Đặng Lam Trà vừa ra khỏi cửa khách sạn liền cảm thấy đau bụng. Lục trong túi có vĩ thuốc đau bao tử, cô lấy một viên uống tạm không suy nghĩ. Cô lái xe về đến công ty, bắt đầu làm tiếp công việc của mình. Đồng hồ điểm 1 giờ sáng cũng là lúc công việc hoàn thành. Đặng Lam Trà vào phòng trà rót chút nước ấm, tay nhìn điện thoại kiểm tra xem Phục Hưng có nhắn tin cho cô không. Điện thoại vẫn ở chế độ im lặng.
Quay về bàn làm việc, một lát sau, cô bắt đầu thấy nóng. Trán đổ đầy mồ hôi lau mãi không hết. Cô lại uống thêm một viên thuốc đau bao tử. Thuốc vào khá hơn một chút. Nhưng không bao lâu sau cô lại thấy lạnh.
Cô không ổn rồi. Định đứng dậy đi về thì có điện thoại. Cô ấn nghe, đầu dây bên kia:
“Đặng Lam Trà, tôi có đi ngang công ty em. Thấy đèn vẫn sáng. Muốn hỏi thăm em một chút.”
Đặng Lam Trà nặng nề ôm bụng nói:
“Quân, em đau quá!”
Sau đó không nghe cô nói gì nữa. Hoàng Đăng Quân gấp gáp mở cửa xe chạy vào. Anh ấn thang máy cả buổi, không chờ được anh mở cửa thang bộ chạy lên.
“Đặng Lam Trà, chết tiệt! Em lúc nào cũng vậy!”
Chạy một lúc đến trước cửa công ty. Cửa không khóa, anh đẩy thẳng vào thấy cô đang nằm ở trên nền gạch. Hoàng Đăng Quân chạy đến:
“Trà Trà, trả lời anh! Trà Trà?”
Anh bế cô lên chạy đến bệnh viện. Anh khó thở, anh không muốn thấy cô như vậy.
“Đặng Lam Trà, em không cần làm, tôi nuôi em được không? Tỉnh lại đi!”
…
Đặng Lam Trà mở mắt thấy Hoàng Đăng Quân đang nằm gục bên cạnh.
Cô nén đau ngồi dậy làm Đăng Quân giật mình.
Anh vuốt tóc cô: “Tỉnh rồi à? Để anh đi gọi bác sĩ!”
Cô gật đầu từ từ ngồi dậy nhưng cảm giác chóng mặt ùa đến. Cô muốn nôn:
“Ọe”
Đăng Quân lập tức quay lại, anh ấn nút khẩn cấp ở đầu giường. Chưa đầy 2 phút, bác sĩ đã có mặt.
“Em ấy vừa tỉnh!”
“Để tôi kiểm tra.”, bác sĩ nói xong thăm khám cho cô.
Đăng Quân nhíu mày chăm chú nhìn. Anh chỉ sợ một động tác thừa của bác sĩ sẽ làm cô đau.
“À mà lúc nảy em ấy vừa nôn. Có sao không vậy bác sĩ?”
“Trước đó, cô đã ăn gì?”
Lam Trà trả lời: “Là hải sản sống!”
“Là như vậy, cơ thể có cơ chế tự bảo vệ. Khi mình nạp thức ăn không tốt. Cơ thể bật chế độ phòng vệ. Cộng thêm việc cô bị đau bao tử do bỏ bữa. Ăn vào sẽ nôn ra. Vậy thì những ngày tiếp theo phải ăn 1 chút, uống cũng 1 chút. Từng chút một để cơ thể quen lại với việc ăn uống. Cái này phải kiên nhẫn rồi!”
“Vâng”
Bà Lam nghe cô tỉnh dậy lập tức đến bệnh viện. Vừa vào đến là lấy ngay canh hầm ra cho cô:
“Lam Trà, con mau ăn canh dì ba hầm đi. Quân con cũng ăn một ít đi!”
Lam Trà rất đói, vừa đúng món yêu thích của cô. Không nghỉ nhiều cô đưa lên uống ừng ực.
Hoàng Đăng Quân ngăn lại nhưng không kịp.
“Lam Trà! Em không nhớ bác sĩ dặn ăn một ít uống một ít sao?”
Vừa dứt lời đã nghe cô “ọe”. Tất cả những gì vừa ăn đều nôn ra hết.
Tinh thần cô mệt mỏi. Kiệt sức.
Mấy ngày sau đó, Hoàng Đăng Quân đều ở bệnh viện chăm sóc cho cô.
Có vài lần Đặng Lam Trà hỏi Đăng Quân:
“Chăm em không thấy phiền sao?”
Anh thẳng thắn: “Phiền! Nhưng mà chăm vợ tương lai, anh thấy cũng xứng đáng!”
“Em không muốn mắc nợ anh!”
“Anh lại muốn em mắc nợ anh!”
Bà Lam trêu đùa:
“Hai đứa? Có phải ta sắp có cháu bồng rồi không?”
…
Nửa đêm điện thoại của Đặng Lam Trà vang lên. Cô mắt nhắm mắt mở đưa tay với lấy điện thoại. Không cẩn thận điện thoại rớt xuống ấn phải nút nghe. Hoàng Đăng Quân vì tiếng động lớn làm anh giật mình:
“Đặng Lam Trà, em có sao không?”
Cô lúc này đang bước xuống giường nhặt điện thoại:
“Không sao em không cẩn thận làm rớt!”
Đặng Lam Trà quay điện thoại lại, dãy số quen thuộc. Cô khẩn trương:
“Em nghe!”
