Hưng Thiếu, Xin Anh Dịu Dàng Một Chút!

Chương 21: Người thân yêu




Lam Thanh nở nụ cười quỷ dị. Gương mặt trở nên hung ác, tay hắn giơ lên cao. Huyền Vũ sợ đến mức không dám thở. Cũng may cửa phòng kịp lúc mở ra:

“Anh làm gì ở đây vậy?”

Lam Thanh rất nhanh nắm lấy tay của Huyền Vũ, giọng nói mang vẻ đau thương:

“Anh đến để xin lỗi em ấy!”

Lam Trà bước vào bên trong thoạt nhìn qua Huyền Vũ, Lam Trà chịu không nổi, hai chân lùi về sau. Khóe mắt cô cay xè. Dù trước đây cô và Huyền Vũ không có hảo cảm nhưng nhìn bộ dạng lúc này của cô ấy, Lam Trà thật lòng không chịu được. Cô kéo tay anh mình ra:

“Anh mau về đi. Hôm khác đến thăm và tạ tội với Huyền Vũ.”

Lam Thanh quỳ xuống đưa hai tay lên thề: “Đặng Lam Thanh tôi sẽ chịu trách nhiệm với Huyền Vũ. Mãi mãi sẽ dùng sức và tiền của mình để chuộc lại lỗi lầm. Huyền Vũ, mong em tha thứ cho anh!”

Huyền Vũ chảy nước mắt, Lam Thanh đưa tay mình lên lau cho cô ta. Sau đó nói không làm phiền cô nữa cùng em gái rời đi.

Hai người bọn họ đều nghĩ Huyền Vũ cảm động nhưng thật ra cô ta khóc vì sợ. Người cố ý giết mình nay ở trước mặt mình. Nụ cười như ma quỷ kéo cô ta xuống 18 tầng địa ngục. Đáng sợ vô cùng.

Lam Thanh nắm tay Lam Trà ấn thang máy xuống tầng hầm rồi ra về. Đôi mắt anh thành khẩn nhìn về phía Lam Trà:

“Trà, anh phải về tạ tội với ba. Còn người nhà của Huyền Vũ, anh sẽ cho người chăm sóc họ.”

Đặng Lam Trà thấy anh mình biết sửa đổi, thâm tâm vui vẻ lạ thường.

Lam Thanh do dự cuối cùng liền hỏi: “Lam Trà anh nghe ba nói hết rồi. Chuyện này anh phải cảm ơn Hoàng Đăng Quân một tiếng.”

Lam Trà không dám nhìn anh cô, cô sợ mình không biết nói dối lại bị lộ:

“Không sao, em đã cảm ơn giúp anh rồi. Chuyện này từ từ cũng được!”

“Vậy sao? Nhưng mà hôm đó anh có gọi cho em. Điện thoại của em hình như có người bắt máy?”

Nghe đến đây, Đặng Lam Trà hơi lúng túng: “Hôm đó em nói là điện thoại hết pin, hơn nữa em còn bỏ quên trên xe của Quân.”



Rõ ràng hôm đó, hắn nghe có người bắt máy nhưng không lên tiếng. Sau đó hắn còn nghe rất rõ tiếng của người khác gọi…

Hắn chậm rãi nói: “Thật vậy à?"

Sau đó khóe miệng chợt nhếch lên. Chỉ là Lam Trà không kịp nhìn thấy, hắn đã vội giấu đi nụ cười đó.

“Chúng ta về nhà thôi Trà!”

Lam Thanh bởi vì vết thương của em gái mà lái xe. Vừa về đến nhà, Lam Thanh cẩn thận cõng em gái vào trong. Bên trong nhà, Đặng Vĩ đã đợi sẵn ở sofa.

“Về rồi?”

“Ba"

Bà Lam thấy Lam Trà bị thương liền liếc nhìn Lam Thanh: “Con làm gì con bé?”

“Mẹ, con không cẩn thận bị té. Chuyện này không liên quan đến anh!”

Bà Lam đỡ lấy Lam Trà ngồi xuống sofa. Lam Thanh không dám nói nhiều, trực tiếp quỳ xuống đập đầu 3 cái:

“Ba mẹ cho con xin lỗi. Con không nên làm ba mẹ lo lắng. Con đã gặp Huyền Vũ. Em ấy đã tỉnh lại. Cha mẹ con xin thề sẽ giải quyết tốt chuyện này.”

Đặng Vĩ cười khẩy: “Mày còn định làm ra chuyện gì nữa đây?”

“Con hối hận lắm.” Lam Thanh lấy tay tự tát mặt mình. Một cái. Hai cái. Rồi đến cái thứ 10. Thật mạnh. Mạnh đến mức để lại 5 dấu tay rõ rệt.

Bà Lam không ngăn cản chỉ nhìn thôi. Rõ ràng bà cũng giận đứa con ngoài giá thú này lắm. Mấy ngày qua còn làm bà mất ăn, mất ngủ.

Lam Trà nhìn không nổi nữa liền ngăn lại: “Ba, anh con thật sự biết lỗi rồi. Chuyện này cũng dừng lại được rồi. Ba tha cho anh đi!”

“Lam Thanh, ngươi vào thứ phòng với ta.”, Đặng Vĩ nói xong liền bước lên lầu 2.



Trong thư phòng, Đặng Vĩ ngồi chễm chệ trên chiếc ghế tựa. Sắc mặt hung dữ:

“Con bé đó đã tỉnh lại? Sao mày biết?”

“Là Lam Trà dẫn con đi.”

“Ngay cả tao còn không tra ra con nhỏ đó nằm ở đâu. Vậy mà Lam Trà lại biết? Mày nghĩ chuyện này có đơn giản như vậy không?”

“Đăng Quân thân với nó như vậy thì chuyện này rất dễ hiểu.”

“Tóm lại tao sẽ xóa sạch sẽ chuyện này cho mày. Lần sau. À mà không có lần sau. Nếu có, tao nhất sẽ tống cổ mày ra đường ăn xin!”

“Ba con nghe nói khu vui chơi đã bị cướp mất?”

Đặng Vĩ tức giận khi nghe đến: “Nếu không phải tại mày gây chuyện thì tao đâu giao nó cho thằng Quân. Đâu đến lượt tên khốn Nguyễn Phục Hưng. Loại trừ được lão già Nguyễn đó. Nay lại có thêm thằng con? Tức điên mà.”

“Ba nói hắn tên là Nguyễn Phục Hưng? Là cái tên đã phỏng tay trên của con?”

“Mày nói gì?”

“Ba, chúng ta có cần làm theo cách cũ?”

Lão Đặng Vĩ cười như không cười:

“Đợi một thời gian nữa. Từ từ vờn nó mới vui!”

Nói xong Đặng Vĩ vỗ nhẹ vào mặt của Lam Thanh hai cái rồi đi ra ngoài. Ông gọi to:

“Bà mau bảo người hầu dọn cơm. Tôi đói rồi!”

Trong phòng, Lam Thanh vẫn quỳ. Hắn nghiến răng, tay quyện thành nắm đấm.

“Ba, con chỉ làm sai có một lần mà ba đã nói như vậy. Ba có nghĩ đến cảm nhận của con không? Trong mắt ông chỉ có con gái cưng của mình thôi sao? Ta sẽ khiến ông phải nhìn nó bằng con mắt khác!”