Hưng Thiếu, Xin Anh Dịu Dàng Một Chút!

Chương 26: Ánh mắt chạm nhau




Lam Thanh đứng dậy, từ đây nhìn xuống sân khấu rõ mồn một. Cô gái bên dưới được giới thiệu vừa ra trường. Đang tìm một công tử bao nuôi.

Hoàng Đăng Quân có chút khó chịu: “Bây giờ còn có chuyện này sao? Con gái không thể tự lập được à?”

Lam Thanh cười khẩy: “Vui vẻ bên nhau không có ràng buộc. Không thích có thể chia tay trong hoà bình. Có gì mà không được?”

“Cái này có lỗi với Đặng Lam Trà. Em xin phép về trước.”

Vừa bước ra Hoàng Đăng Quân đã đụng trúng người phụ nữ vừa rồi ở sân khấu. Người con gái có nét mặt thanh tú tựa trăng tròn. Cô bẽn lẽn cúi chào Đăng Quân. Ánh mắt Đăng Quân không thể rời khỏi. Cái này có thể gọi là vừa gặp đã thấy hợp ý.

“Nếu thiếu gia không chê có thể nán lại một chút.”, giọng cô gái rất êm.

Lam Thanh cũng kéo Đăng Quân lại: “Xem xong rồi về.”

“Cô tên gì?”

“Thiên Trang ạ!”

“Được. Mau uống 1 ly.”

Sân khấu náo nhiệt lại giới thiệu thêm vài cô gái. Nghiêm Trạm bên này lắc đầu: “Cũng như vậy. Chẳng có hứng thú gì cả.”

“Bên cạnh ngươi chẳng phải có một người hay sao?”

Nghiêm Trạm cười cười ôm cô gái kế bên vào lòng: “Hưng đại thiếu gia hôm nay có vẻ cô đơn nhỉ?”

“Đừng nhắc!”

“Tiếp theo chúng ta chào đón cô gái cuối cùng vừa ghi danh. Tiếng của người dẫn chương trình lớn kèm theo tiếng hò hét khiến ánh mắt lơ đễnh của Nguyễn Phục Hưng nhìn theo. Người con gái bên dưới bị nhốt trong lòng sắc. Gương mặt bị che đi bởi mặt nạ. Tay còn bị trói lại.

Nghiêm Trạm thấy có hứng thú liền nói: “Hôm nay chỗ này chơi trò kích thích nhỉ?”

Nguyễn Phục Hưng thấy thú vị, hắn nâng ly rượu lên lắc đều: “Để xem?”

Nhạc đột nhiên mở lớn hơn cùng lúc người dẫn chương trình đưa micro về phía cô gái, gỡ keo dán ở miệng ra:

“Giới thiệu một chút với quý vị. Đây là cô ấy tự trói mình?”

Người con gái nhân cơ hội có micro lập tức hét lên: “Mau cứu tôi. Tôi bị ép. Tôi có thể trả tiền cho các người.”

“Haha. Còn có trò này sao?”

Người trong từng khu riêng ra đứng xem, hò hét. Có người còn vung tiền xuống sân khấu:

“Vui lắm. Nói tiếp đi.”

Tiếng vỗ tay cộng thêm cổ vũ khiến người con gái dưới sân khấu run rẩy. Bọn người phía trên cô như lũ sói. Cười cợt trên sự hoảng sợ của người khác. Cô cố hét lên: “Không phải trò chơi. Là bắt cóc.”

Nghe đến đây bọn hò càng kích động hơn.

Đặng Lam Trà có hét bọn người càng không nghe. Bọn họ bị điên hết rồi?

Có lẽ trước giờ cô chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, loại tình huống này quá đáng sợ. Thế giới mà cô thấy là đây sao?

Bởi vì run mà giọng cô yếu ớt đứt từng quãng, nghe không rõ:

“Là bắt cóc. Các nghe không hiểu sao? Thả tôi ra. Tôi là tiểu thư nhà họ Đặng. Tiền ba tôi đều đưa cho các người!”



Người dẫn chương trình dán miệng cô lại, nước mắt của cô không ngừng rơi. Run rẩy. Hoảng loạn.

Công tử ăn chơi như Nghiêm Trạm thích nhất là ép buộc. Mà ép buộc mang lại cảm giác chiến thắng, khẳng định vị trí của bản thân. Hắn chắc lưỡi: “Trò chơi này càng lúc càng quá thú vị rồi!”

“Hưng thiếu, nhìn cô dáng dấp không tồi. Không biết gương mặt thế nào? Muốn thử?”

Nguyễn Phục Hưng không nói nâng điếu thuốc lên rít nhẹ một hơi. Anh từng làm bác sĩ biết thuốc không tốt cho sức khoẻ nhưng không biết từ lúc nào, việc hút thuốc trở nên thư giãn.

Người dẫn chương trình lấy lại micro sau đó nói: “Vui không các vị? Mau quăng tiền xuống nữa đi. Nhanh lên! Cô gái bí ẩn của chúng ta…”

Vừa dứt lời đã có người ném tiền xuống. Người dẫn chương trình hét lên: “50 triệu. Quá hào phóng rồi! Còn ai nữa không?”

Hoàng Đăng Quân nghe đến nhà họ Đặng liền thắc mắc nhìn xuống.

“Dáng người này có chút quen? Đặng Lam Trà?”

Hoàng Đăng Quân muốn nhảy xuống ngay lập tức để xem trong lớp mặt nạ đó có thể là ai. Nhưng lại nghe Lam Thanh cười lớn:

“Haha. Thành phố này nhiều họ Đặng thế? Cô ta không thể nào là Lam Trà. Vừa rồi Lam Trà còn nói phải tăng ca.”

