Yến Hàn không về lều cùng Phượng Tư, bởi vì y còn bận tiếp chuyện cùng các huynh đệ khác.
Phượng Tư cảm thấy hơi mệt, vừa về liền leo thẳng lên giường nằm.
Không chỉ phải cười nói giả vờ suốt buổi rất gượng gạo, mà giờ còn gây ra bất hòa giữa Yến Hàn và Yến Tần, đầu óc hắn rối bời đến mức muốn nổ tung.
Yến Hàn tới tận khuya mới về.
Y đến bên giường, bất ngờ xốc chăn ra nắm cổ tay hắn lôi dậy.
Hắn ngỡ ngàng: “Vương gia, người sao vậy?”
Ánh mắt kia âm u cực độ, khẽ lay động, rồi như cố nhịn xuống, lại nhịn không được lao tới hôn hắn.
Hôn chưa được bao lâu thì bên ngoài lều có tiếng Yến Trọng gọi: “Tứ ca, lục ca rủ đệ với thập nhất ca cùng chơi cờ.
Huynh có đến không?”
Yến Hàn nhả môi Phượng Tư, lạnh nhạt nói: “Huynh mệt rồi.”
“Vậy huynh nghỉ ngơi đi.” Yến Trọng tung tăng chạy đi.
Yến Hàn đè Phượng Tư ra giường.
Phượng Tư nhanh trí hiểu ra tình hình, chặn tay ngay ngực áo y: “Vương gia, không được, nơi này…”
“Vậy ngươi nhỏ tiếng là được.
Còn không thì…cứ để bọn họ nghe, bản vương không ngại.”
Yến Hàn ném hết quần áo Phượng Tư ra một góc giường, thô bạo tiến vào người hắn, vừa vào liền công thành chiếm đất rất hung hăng.
Phượng Tư dùng hai tay bịt miệng vẫn không át được hết âm thanh, xấu hổ không biết để mặt ở đâu.
“Bản vương đang muốn nhắc cho ngươi nhớ ngươi là vương phi của ai.”
Phượng Tư uất ức, thở ra một hơi gãy nhịp: “Ta không dám quên.”
“Nhưng bản vương nghĩ rằng ngươi đã quên.”
“Ta rốt cuộc đã làm gì sai? Ta chỉ là nói chuyện…a…bình thường với ngũ vương gia thôi.” Phượng Tư không nhịn nổi nữa, túm lấy cánh tay áo Yến Hàn bức xúc hỏi.
Bởi vì y cái gì cũng không chịu nói cùng hắn, hắn tìm hiểu từ người khác cũng tính là sai sao?
“Bản vương rất chướng mắt ngươi.” Yến Hàn đẩy hông tới, dùng lực cắm xuống thật dứt khoát.
Phượng Tư đau khổ nhắm mắt lại.
Lời này đến cùng thì Yến Hàn cũng chịu thú nhận.
Hóa ra không phải do Yến Hàn không thích hắn nói chuyện cùng Yến Tần, mà do y ghét hắn, nên hắn có làm gì cũng đều đáng ghét theo.
“Vương gia…a…ta từng nói rồi…người ghét ta…có thể hưu ta…”
Yến Hàn nắm cổ chân hắn giơ cao hơn, bực dọc nói: “Bản vương cũng từng nói rồi…bản vương không thể hưu ngươi.”
Phượng Tư đắng chát cõi lòng.
Là vì hoàng đế đích thân ban hôn, nếu y hưu hắn sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới thái độ của hoàng đế dành cho y sao? Phượng Tư từng nghĩ cuộc hôn nhân này là do hắn cam tâm tình nguyện đổi lấy, nhưng giờ bỗng nhận ra nó chỉ là một công cụ duy trì quyền lực của Yến Hàn.
Bỏ mặc Phượng Tư suy nghĩ thế nào, phía dưới hầu như không thuận theo ý hắn, rất kịch liệt phối hợp với Yến Hàn.
Hắn khó nhọc chặn lại tiếng rên rỉ, nhưng lúc đấu tranh, lúc buông xuôi, nghe sao cũng như kiểu “đã muốn còn ngượng,” càng kích thích y bạo loạn hơn nữa.
“Ưm…a…a…vương gia…”
Một tiếng gọi “vương gia” tiêu hồn thực cốt lại gọi đúng ngay cao trào của Yến Hàn.