Đầu dây bên kia trầm giọng:
“Đặng Lam Trà, em đang ở cùng đàn ông?”
Đặng Lam Trà vội giải thích:
“Không phải, đó là anh em, em đang ở bệnh viện…”
“Em nghĩ tôi tin em? Tút… Tút…”
Lam Trà đột nhiên nghe sóng mũi cay cay. Rõ ràng cô đang giải thích nhưng sao anh lại tắt máy?
“Em…”
Lam Trà ngẩng người ra, Đăng Quân phải gọi mấy lần cô mới trả lời.
“Trà? Ai vậy?”
Lam Trà không trả lời chỉ mang vội đôi dép rồi chạy ra ngoài. Đăng Quân không biết chuyện gì kéo cô lại:
“Lam Trà, em đi đâu?”
“Đặng Lam Trà, nói anh nghe!”
Cô bị anh kéo tay không đi được liền vùng ra:
“Tránh xa em ra. Tất cả là tại anh. Nếu anh không lên tiếng sẽ không có hiểu lầm!”
Mắt cô đỏ hoe, lúc này cô chỉ muốn chạy đến giải thích cho người đàn ông đó nghe.
“Em nói gì tôi không hiểu?”
Lam Trà mặc kệ anh, hất tay rồi chạy đi.
Anh chạy theo ôm chặt lấy cô từ phía sau:
“Trà, em muốn gì anh đều đáp ứng.”
“Buông tay!”
“Không được, chuyện này không được. Em còn chưa khỏi bệnh. Em muốn đi đâu tôi chở em đi!”
Hoàng Đăng Quân thiếu gia không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ người con gái trước mặt.
…
Xe dừng lại trước cổng biệt thự, cô vội xuống xe đến cổng bảo vệ.
“Nói cho Hưng thiếu là Đặng Lam Trà cần gặp!”
Bảo vệ báo cô: “Đợi một chút!”. Sau đó, nhấc máy lên gọi vào trong.
Đăng Quân ở phía sau kéo tay cô: “Em định gặp ai? Là nam nhân? Trà, em nói tôi biết!”
Đặng Lam Trà hất tay Đăng Quân:
“Phải, là người em thích!”
Bảo vệ gác cổng báo lại với Lam Trà:
“Hưng thiếu không muốn gặp. Xin hai vị về cho!”
Đặng Lam Trà kiên quyết: “Báo với Ngài ấy nếu không gặp, tôi sẽ đứng ở đây mãi!”
Bảo vệ ở cổng gác thở dài rồi nói: “Tùy cô!”
Hoàng Đăng Quân ở bên cạnh khó chịu, anh nói lớn: “Đặng Lam Trà, mau về!”
Lam Trà vẫn đứng yên: “Mặc kệ em, anh về trước đi!”
“Lam Trà, em vì cái gì chứ?”
“Vì yêu!”
Hoàng Đăng Quân nghe hai chữ này giống như có ngàn mũi tên xuyên thẳng vào tim. Chân anh lùi về sau:
“Thế còn anh?”
“...”
Lúc này Lam Trà không nghe gì cả, cô chỉ muốn gặp Nguyễn Phục Hưng mà thôi. Còn tất cả cô đều mặc kệ.
Hoàng Đăng Quân thất vọng, anh xoay người bỏ vào xe. Anh mang sự tức giận của mình trút lên chân ga. Lúc xe chạy, người ngoài nhìn vào chỉ thấy một ánh sáng vụt qua.
Đột nhiên anh phanh lại, bốn bánh xe vì chịu lực mà in hằn 2 vệt rõ ràng trên đường.
Hoàng Đăng Quân ở trong, tay không ngừng đập vào bánh lái tức giận.
“Đặng Lam Trà, là tại sao?”
Rõ ràng anh chứng kiến cô lớn lên. Lúc nào cũng nhường nhịn và yêu thương cô. Bất kể là gì, chỉ cần là ngon nhất anh đều cho cô.
Sao cô dâu nhỏ của mình lại có thể mở miệng nói yêu người khác?
Cùng lúc trời đổ cơn mưa sấm chớp rền vang, Hoàng Đăng Quân quyết tâm mặc kệ Đặng Lam Trà mà về nhà. Nhưng đi được nửa đường, anh phanh lại rồi chửi lớn:
“Chết tiệt!”
Anh bẻ bánh lái quay xe 180 độ về hướng biệt phủ. Quay lại vị trí ban đầu, Đặng Lam Trà vẫn đứng ở cổng dầm mưa. Mưa càng lúc càng nặng hạt nhưng cô như tượng, không nhúc nhích.
Hoàng Đăng Quân bung dù bước xuống xe che ô cho cô.
Cô cảm nhận được ai đó đang ở phía sau, ngẩng cao đầu lên thấy Đăng Quân đang che ô cho mình.
“Anh sao quay lại? Em không cần!”
“Đặng Lam Trà, em có thể tàn nhẫn với tôi. Nhưng tuyệt đối không được làm vậy với bản thân.”
Đặng Lam Trà hoàn toàn suy sụp, cô quỵ xuống khóc:
“Tại sao ngay cả lời giải thích, anh ấy còn không nghe? Nguyễn Phục Hưng, em phải làm sao?
Hoàng Đăng Quân ở phía sau cô, nhìn thấy cô đau đớn quằn quại vì người đàn ông khác bàn tay còn lại của anh quyện thành nắm đấm, răng anh nghiến chặt.
Trời mưa, người đàn ông đó vẫn đứng sau cô gái mà che ô. Miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Đặng Lam Trà là tôi mắc nợ em!”