng Lam Thanh nhận lấy: “Tao không có thì đừng hòng ai có được. Đưa chìa khóa xe cho tao? Tạm thời chưa đi được. Tìm cho tao một nơi ở. Nghe rõ chưa?”

Lam Thanh vung chân đạp tên thuộc hạ một cái. Hắn điên rồi nên ai mà dám chọc chứ. Tên thuộc hạ cũng như vậy, chỉ có thể dạ mà thôi.



[Nguyễn gia]

“Thiếu phu nhân người muốn ra ngoài tôi sẽ theo.”

Đặng Lam Trà không tình nguyện, càng không thể làm gì khác. Từ khi biết tất cả là do anh trai cô gài bẫy, cô tìm cách xin lỗi Phục Hưng nhưng đều không có cơ hội. Hôm nay, cô muốn đi siêu thị mua ít đồ để tự tay nấu đồ ăn xin lỗi vậy mà cũng khó khăn đến thế.

“Siêu thị gần đây có cần phải phiền phức như vậy không?”

“Nhưng mà Hưng thiếu có căn dặn chúng tôi phải theo sát người. Ngày nào Đặng Lam Thanh chưa bị bắt. Ngày đó chúng tôi phải bảo vệ người.”

Đặng Lam Trà biết là Phục Hưng lo lắng cho cô nhưng hễ cô muốn làm gì vệ sĩ trong nhà cứ theo cô. Cảm giác như bị giám sát 24/24 khó chịu vô cùng.

“Thôi được rồi. Các người chở tôi đi.”

Vệ sĩ cúi đầu: “Cảm ơn thiếu phu nhân.”

Đi đến siêu thị, vệ sĩ theo cứ theo sát cô làm mọi sự chú ý đổ dồn về phía Đặng Lam Trà. Cô quay lại bảo với họ:

“Có thể chỉ một người đi theo được không? Với lại ở đây nhiều người. Anh tôi có muốn làm gì cũng khó.”

Suy nghĩ một chút, vệ sĩ đồng ý. Cử một người theo sau. Đang đi dạo một vòng mua được thứ cần mua. Tính tiền xong, Đặng Lam Trà cảm thấy không ổn. Bụng dưới của cô bắt đầu đau. Một cảm giác quen thuộc khi đến tháng lại ùa đến. Cô nói với vệ sĩ:

“Không được. Tôi phải vào nhà về sinh một lúc.”

Vệ sĩ gật đầu đi theo sau cô.



“Anh định làm gì đó?”

Tôi đứng trước cửa đợi. Khi nào thiếu phu nhân xong ra sẽ thấy tôi. Hơn nữa, tôi ở gần mới an toàn.”

Đặng Lam Trà xua tay: ‘Không sao. Anh ra trước đợi đi. Anh không ngại tôi cảm thấy ngại. Ở đây nhà vệ sinh nữ mà. Không sao.”

Đặng Lam Trà sau khi thuyết phục thành công, cô vào nhà vệ sinh. Vừa vào thì đụng trúng một bà cô. Làm cây son trên tay bà ta rơi xuống.

“Xin lỗi”

Người đàn bà đó cười quỷ dị: “Haha. Không sao.”, giọng rất trầm.

“Cuối cùng ta cũng chờ được cơ hội này.”

Cô ngẩng mặt, ngạc nhiên đến hoảng sợ: “Anh?”

“Chào em gái cưng.”

Đặng Lam Trà không ngờ anh mình lại nam cải nữ trang. Lam Trà bỏ chạy nhưng đã bị Lam Thanh vươn tay nắm tóc lại kéo vào bên trong nhà vệ sinh. Hắn dùng khăn đã bỏ sẵn thuốc mê bịt miệng cô lại.

Chỉ vài cái vùng vẫy vô lực, Đặng Lam Trà rơi vào hôn mê. Tiếng kêu cứu còn chưa bật ra hết đã phải nuốt ngược vào trong. Sau đó, lấy chai rượu đã chuẩn bị sẵn trong túi xách ra. Hắn đổ rượu lên người Lam Trà, lấy áo khoác đang mặc cởi ra, chùm kín mặt cô:

“Em gái cưng của chị sao mới sáng đã uống say như vậy?”

Người ở bên ngoài đi vào ngửi thấy mùi rượu xộc vào mũi lấy tay che lại: “Mới sáng đã uống thế này.”