Yến Hàn trong mắt nhiễm đầy nhục dục, nuốt một ngụm khí lạnh.
Y chỉ muốn có thêm chứ không thể nào dừng lại được.
Yến Hàn xoay người Phượng Tư lại, để hắn chống tứ chi trên giường, một lần nữa tìm đến.
Y túm lấy bả vai hắn, nhìn những sợi tóc lung tung buông xõa, hốt nhiên nhận ra cơ thể hắn chỗ nào cũng đẹp.
Khuôn mặt như họa, chiếc cổ mảnh khảnh, thân thể mềm mại, bàn tay thon thả, mà cả những sợi tóc kia cũng rất mực phong tình liễm diễm.
Thậm chí là…mật đạo mà y đang chế ngự cũng vô cùng biết cách câu nhân.
Muốn ấm áp có ấm áp, muốn khít khao có khít khao, bất quá vẫn mang chút ngang ngạnh, khó dưỡng khó thuần.
“Vương gia…a…dừng…ta sẽ thét lên mất…” Hắn không kiềm chế nổi nữa.
Yến Hàn đùa bỡn bên trong đến sưng tấy, lại cứ lần này đến lần khác cố tình điểm vào chỗ sưng, để hắn phải thống khổ run rẩy.
“Bản vương lại thấy ngươi rất có dáng vẻ tận hưởng.”
“Không, vương gia…a…xin người dừng một chút…a…”
“Gọi thêm một tiếng, liền tới thêm một lần.” Yến Hàn không thích nói nhiều.
Y kết luận ngắn gọn như vậy, chặn cả đường thương lượng của Phượng Tư.
Phượng Tư không còn cách nào khác vớ lấy áo trong của hắn cắn chặt lấy.
Yến Hàn cư nhiên không kiêng nể nơi chốn, làm đến khi thỏa mãn mới buông người Phượng Tư ra.
Phượng Tư nhả mảnh vải, nấc mạnh rồi bỗng dưng nhoài người ra khỏi giường nôn khan.
Yến Hàn giật trán, biểu hiện này cũng thái quá rồi, chẳng khác nào nói hắn cực kỳ chán ghét việc bị y chạm vào.
Hai người, chẳng ai hiểu được ai, cùng yên lặng đến tận sáng.
Hôm nay, Phượng Tư không đi theo Yến Hàn săn bắn.
Yến Hạ, Yến Đôn, và Yến Trọng cũng không đi.
Lý do thì quá rõ ràng, là bởi bọn họ đều không thích săn bắn, cố tình chơi cờ suốt đêm để viện cớ ngủ muộn.
Phượng Tư thiêm thiếp đến giữa trưa thì chợt nghe ngoài lều có tiếng binh sĩ thét lớn.
Hắn khoác thêm áo bước ra xem.
Yến Đôn ngoan cố cãi lời binh sĩ cưỡi con hắc mã chưa thuần, giờ không ghì được dây cương, cũng không cách nào leo xuống.
Con ngựa cứ chạy điên loạn chẳng chịu cho một ai đến gần.
Phượng Tư không do dự phi thân lên lưng ngựa, ngồi đỡ phía sau Yến Đôn.
Hắn cố nắm sợi dây cương kéo con ngựa dừng lại nhưng bất kham.
Với sức lực một người trưởng thành, hắn còn không khống chế nổi nó thì huống gì là đứa trẻ như Yến Đôn.
Yến Đôn tự biết làm sai gây họa, nói lớn với Phượng Tư: “Tứ tẩu, huynh xuống đi, bỏ mặc đệ.”
“Chúng ta cùng nhảy.”
Phượng Tư đưa ra quyết định sống còn.
Nếu cứ để con ngựa này điều khiển họ, chính hắn cũng sẽ kiệt sức.
Hắn ôm chặt Yến Đôn, phi thân lên không trung.
Tuy nhiên, do thân thể cả đêm bị Yến Hàn hành hạ, sức lực chẳng còn lại bao nhiêu.
Phượng Tư không chịu nổi mà té xuống, lại sợ làm thương hại Yến Đôn, dùng chính thân mình chắn cho nó.
Con ngựa phóng tới.
Một cước giẫm lên lưng hắn.
Binh sĩ kịp thời bắn chết nó, nhưng hắn vì đau quá mà cũng ngất lịm đi.
