“Anh muốn em. Vẫn không thể cho anh sao?”
Cô không vì thế mà mềm lòng: “Không thể!”
Đặng Lam Trà có dùng sức nhưng không thể nào đẩy Phục Hưng ra được.
“Đặng Lam Trà, bao lâu không dụng vào em. Tôi nhớ em đến phát điên rồi.”
Bàn tay xấu xa của hắn sờ soạng khắp người cô, hai tay Phục Hưng trở lại thắt lưng của Lam Trà, dùng sức nâng cô lên, đôi chân của Đặng Lam Trà bị hắn đè nặng không nhúc nhích được:
"Anh muốn, cho anh.”
“Thả tôi ra.”
Đặng Lam Trà vùng vẫy khỏi bàn tay của hắn. Hắn không vì thế mà dừng lại, ra sức xoa lên bộ ngực, dục vọng cứng rắn liền chống đỡ tại bụng của cô.
“Tên khốn. Anh nói anh bị thương cơ mà? Mau thả tôi ra!”
“Ưm…”
Hắn dứt khoát dùng việc hôn che đi miệng của Lam Trà. Toàn thân hắn giống như mới từ bên trong lò lửa đi ra, dục vọng cháy rực chống đỡ lấy cô, hắn thật muốn liều lĩnh mạnh mẽ đi vào, hắn nếu muốn, Đặng Lam Trà càng không ngăn cản được hắn.
Hắn hôn cuồng nhiệt thiếu chút nữa làm cô hít thở không thông.
Phục Hưng cầm tay của cô, hướng đến dưới thân.
Biết ý đồ của hắn, Lam Trà vội vàng rút tay lại.
Phục Hưng càng lúc càng phát hỏa, tựa như con sói muốn vồ lấy cô.
Lam Trà đẩy hắn ra, liền nghe Phục Hưng phía trên đỉnh đầu cô nói: "Đặng Lam Trà, tôi biết rõ, em cũng muốn tôi.”
"Cút đi! "
Phục Hưng hôn sâu lần nữa, mang chân hắn đặt ở giữa dứt khoát tác hai chân cô ra.
Đặng Lam Trà bị một mồi lửa nhen nhóm, phía sau lưng cô toát ra lớp mồ hôi mịn, ngay cả trên trán cũng đều là mồ hôi.
"Tôi......Ưm”, lưỡi của cô muốn bị cắn đứt.
Phục Hưng giữ lấy hai vai của cô, đem lật người cô lại, hắn dán chặt vào lưng của Lam Trà. Phục Hưng cậy thế, hận không thể đem Lam Trà hòa vào hắn.
Chiếc giường lớn này không đủ để hắn đem cô lăn qua lăn lại. Hắn giữ chặt lấy cằm cô hôn sâu.
Lúc này đây, Đặng Lam Trà có thể cảm giác được hắn nhịn không được muốn xông vào. Nửa người trên rắn chắc của Phục Hưng đầy mồ hôi, hắn giữ chặt tay của Lam Trà
“Lam Trà, cho tôi!”
Phục Hưng dường như không thể chờ được câu trả lời:
"Đặng Lam Trà, cho tôi, cho tôi! "
Mười ngón tay của hắn đan xen vào tay của Lam Trà. Cô lắc đầu:
"Không được. Anh nếu như dám…”
“Á!”
Phục Hưng cắn khóe miệng của Lam Trà, không muốn làm cho cô nói nhảm nữa. Hắn hận không thể xé rách người phụ nữ dưới thân này.
“Anh là chó.”
“Tôi là chó cũng được. Tôi muốn em.”
Động tác của Phục Hưng càng ngày càng gấp, hắn cưỡng chế đặt thứ nóng bỏng dưới hạ thân kịch liệt tiếng vào nơi mềm mại ẩm ướt của cô. Động tác mạnh làm cho giường lớn vững chắc cũng phát ra tiếng lách cách.
Hắn đem cô giày vò lăn lộn khoảng chừng nửa giờ sau, hắn mới nhẹ tay lại, đè ở trên lưng Lam Trà. Hắn chính là dậy không nổi. Tim hắn đập kịch liệt, thình thịch xuyên thấu qua tấm lưng gầy của Lam Trà.