Đăng Quân dừng lại: “Đúng vậy. Lam Trà sao có thể ở những chỗ này được.”

Vừa nghĩ xong, cô gái bên cạnh đưa ly rượu cho Đăng Quân:

“Hoàng đại thiếu gia, uống một chút nữa.”

“Đúng đúng. Uống xong rồi rời khỏi đây!”

Nghiêm Trạm bên này nhìn sang Phục Hưng:

“Hưng thiếu, tôi tặng cô ta cho ngài. Nếu như là đại mỹ nữ. Có thể xem xét nhà họ Nghiêm chúng tôi làm nhà thầu nhé!”

Nguyễn Phục Hưng không nói chỉ cười khẩy một cái rồi tiếp tục uống rượu.

Nghiêm Trạm nói là làm, hắn vung một đống tiền lớn xuống: “Mau lên đây!”

Người dẫn chương trình mừng đến quỵ xuống ôm tiền. Không ngờ hôm nay lại có người rộng rãi đến như vậy.

“Còn ai nữa không?”

Một người hét lên: “Lỡ cô ta xấu thì sao? Tốn tiền thật!”

Người dẫn chương trình rất nhanh: “Thành giao!”

Người dẫn chương trình gom tiền lại còn hôn lên. Hắn chỉ tay cho thuộc hạ dẫn cô gái đó lên gặp công tử hào phóng.

Đến khi được dẫn vào, Nghiêm Trạm nhận lấy cô như một món hàng. Xem xét qua một lượt rồi nói:

“Hưng đại thiếu gia, chiến lợi phẩm của ngài đến đây!”

Hắn còn quát tên thuộc hạ:

“Các người sao lại trói tay còn bịt miệng người ta lại vậy?”

Tên phục vụ đẩy cô gái về phía Nghiêm Trạm: “Chẳng phải nhờ vậy ngài mới mua?”

Nghiêm Trạm gật đầu: “Ngươi nói cũng đúng. Mau cút đi!”



“Dạ".

Xong rồi hắn liền lấy miếng băng keo ở miệng cô gái. Cô gái nói ngay lập tức:

“Xin các người thả tôi đi bao nhiêu tiền cha tôi là Đặng Vĩ tôi cũng trả.

Người Phục Hưng nghe giọng nói quen thuộc liền xoay người lại:

“Đặng Lam Trà sao lại là em?”

Lam Trà nhìn thấy Nguyễn Phục Hưng như nhìn thấy ngọn hải đăng trên biển đêm.

Dù Đặng Lam Trà khô cả cổ, người không còn sức vì chịu đựng loại thuốc kia rất lâu rồi vẫn cố gắng dùng chút sức lực chạy đến ôm lấy chiếc phao cứu sinh này:

“Nguyễn Phục Hưng cứu em!”

Sau đó cơ thể của Lam Trà toát đầy mồ hôi. Tiếng hơi thở nhỏ dần thành rên rỉ.

“Ưm…”

“Bọn họ dùng thuốc?”

Nói xong Nguyễn Phục Hưng bế Đặng Lam Trà ra khỏi phân khu bỏ lại Nghiêm Trạm đang cười sảng khoái.

“Haha thì ra là người quen của Hưng thiếu. Lần này tôi lập công lớn rồi.”

Lam Thanh bên này khẽ nhếch môi cười bàn tay 5 ngón rơi từng nhịp xuống bàn. Hắn ra hiểu bảo cô gái kia dẫn Hoàng Đăng Quân ra cùng lúc với Đặng Lam Trà.

“Mau đưa Hoàng thiếu gia về đi!”

Hoàng Đăng Quân bị chuốc rượu say đến đi còn không vững như Lam Trà thì anh không thể nào nhận nhầm được. Chính xác là Đặng Lam Trà của anh đang câu cổ người đàn ông khác?

Hoàng Đăng Quân chân đi không vững vẫn cố chạy theo người đàn ông đang bế Lam Trà đi.

“Trà? Đứng lại. Mau trả lại Đặng Lam Trà cho tôi.”

Cô gái theo lời của Lam Thanh níu tay Hoàng Đăng Quân lại để ngăn cản anh.

Hoàng Đăng Quân hất tay loạng choạng chạy nhưng người say thì hầu như đều xác định nhầm phương hướng. Khó khăn lắm anh mới đuổi kịp ra bên ngoài. Có điều Đặng Lam Trà của anh đã bị nhét vào chiếc Lamborghini và mang đi.

Hoàng Đăng Quân chạy theo vừa chạy vừa hét tên Lam Trà. Mọi cố gắng dường như bất lực. Hoàng Đăng Quân vấp ngã, tay đấm mạnh xuống đường.

“Chết tiệt. Đặng Lam Trà. Anh phải cứu em.”

Sau đó, anh chỉ thấy cả thân thể không nghe lời được. Lịm dần.



Trong phòng lớn, Lam Thanh mở vali ra, đếm từng tờ tiền mệnh giá cao. Hắn đưa một xấp tiền dày lên miệng hôn một cái: “Tiểu thư nhà họ Đặng bán có giá quá nhỉ?”

Tên thuộc hạ bên cạnh thắc mắc: “Sao ngài không trực tiếp đem bán luôn mà còn làm thành phiên đấu giá?”

Hắn ném tiền vào mặt tên thuộc hạ: “Ngươi không biết rằng: đáng lẽ mình nên cứu người mình yêu. Mặc dù không biết chắc có phải cô ấy hay không thay vì làm ngơ. Đến khi khẳng định được chính là cô ấy thì cô ấy đã bị người khác đưa đi. Ngươi nghỉ xem đây là loại cảm giác gì?”

“…”

“Tên ngu. Là bất lực, là tự trách, là dằn vặt?”