Yến Hàn vừa trở về nghe tin, tức tốc chạy xộc vào lều, chỉ thấy Yến Đôn đang ngồi khóc nỉ non, còn các thái y bận rộn che bình phong kiểm tra vết thương của Phượng Tư.
Một thau nước đỏ lừ máu được bưng ra.
Yến Đôn chạy lại nắm tay Yến Hàn sướt mướt: “Tứ ca, là lỗi của đệ.
Là đệ ham chơi, mới hại tứ tẩu thế này.
Huynh đánh đệ đi.”
Yến Hàn lạnh lùng hất tay Yến Đôn ra.
Y không có tâm trạng dỗ dành nó.
Hoàng đế và các vị vương gia khác cũng đến, nhưng không tiện vào cả trong lều mà đứng bên ngoài dò hỏi tình hình.
Thái y trưởng hướng ra cửa lều bẩm báo: “Vết thương của vương phi đã cầm được máu, chỉ là…”
“Chỉ là thế nào?” Yến Hàn giọng khàn đục hỏi.
“Con ngựa đó giẫm trúng yếu vị trên cột sống, chỉ sợ dù chữa lành thì việc đi đứng sau này của vương phi vẫn nảy sinh bất tiện.”
Hoàng đế nghiêm giọng ra lệnh: “Nhất định phải chữa cho vương phi bình phục hoàn toàn, trẫm không muốn nghe đến điều bất lành.”
Thái y trưởng cúi đầu phục tùng: “Vâng thưa hoàng thượng.” Rồi lại trở về với chức trách của mình.
Độ hai canh giờ sau, vết thương được xử lý xong xuôi.
Hoàng đế và các vị vương gia khác, bao gồm cả Yến Đôn lui về lều riêng nghỉ ngơi.
Yến Hàn đến gần xem Phượng Tư.
Khuôn mặt hắn méo mó trắng bệch, nhịp thở khó nhọc nặng nề, cho dù đã đắp thuốc giảm đau thì cũng không thể nào có tác dụng ngay được.
Yến Hàn ngồi xuống giường, túm cổ áo vị thái y trưởng hỏi:
“Chân nào bất tiện?”
Thái y trưởng hiểu ra, đáp: “Là chân phải!”
Yến Hàn đại nộ nói: “Ngươi nghe cho kỹ.
Bản vương chỉ nói một lần.
Nếu chân phải của vương phi không chữa khỏi, bản vương sẽ đập gãy chân phải của ngươi đền bù cho vương phi.”
Thái y trưởng đen mặt, lật đật quỳ xuống: “Vương gia tha mạng! Không phải hạ thần không tận sức, mà con ngựa đó quả thật giẫm rất mạnh.
May mà vương phi gân cốt cứng cáp, chứ nếu là người khác có khi đã mất mạng rồi.”
“Bản vương không cần biết.
Dược liệu quý hiếm thế nào ngươi chỉ cần nói một tiếng, bản vương sẽ mang tới, nhưng nhất định phải chữa không còn di chứng gì về sau.”
Phượng Tư gắng gượng nhấc hàng mi lên, run run vươn tay kéo tay áo Yến Hàn.
Hắn nghe hết rồi.
Chỉ là một cái chân thôi, không cần quá đáng tới mức kéo cả thái y vô tội cùng chịu khổ.
“Tha…tha cho ông ấy đi.”
Yến Hàn thấy Phượng Tư đã tỉnh thì không muốn để hắn chứng kiến cảnh này, bèn cho thái y trưởng lui.
Y nắm lấy bàn tay gầy guộc của hắn: “Đừng nghe ông ta nói bậy.
Bản vương sẽ không để cho ngươi phải chịu ủy khuất nào.”
Phượng Tư lắc đầu, yếu ớt nói: “Ta không sao.
Vương gia đừng làm khó người vô tội, cũng đừng trách thập nhất đệ, chuyện này…không ai muốn, chỉ là tai nạn mà thôi.
A…”
Phượng Tư cắn môi.
Khi hắn nói chuyện, hình như đã vô tình tác động lên miệng vết thương ở lưng.
“Đừng nói nữa.
Ngủ đi!”
Yến Hàn siết tay hắn.
Phượng Tư nhìn cái siết tay này mà thất thần.
Có lẽ nào y đang quan tâm cho hắn? Nếu là vậy thì thật tốt.
