Hưng Thiếu, Xin Anh Dịu Dàng Một Chút!

Chương 4: Lạnh lùng và ấm áp




Nguyễn Phục Hưng dừng động tác. Sau đó anh đẩy cô:

“Chán ngắt. Mau cút!”

Đặng Lam Trà hụt hẫng, cô bị anh đẩy ngược ra sau, tay chóng phải mảnh vụn của chai rượu bị vỡ, bật máu.

Đặng Lam Trà không biết mình đã làm sai chuyện gì khiến anh phải tức giận rời đi ngay lập tức.

Nguyễn Phục Hưng loạng choạng đi ra khỏi quán bar. Chiếc Lamborghini đã được phục vụ quán đậu sẵn đợi. Thấy Phục Hưng anh tay cung kính đưa chìa khóa.

“Thưa ngài! Có cần tôi đưa ngài về?”

Anh nhếch mép cười cợt:

“Ngươi xứng chạy xe này?”

Tên phục vụ không nói thêm, trong tiếng rầm rú của chiếc xe nghe được hắn chửi rủa:

“Tên điên!”

Đặng Lam Trà chạy theo sau. Cô muốn đuổi nhưng không kịp. Đành vẫy chiếc taxi đậu sẵn, lúc lên xe cô bảo tài xế chạy đuổi theo. Hắn mắng:

“Bị điên à? Cô ơi tiền chạy xe còn không đủ đóng phạt!”

“Tôi trả. Tôi chỉ sợ anh ấy xảy ra chuyện!”

Tài xế suy nghĩ, Đặng Lam Trà nói tiếp: “Gấp 4 lần.”

Tài xế mới miễn cưỡng đuổi theo.

“Cô đuổi theo làm gì? Đi bắt ghen hả?”

“...”

“Hắn không tông người ta đã là may lắm rồi!”

“...”

Chạy khá xa, vượt mấy cái đèn đỏ. Cuối cùng chiếc Lamborghini đã về đến biệt phủ. Đặng Lam Trà đứng ngoài nhìn thấy mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm rời đi.

“Tiền đâu?”

Đặng Lam Trà không đem nhiều tiền mặt. Cũng may vừa đủ trả.

“Có muốn đi tiếp?”, tên tài xế hỏi.

Lam Trà nhìn trong túi không có tiền mặt: “Tôi chuyển khoản được không?”



Vượt mấy cái đèn đỏ, mặt tài xế tái xanh. Có cho tiền hắn cũng không dám chở. Ở đó còn đòi chuyển khoản.

Hắn im lặng sau đó đạp ga rời đi. Giờ đã là 3 giờ 30 phút sáng. Cô đi đâu bắt xe. Mà ở đây về nhà khá xa.

Hắn bảo cô cút, cô còn dám dát mặt đến?

Lam Trà đi bộ về nhà. Đi một lúc trời đổ mưa ướt hết người. Còn đôi dép lê của cô cũng không nghe lời.

“Đặng Lam Trà mày thê thảm quá!”

Cô lấy điện thoại ra, nhìn hồi lâu. Cuối cùng cũng ấn phím gọi.

“Tiểu cô nương, gặp chuyện rồi đúng không?”

“Mau đến cứu em!”

Giọng bên kia còn đang ngáy ngủ lập tức tỉnh hẳn: “10 phút!”

Hoàng Đăng Quân bật dậy, sửa soạn qua loa một chút liền lái xe rời đi. Người hầu trong nhà hỏi:

“Thiếu gia, có cần tài xế chở?”

“Đợi ông ấy dậy không kịp. Ta tự đi được!”

Người hầu mắt nhắm mắt mở cúi chào thiếu gia. Sau đó vào phòng ngủ tiếp. Trong đầu thắc mắc ai có thể gọi đại thiếu gia nhà họ Hoàng dậy lúc nửa đêm nhỉ? À không là rạng sáng mới đúng.



Xe thắng gấp trước mặt Đặng Lam Trà, Hoàng Đăng Quân cần ô bước xuống.

“Em bị ngốc hả? Không biết tìm chỗ trú?”

Anh kéo tay cô: “Đi thôi!”

“Đau!”

Hoàng Đăng Quân nâng tay cô lên xem, một luồng gió lạnh cũng không ngăn nổi cơn hỏa trong lòng anh: “Bị thương?”

Nhìn xuống chân cô.

“Dép đứt?”

“Đặng Lam Trà!”

Lúc này sự phòng vệ trong Lam Trà hoàn toàn sụp đổ. Cô bật khóc:

“Huhu. Em bảo anh đến đón đâu bảo anh đến mắng em?”



“Anh mắc nợ em!”

Hoàng Đăng Quân buông dù, anh bế bỏng cô vào trong xe. Chẳng cần bận tâm thân ảnh cao lớn có ướt hay không. Anh đạp ga thẳng đến bệnh viện.

Đến nơi, Đặng Lam Trà định xuống xe thì bị ngăn lại: “Em làm gì đó?”

“Xuống xe?”

Đăng Quân đưa tay ký vào đầu cô:

“Ngồi yên đó!”

Lúc này bên ngoài trời đã tạnh mưa, lúc bước xuống xe một chút dư âm khẽ làm người ta rùng mình.

Hoàng Đăng Quân lạnh nhưng anh chịu được. Anh vòng ra sau mở cốp xe lấy ra đôi giày Adidas mới mua, cộng thêm chiếc áo khoác vòng ra ghế phụ cẩn thận mang giày và khoác áo cho Lam Trà.

“Vừa hay cần dùng!”

Đặng Lam Trà chỉ nhìn mà không nói. Cô được anh bế bổng vào bệnh viện.

Lúc y tá băng bó vết thương ở tay vậy mà cô có thể ngủ. Cái đầu nghiêng sang một bên, được tay của Đăng Quân đỡ lấy.

Y tá khá kinh ngạc: “Đau mà có thể ngủ?”

Đăng Quân cười: “Em ấy làm thiết kế mất ngủ mấy ngày liền. Nói ngủ liền lăn ra ngủ.”

Y tá cười đáp lại: “Cô ấy có bạn trai quan tâm như anh thật tốt!”

Đăng Quân cúi mặt cười. Y tá căn dặn một vài điểm lưu ý sau đó ra ngoài.

“Anh đi thanh toán lấy thuốc về uống là được. Giờ này không còn bệnh nhân nên anh cứ từ từ.”

“Được! Cảm ơn cô!”

Đăng Quân đỡ cô nằm ở sofa phòng khám. Sau đó đi thanh toán. Lúc quay lại, Đặng Lam Trà co người nằm như con mèo nhỏ.

Anh vô thức đưa tay lên vuốt đi tóc mái đang che mặt cô. Gương mặt này thật xinh đẹp. Nhìn từ nhỏ đến giờ vẫn không thấy chán.

Phải rồi, anh và cô từ nhỏ đã quen nhau. Do ba của hai người là bạn, nhà Đặng - Hoàng còn hứa kết thành thông gia.

Cái này được xem là cô dâu nhỏ của anh có đúng không?

Thân ảnh cao lớn nhẹ nhàng bế cô vào trong xe. Lúc anh thắt dây an toàn cho Lam Trà cô vẫn ngủ.

Đăng Quân đang kề sát gương mặt của Lam Trà. Anh không nhịn được mà nuốt nước bọt.

“Đặng Lam Trà, sao em có thể đẹp như vậy?”