Đặng Lam Thanh giả vờ cúi người: “Xin lỗi, em gái tôi thất tình.”

Dù cái giọng có chút nam tính, người ngoài cuộc không tiện xen vào nên lướt qua. Vậy là chỉ vài phút sau hắn thành công kéo Lam Trà ra khỏi trung tâm thương mại. Nét cô vào trong xe rời đi.

[Căn nhà hoang phía ở núi]

Đặng Lam Thanh cởi bỏ bộ tóc giả ra. Tay hắn quẹt ngang mặt bôi đi son môi, trên người vẫn còn mặc bộ váy bó sát. Hắn trói Lam Trà trên chiếc ghế đặt ở giữa nhà.

Tay hắn bật điện thoại chuyển chế độ quay phim hướng về phía cô.

Bàn tay 5 ngón vỗ nhẹ từng cái vào gương mặt:

“Em gái cưng còn chưa tỉnh?”

Hắn vỗ một cái, hai cái, rồi một bạt tai thật mạnh giáng xuống:

“Mau tỉnh lại cho tao, con khốn.”

Lam Trà từ từ mở mắt. Trước mắt cô là một căn nhà hoang, xung quanh cây cối um tùm đáng sợ. Thứ duy nhất phát ra ánh sáng chính là chiếc đèn treo phía trên. Dường như thuốc mê của tan hết vì tính dậy bất ngờ khiến cô có cảm giác muốn nôn:

“Oẹ.”



Đặng Lam Thanh mở to mắt: “Ui cha, em gái có thai sao? Haha. Vậy thì càng tốt.”

Cô định giải thích thì lại “oẹ" một tiếng.

Hắn lấy chân đá vào bụng cô đến mức làm cô và chiếc ghế ngả ra sau. Đầu Lam Trà bị va đập một chút nhưng tuyệt nhiên không kêu một tiếng. Cô chỉ sợ âm thanh la hét khiến hắn trở nên hung hăng hơn.

“Mau đọc số của tên khốn đó.”

Đặng Lam Trà nén đau lắc đầu. Hắn vung chân đá thêm một cái nữa.

“Tao nói mày không nghe sao? Mày muốn một xác hai mạng?”

Cô cắn răng: “Anh ấy sẽ không đến.”

“Làm sao mày biết hắn không đến?”

Cô nhìn hắn đay nghiến: “Tôi là gì mà anh ta phải đến? Anh ta không yêu tôi.”

“Mày tưởng tao ngu à? Hắn lục trong túi Lam Trà chiếc điện thoại. Hắn nắm tóc cô ngẩng mặt lên để điện thoại nhận diện khuôn mặt thành công mở khoá.

Quả nhiên tin nhắn vừa gửi đi. Điện thoại lập tức gọi lại.

“Nguyễn Phục Hưng. Tao chơi với mày tới cùng.”

Bên kia giọng rất bình thản: “Mày muốn gì?”

“Mày đến đây một mình. Mang cả tiền đến.”

Nguyễn Phục Hưng thở dài: “Làm sao tao biết cô ấy vẫn còn sống?”

Đặng Lam Thanh cười lớn: “Chuyện này quá dễ. Đặng Lam Trà mày mau lên tiếng đi.”

Răng Lam Trà cắn chặt môi không chịu nói. Cho dù hắn lấy chân đá cô. Cô cũng không kêu một tiếng. Cô biết Lam Thanh đang dấu trong lưng cây súng lục, hắn sẽ làm hại Phục Hưng.

Mà tên điên trước mặt cô có chuyện gì mà không dám làm cơ chứ?

“Mau lên tiếng.”

Hắn tiếp tục dùng chân đá vào bụng cô. Lực ở chân càng lúc càng lớn. Đến mức cô phun cả máu tươi hắn cũng không dừng lại.

Cuối cùng vì không chịu nỗi, Đặng Lam Trà la lên: “A…”

Tiếng la tuy nhỏ vừa đủ để đầu dây bên kia nghe rõ.

“Chết tiệt. Mày đang ở đâu tên khốn.”

Đặng Lam Thanh cảm thấy sung sướng, cảm giác chiến thắng sắp đến.

“Tao bây giờ không thích nói. Mày tự tìm đi.”