Y không yêu hắn không sao, chí ít cũng đừng nên chán ghét hắn.
Bởi vì hắn thực rất yêu y.
Yêu đến mức lý trí bảo phải tự kiểm soát chính mình, mà con tim cứ không nghe lời ảo tưởng xa xôi.
Khi Phượng Tư tỉnh lại lần nữa, hắn đang nằm trên cỗ xe ngựa được lót chăn êm.
Yến Hàn ngồi bên cạnh đọc sách, bỗng đặt xuống vuốt trán hắn hỏi: “Còn đau nhiều không?”
Phượng Tư nhíu mày: “Vẫn chịu đựng được.
Chúng ta đang ở đâu?”
“Hồi phủ.
Ngươi bị thế này, không nên ở lại bãi săn hứng chịu gió bụi.
Bản vương đã xin phụ hoàng đưa ngươi về, còn có mấy vị thái y theo sau săn sóc.”
“Ân.
Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Ba ngày rồi.”
Phượng Tư thắc mắc: ‘Sao ba ngày rồi mà vẫn chưa về tới phủ?” Lộ trình từ bãi săn về vương phủ nhiều lắm chỉ mất một ngày.
“Sợ động vào vết thương của ngươi, đã bảo xe ngựa đi chậm nhất có thể.”
Phượng Tư đỏ mặt.
Yến Hàn lo ngại: “Lại đau sao?”
“Không…chỉ là…vương gia bỗng dưng thật tốt với ta.” Phượng Tư nói rất nhỏ nhưng Yến Hàn vẫn nghe được.
Yến Hàn hỏi ngược lại: “Bản vương trước kia không tốt với ngươi?”
Phượng Tư không biết trả lời sao, chọn cách nhắm mắt giả ngủ tiếp.
Yến Hàn cẩn thận suy xét, không phát hiện có điểm nào không tốt.
Tính cách của y vốn là vậy rồi.
Xe ngựa dừng lại trước phủ.
Yến Hàn khoác tay Phượng Tư lên vai, bế hắn từ trên xe ngựa xuống.
Phượng Tư bị chạm đến vết thương, mặt mày co rúm lại.
Yến Hàn biết hắn đau nhưng không còn cách nào khác.
“Ráng chịu chút nữa.”
Yến Hàn bế hắn đi được một đoạn, vốn muốn rẻ đến Hỉ Thước Hiên, lại chần chừ, rồi đổi hướng đi sang Lễ Tư Viện.
Phượng Tư bị ôm không thấy gì, lúc được đặt xuống mới ngỡ ngàng nhận ra đây không phải giường hắn.
“Đây…đây là nơi nào?”
Yến Hàn kéo chăn đắp cho hắn, thản nhiên nói: “Tẩm thất của bản vương.
Từ đây cho đến lúc ngươi bình phục hoàn toàn thì sẽ ở lại nơi này.”
“Ta không dám quấy rầy vương gia.”
“Ngươi ngoại trừ nói không dám thì còn biết nói cái khác không?”
“Ta được quyền nói cái khác sao?” Phượng Tư cũng không muốn đóng kịch, nhưng mà hắn có thể không đóng kịch sao? Ai sẽ nguyện ý lắng nghe những lời chân thật của hắn đây?
“Ngươi nói, bản vương sẽ cố lắng nghe thử.”
“Vậy vương gia…để Việt Nhi đến hầu hạ ta được không?”
“Không còn lời khác?”
“Không!”
Yến Hàn thất vọng quay đi.
Lát sau Việt Nhi chạy đến, hai mắt khóc đến sưng đỏ, ê ê a a cả buổi, tới khi các thái y vào thay thuốc thì mới chịu dứt khóc mà đứng hầu.
Buổi tối, Yến Hàn nằm chung với hắn, ngoài việc thỉnh thoảng giúp hắn kéo lại chăn khi hắn ngủ say thì cũng không làm gì khác.
Phượng Tư ở chỗ Yến Hàn được vài ngày bắt đầu nhận ra có một vấn đề khó xử.
Hắn không tự tắm được.
Việt Nhi quá nhỏ để đỡ hắn đi, mà chính bản thân hắn nếu vào hồ tắm cũng không biết có làm cho vết thương nứt ra hay không.
Hắn nghĩ được một cách.
Nhân lúc Yến Hàn rời phòng, hắn bảo Việt Nhi múc một thau nước đầy đến giúp hắn cởi y phục lau người.
