Hùng Thiên Đại Lục

Chương 235




Làm giàu thật dễ làm sao?

Thế nên lắm kẻ ào ào góp vui

Lần này bọn chúng rõ xui

Thực lực không có, nên vùi tấm thân.

...

Mọi người muốn ý kiến mà không biết nói sao. Diễn biến quá nhanh.

"Các ngươi lo cái gì. Ta đã nói vị trí thánh nữ, thánh tử không cố định. Mỗi mười năm lại thay đổi, Ai thấy mình có khả năng, cứ khiêu chiến hai người này là được."

Lạc Tinh lại nói tiếp: "Hai mươi người các ngươi đều là Tinh Anh. Ta xin thề với thiên đạo nếu các ngươi không phản bội tông môn, nội trong 30 năm tất cả đều sẽ được thăng lên Hóa Thần tu sĩ."

"Hả! Ta có nhầm không?"

"Hôm nay tông chủ uống lộn thuốc ư?"

Mọi người ai cũng suy nghĩ khác nhau. Nhưng Tam đại Hóa thần không nói, họ đâu dám nói.

Khi mọi người đã đi hết.

Tứ Thúc nói:

"Tông chủ sao ngày chi ra hai mươi linh thạch thượng phẩm. Hiện tại thu nhập một tháng của chúng ra còn ít hơn số đó một chút."

"Ta muốn khích lệ mọi người thôi, Ha ha. Dù có hà tiện chi tiêu, thì một năm nữa chúng ta phải bỏ đi 5000 khách khanh trưởng lão Nguyên Anh Kỳ, thì mới duy trì nổi Tông Môn. Mà mất đi 5000 nguyên anh đó thì khác nào cho cả tông môn tang hoang?"

"Thế Ngài cho đám nhóc số linh thạch thượng phẩm đó làm gì?" - Mạc Lão hỏi.

"Ta xem thử tên nào nổi lòng tham. Với lại xem ai rời khỏi tông môn, để khỏi cần nuôi sói trong nhà."

Dừng lại một chút, Lạc Tinh nói tiếp:

"Mạc Lão, lần này ta sẽ phái 20 tên nhóc này đi tới Quặng Mỏ Hà Minh vận chuyển linh Thạch. Mạc Lão lén đi theo bảo hộ được không?"

"Được rồi! Nhưng tông chủ ngươi hôm nay thề thốt nhiều vậy có sao không?"

"Hôm nay ngươi uống lộn thuốc hả, điên điên khùng khùng?" - Võ Tuyết Kỳ thì không khách sáo nói.

"-Sặc!" - Lạc Tinh cười nói - " Ta thề với thiên đạo chủ yếu cho mọi người có động lực làm việc mà.

"Thế ngươi nghĩ hậu quả chưa? - Giọng nàng thánh thót vang lên. Do Võ Tuyết Kỳ luôn mang khăn che mặt, nên Lạc Tinh cũng chưa từng thấy khuôn mặt nàng.

"Chà... có dạng con gái hay che mặt, chỉ cần người con trai nào thấy khuôn mặt của nàng, thì nàng sẽ lấy làm phu quân. Nếu vậy ta phải cẩn thận mới được, không thôi lại thêm một cô vợ." - Lạc Tinh thầm nghĩ.

"Tên háo sắc, nghĩ gì vậy?" - Võ Tuyết Kỳ tỏ vẻ khó chịu khi thấy Lạc Tinh chăm chăm nhìn mình.

"Ha ha... Ta nghĩ nàng từng là thánh nữ."

"Thì sao? Tuy có qui định thánh nữ nếu không lấy Thánh tử thì phải lấy trưởng môn, nhưng ngươi có ý đó thì ta cho ngươi đẹp mặt." - Võ Tuyết Kỳ lạnh lùng nói.

"Nàng nghĩ đi đâu vậy?" -

Lạc Tinh cười nói tiếp - "Nguyệt Ảnh Ẩn Thân Thuật nàng biết đúng không?"

"Có!"

"Tốt! Mai chúng ta xuất phát."

"Trưởng môn, ngươi muốn làm gi?"

"Cướp của nhà giàu chia người nghèo." - Lạc Tinh cười bí hiểm.

"Thống nhất vậy nha. Thời kì phi thường phải làm việc phi thường. Tứ Thúc tọa trấn tông môn. Mạc Lão bảo vệ đám nhóc. Ta cùng Tuyết Kỳ đi làm đại sự. Mọi người về chẩn bị."