Cần cổ Phục Hưng đổ mồ hôi, rơi trên mặt Lam Trà. Cô không nói tiếng nào, cũng không nhúc nhích, tâm tình phức tạp khó chịu.
Đặng Lam Trà nghẹn ngào không ngừng. Nguyễn Phục Hưng toàn thân giãn ra, nghe thấy tiếng khóc dưới thân. Hắn ngồi dậy:
“Đặng Lam Trà…”
Hắn kéo cô ngồi dậy ôm vào lòng. Nhìn thấy cô cắn môi khóc, chớp mũi đỏ bừng. Chân mày hắn căng thẳng, mồ hôi từ trên cổ rơi xuống cơ ngực rắn chắc.
Hắn thở dài, môi mỏng hôn lên khóe mắt Lam Trà: “Tôi xin lỗi…”
Cô nghe vậy khóc nhiều hơn: “Hu Hu”, đẩy hắn ra. Hận không thể cho hắn một đạp bay xuống giường.
Hắn kéo cô lại ôm chặt hơn, tay xoa đầu cô: “Xin lỗi. Tôi thật sự xin lỗi. Trước đây đã làm em tổn thương. Bây giờ tôi sẽ bù đắp. Em thật sự không thể chấp nhận tôi sao?
“Tôi?”
Đặng Lam Trà cũng nói không được vì sao lại chảy nước mắt, khóe miệng của cô run lên vài cái. Cô không có cách nào trả lời vấn đề của Phục Hưng.
“Em thế nào? Nói đi!”
Trong mắt Đặng Lam Trà hoàn toàn phức tạp:
“Tôi, về sau, không thể có con.”
“50% cơ hội chứ không phải là không có.”
“Vậy lỡ như không có thì sao?”
“Vấn đề có con tôi thật sự chưa nghĩ đến. Nếu không có chúng ta có thể cùng nhau sống đến già.”
“Cùng anh sao?”
Còn có thể sao? Hắn không để cho cô có cơ hội suy nghĩ lung tung nữa liền tiếng gần hôn lên môi cô. Cô khó chịu đẩy hắn ra. Nếu còn ở đây nói không chừng hắn lại giày vò cô lần nữa. Cô đứng dậy:
“Tôi muốn đi tắm.”
“Có cần tôi tắm cho em?”
“Không muốn.”
Cả thân thể cao lớn rất nhanh đã vác ngược cô trên vai: “Anh bỏ tôi xuống.”
“Chúng ta tắm chung.”
…
[Bệnh Viện]
Đặng Lam Thanh mở cửa phòng bước vào. Nét mặt Tương Tư lập tức uỷ khuất:
“Thanh, cuối cùng anh cũng đến.”
Lam Thanh ngồi bên cạnh giường Tương Tư: “Em sao lại thế này?”
Mạc Tương Tư khóc lớn, lấy hai tay đấm mạnh vào lòng ngực của Lam Thanh.
“Em đến tìm Lam Trà. Sau đó, cô ta. Chính cô ta đã dẫn theo người hại em ra nông nổi ra. Thanh, anh phải lấy lại công bằng cho em.”
“Được. Tội nghiệp em của anh. Anh thương em và con của chúng ta. Rất nhanh thôi.”
Mạc Tương Tư lau nước mắt: “Em muốn ăn nho.”
Lam Thanh ôm ả vào lòng: “Được anh sai người đi mua cho em.”
“Nhưng anh sao có thể vào đây?”
“Em thì hay rồi. Là em làm đúng không?”
“Em làm gì?”
Đặng Lam Thanh nâng cằm của Tương Tư lên, hắn khẽ nhếch mép: “Bà Hoàng thừa sống thiếu chết. Nhà họ còn có hai vợ chồng, em cũng không tha?”
Tương Tư nắm chặt ga giường, răng khẽ nghiến: “Em chỉ lỡ đẩy bà tay một cái.”
Mồm ả hình chữ a. Mắt mở to: “Mà không ngời bã lăn tận mấy chục vòng.”
Lam Thanh tặc lưỡi: “Em cả đời này chỉ có thể ở với anh. Chúng ta quá hợp nhau mà.”
“Người bên cạnh Lam Trà, anh tính thế nào?”
Lam Thanh nở nụ cười như ma quỷ: “Em gấp làm cái gì. Chuyện hay còn ở phía sau kìa.”