Phượng Tư dựa lưng vào gối mềm, vừa cởi đến tầng cuối cùng thì Yến Hàn trùng hợp quay lại.
Y nhìn Việt Nhi giúp hắn gấp y phục, mày kiếm hơi chùng xuống hỏi: “Các ngươi định làm gì?”
Phượng Tư dừng tay: “Từ lúc trở về đến giờ ta chưa tắm qua, muốn nhờ Việt Nhi giúp ta lau người.”
Yến Hàn nhìn Việt Nhi.
Việt Nhi rất sợ y, bị nhìn liền nhũn hai chân ra.
“Ngươi…ra ngoài!”
Yến Hàn đuổi Việt Nhi đi khỏi thì kéo màn châu lại, trực tiếp vén tay áo rộng vò cái khăn ẩm trong thau cho rút bớt nước và ngồi xuống giường.
Y nhìn hắn, không biểu lộ tâm tình gì, nói ngắn gọn: “Cởi ra!”
Phượng Tư chấn động: “Cái này…không dám làm phiền vương gia.”
“Ngươi là vương phi của bản vương.
Nếu để người khác thay bản vương làm việc này thì bản vương rất mất mặt.
Huống hồ, thân thể ngươi ngoài bản vương còn muốn để cho người khác xem?”
Phượng Tư không hiểu sao lại thấy thú vị mà bật cười.
Hắn đã có lúc khờ dại nghĩ rằng bản thân bị thế này chưa hẳn không tốt.
Ít ra thì theo hắn thấy, vì hắn bị thương nặng, thái độ của Yến Hàn đối với hắn đã bớt khó chịu hơn rất nhiều.
“Ngươi cười gì?”
“Việt Nhi chỉ là đứa trẻ.”
“Đứa trẻ nào rồi cũng sẽ trưởng thành.”
Phượng Tư đuối lý.
Vương gia thật giỏi chặn đường của người khác.
Hắn cởi tiếp y phục, tự nhiên để cho Yến Hàn giúp hắn lau người.
Nào phải là hắn bắt ép y, đều do y tự giành lấy cực khổ mà thôi.
Mỗi ngày Yến Hàn vẫn như cũ chăm lo công vụ, đến tối lại săn sóc Phượng Tư, giúp hắn lau người, lâu dần cũng trở thành một thói quen.
Chỉ là, vì y ở bên hắn, đương nhiên sẽ thiếu vắng chuyện gối chăn với các vị phu nhân khác.
Việt Nhi đã nói chuyện lại bình thường, thường rỉ bên tai hắn là các vị phu nhân kia càu nhàu về hắn cũng không ít.
Bất quá, không ai mong muốn trượng phu của mình chung giường với kẻ khác.
Hắn nghe tai này bỏ qua tai kia, vờ vĩnh như chẳng biết gì.
Bẵng đi vài hôm, Yến Hàn hỏi Phượng Tư có muốn ăn gì không? Phượng Tư nhớ lại đống hạt nướng mà muốn nôn.
Nếu hắn không nói ra được một món, có khi Yến Hàn sẽ lại mua cả đống thứ đặt đầy bàn như lần ấy.
Phượng Tư nghĩ rồi nói: “Không biết ở Đại Yến có hồng táo hay không? Ta xa Bắc Dịch đã lâu, rất muốn nếm lại mùi vị này.”
Yến Hàn gật đầu: “Được!”
Hôm sau khi vừa mở mắt tỉnh dậy, Phượng Tư thấy trên bàn đã có sẵn một giỏ hồng táo.
Việt Nhi hí hửng nói với hắn: “Chỗ táo này vương gia đã cho thiên lý mã đi cả đêm đến Bắc Dịch mang về cho người đấy.
Vương phi, vương gia thực rất sủng người.”
Phượng Tư ngơ ngác, vốn chỉ nghĩ chữ “được” của Yến Hàn nghĩa là ở Đại Yến cũng có bán, y gọi người ra ngoài phố mua là có, không nghĩ lại khiến y phải lao tâm như vậy.
Phượng Tư ngồi xuống ghế, thờ thẫn nhìn ra xa.
Việt Nhi không hiểu hắn bị gì nên hỏi: “Vương phi, người không vui sao?”
Phượng Tư thẳng thắn đáp: “Rất vui.