Lạc Tinh nói xong cũng rời đi. Tìm gặp Lý Thường Kiệt cho hắn ta tiếp hai mươi viên Bạo Lôi Châu. kèm ba viên Lôi Châu tự mình luyện chế có thể miễu sát cả Nguyên Anh Hậu Kỳ. Thêm một trận pháp phòng thân có thể ẩn dấu khí tức, một trận pháp Khốn trận thành danh của Trần Quang cũng đưa luôn. Dù sao Nguyệt Linh Môn vốn là chuyên tu trận pháp cùng luyện khí. Trên người Trần Quang có không ít trận pháp uy lực dưới Hóa Thần là khó tráng khỏi. Lần trước hắn tấn công Lạc Tinh mà không dùng chẳng qua do tự tin cùng tiếc linh thạch phát động trận pháp thôi.

Hôm sau, hai mươi đệ tử nội môn lên Phi Hành Khí Trung Phẩm đi mỏ quặng Hà Minh.

Chuyến đi thuận lợi không có gì phát sinh.

Ở nơi này luôn có năm mươi Nguyên Anh Tu sĩ Toạ trấn. với gần một ngàn ngoại môn đệ tử kết đan kỳ. Là những người đến nhận nhiệm vụ ngoại môn. Nếu khai thác Linh thạch một tháng thì sẽ có số điểm bằng với nhận sáu nhiệm vụ. Nên thường có người thích an nhàn không nguy hiếm nhận nhiệm vụ này. Đá các quặng mỏ linh thạch khá cứng. Nên khai thác cũng khá chậm. Nhiệm vụ này thường các Nguyên Anh tu sĩ khinh thường làm. Tốn thời gian, đòi hỏi sự kiên trì tỉ mĩ. Nên họ làm nhiệm vụ khác khó hơn, nhiều điểm tích lũy hơn.

"Ta là Thánh Tử tân nhậm của Tông môn. Đến đây trưng thu linh thạch khai thác tháng này." - Lý Thường Kiệt đưa lệnh bài thân phận ra.

"Chào Thánh Tử! Người đâu lấy Sổ Sách."

Một lúc sao, công tác thống kê đã xong.

"Tháng này quặng mỏ thu được 900 linh thạch Trung phẩm, 95 vạn Linh thạch Hạ Phẩm." Giám Sát Trưởng khu quặng mỏ nói.

Tiếp đó đưa ra một chiếc nhẫn trữ vật.

Sau Khi kiểm tra mọi việc. Giấy tờ hợp lý. Không thiết tha lời mời tham gia yến tiệc.

"Rồi, chúng ta còn việc khác! cám ơn Giám Sát đại nhân. Xin cáo từ." - Lý Thường Kiệt gật đầu chào. Sao đó tất cả lên Phi Hành Khí bay về tông môn.

Đi hơn nữa canh giờ, bỗng Phi Hành khí rung lắc dữ dội.

Thì ra phía sau có một Phi Hành khí thượng phẩm bay tới tông trúng.

"Thoát ra nhanh." - Mọi người Lập tức nhảy ra. Người chật vật nhất là Lý Thường Kiệt. May mà Lý Khả Kỳ đỡ lấy.

"Tập trung, kết Trận." - Lý Khả Kỳ hô lớn. Mọi người lập tức quay xung quanh theo một đồ án Cửu Cung.

Lúc này chiếc Phi Hành Khí kia cũng dừng lại. Hơn sáu mươi Nguyên Anh Trung kỳ, Hậu kỳ xuất hiện. Tất cả đều mang mặt nạ.

"Các ngươi là ai?" - Lý Khả Kỳ quát hỏi.

"Cướp Tài... Khôn hồn đưa ra hết nhẫn trữ vật. Không thôi chết." - Tên cầm đầu chỉ nói một câu duy nhất. Sau đó tất cả bắt đầu khép vòng vây.

"Hừ chỉ bằng các ngươi." - Lý Thường kiệt đứng giữa trận pháp nói.

"Tiểu tử khôn hồn biết điều. Không thôi, hôm nay là ngày chết của ngươi."

Nếu các ngươi muốn thế thì Ta sẽ cho.

Lý Thường Kiệt nói xong, hay tay ném lên trời một vật.

"Chíu... Xoẹt..."

"Nguy..., Trận pháp."

"Đừng sợ, Là Mãn Nguyệt Trấn Không Trận." - Tên nhìn thấy nên yên tâm cười lớn - "Ha ha, Tiểu Tử cám ơn nha. Có trận pháp này giết các ngươi như bắt ba ba trong rọ.

"Thật sao?" Lý Thường Kiệt không hề sợ - "Mọi người tập hợp theo sau ta."

Hai tay Lý Thường Kiệt nắm Một viên Bạo Lôi Châu, một viên Đạn Khói Mù ném tới.

"Ầm! Ầm" - Khói bay ngập trời

Đám Nguyên Anh bịt mặt sau khi cố gắng chống đỡ dư âm vụ nổ, thì đã không thấy đám Lý Thường Kiệt.

"Bọn Hắn trốn rồi."

"Tản ra. Giết bọn hắn đi!"

Nửa canh giờ sau. Lý Thường Kiệt thu lại Hai trận pháp.

"Mọi người lên phi hành khí về Tông Môn đi." - Lý Thường Kiệt cười nói. Sao đó lấy ra Phi Hành Khí Trung phẩm khác thay cho cái cũ đã bị đụng hư hỏng.

Mọi người lần lượt lên Phi Hành Khí. Sau đó tò mò hỏi:

"Mấy tên kia đâu rồi?"

"Yên Tâm, bản Thánh Tử xử lý rồi."

"Nói xạo cũng phải biết cách. Nãy giờ chúng ta đi sau lưng ngươi mà." - Lý Khả Kỳ nói.

"Cao nhân tự có diệu kế" - Nói dối bị bóc mẽ. Nhưng Lý Thường kiệt được chân truyền của Lạc Tinh, nên da mặt khá dày.

Sau đó mọi người tiếp tục lên đường.

Lúc này Lạc Tinh đang cùng Võ Tuyết Kỳ đi tới Tùng Lâm Trấn.

"Chúng ta tới đây làm gì?" - Võ Tuyết Kỳ hỏi.

"Tìm quán ăn, bồi dưỡng tình cảm" - Lạc Tinh nói rồi bước vào một quán ăn. Sau đó đi lên tầng cao nhất. Kế bên cửa sổ. Nhìn ra đường được.

Võ Tuyết Kỳ đành đi theo. Cảm giác muốn đập tên Trưởng môn này một trận. Hai ngày nay hắn hết dẫn nàng đi tới quán ăn này tới Quán ăn khác. Xong rồi lúc sáng lại như điên kéo nàng tới Trấn này. Đi một đoạn đường quá xa xôi. Lại vẫn là ăn uống ư.

"Chủ Quán, cho Ta một bình đào hoa tửu, Một dĩa Tuyết Ngư Hấp cách thủy, Một Dĩa Thanh Lộc nướng." Lạc Tinh gọi món ăn - "À ta nhớ ngươi thích ăn Hoàng Kim Thảo Xào. Chủ quán cho một dĩa nữa."

"Hừ! " Võ Tuyết Kỳ xuy nghĩ - "Không ngờ trăm năm rồi mà tên Trần Quang này còn nhớ sở thích của ta."

Năm xưa hai người vốn là bằng hữu tốt. Nhưng sao này Trần Quang lấy con gái trưởng môn. Nên mới không còn đi chung. Mà nếu Trần Quang này thời trai trẻ không háo sắc quá, có khi hai người đã thành một đôi.

Một lúc sau, đồ ăn đã mang lên. Hai người bắt đầu ngồi ăn. Mỗi người có một xuy nghĩ riêng. Thỉnh thoảng Lạc Tinh nhìn qua cửa sổ.

"Này, Lại nhìn các cô nương à." - Võ Tuyết Kỳ nghiêm trang nói.

phía bên hướng Lạc Tinh nhìn đúng là có ba cô gái xinh đẹp đang đứng.

"Bậy! Khẩu vị ta không tệ vậy."

- Lạc Tinh khẽ nói - "Kim Hà Thương Hội ngày mai sẽ có buổi đấu giá. Nên mai sẽ vô cùng náo nhiệt."

"Rồi sao!"

"Tranh thủ đêm nay còn yên ắng, ta dẫn nàng đi làm chuyện mà đó giờ nàng chưa từng làm. Bảo đảm kích thích!" - Lạc Tinh cười nói.