Vương gia quan tâm ta, ta cầu còn không được.
Thế nhưng, niềm vui này lại mong manh quá.
Người đột nhiên đối tốt, làm lòng ta lo lắng, không biết khi nào thì sự sủng ái này sẽ bị lấy lại?”
Việt Nhi nghe xong cũng thấy não lòng.
Phải rồi, trước kia vương gia đối với chủ tử của nó đâu có tốt đến thế? Tất cả sự sủng ái đều dành cho năm vị phu nhân kia, giờ lại bắt đầu ghẻ lạnh bọn họ thì rồi sẽ có ngày ghẻ lạnh chủ tử của nó.
Lại thêm vài hôm, khí trời se lạnh.
Yến Hàn mang áo choàng bằng lông hồ ly đến cho hắn, nhưng lại có vẻ phiền muộn.
Phượng Tư hỏi y: “Vương gia có tâm sự?”
Yến Hàn nhìn hắn, không an lòng nói: “Bản vương sắp phải xuất chinh Tây Bắc.
Tộc Lan Châu tuy ít người nhưng nhanh nhẹn và nắm rõ địa hình rừng núi, các tướng quân mà phụ hoàng gửi đi không thể làm gì bọn chúng.”
Phượng Tư nghe trong lòng trống trải lạ thường.
Cuối cùng vẫn phải đi sao?
“Chuyến này vương gia đi bao lâu?”
“Trong vòng hai tháng, bản vương sẽ trở về.”
“…” Thật chăng chỉ cần hai tháng là đủ?
“Bản vương đã dặn dò Tô quản gia mỗi ngày đều đến đây xem ngươi, có cần gì cứ nói với ông ấy.
Nếu đám thái y kia vì bản vương vắng mặt mà dám lười nhác việc chữa trị thì cũng nói với ông ấy.
Khi về bản vương sẽ nghiêm trị.”
Phượng Tư nghĩ đến công lao của các thái y tận tụy chăm sóc hắn, nói: “Vết thương của ta kỳ thật không còn đau nhiều như trước.
Hôm nay các thái y đến nói rằng nó sắp khép miệng lại rồi.
Thật cực khổ cho bọn họ.
Dù sao một vết thương nặng như thế mà phải dốc toàn lực để chữa nhanh nhất có thể.
Vương gia xem…”
Phượng Tư còn chưa nói hết thì Yến Hàn đã đọc được toàn bộ suy nghĩ của hắn, cướp lời: “Ngươi chỉ cần trở về như xưa, bản vương liền không truy cứu.
Bằng không, ngươi có nói nhiều cầu xin cho họ cũng vô ích.
Bản vương cũng đã phạt thập nhất đệ đóng cửa chép một vạn lần cuốn Lễ Kinh.
Để coi sau này đệ ấy còn dám ngông cuồng không nghe ai khuyên bảo nữa không?”
Yến Hàn đúng là quân pháp bất vị thân, cái này Phượng Tư cũng hết đường để nói, chỉ đành thở dài.
“Ngươi thở dài gì? Cảm thấy bản vương hà khắc?”
Phượng Tư định mở miệng thì Yến Hàn đã chặn ngay: “Không được phép nói dối.”
“Vương gia miễn cho ta và toàn bộ người trong viện của ta tử tội thì ta mới dám nói.” Phượng Tư cũng ra điều kiện.
Yến Hàn xua tay: “Không cần nói nữa.” Phải dùng đến điều kiện đó thì y cũng biết thừa đáp án rồi.
Vào đêm trước ngày Yến Hàn xuất chinh, vết thương của Phượng Tư bỗng đau nhức khó tả.
Các thái y luân phiên thay thuốc cho hắn.
Hắn ngủ được một canh giờ, lại vì đau nhức mà thức giấc.
Yến Hàn ngồi bên giường.
Ánh trăng nhè nhẹ soi trên khuôn mặt đầy lo âu của y.
Y sờ mặt hắn hỏi: “Còn đau nhiều không?”
Phượng Tư lắc đầu: “Đỡ hơn rồi.
Vương gia, ngày mai người đi rồi, nên nghỉ ngơi một chút.”
“Bản vương không buồn ngủ.
Trong lúc này bản vương lại không thể ở cạnh ngươi.
Ngươi có yêu cầu gì không? Nếu làm được bản vương nhất định thành toàn cho ngươi.” Yến Hàn nói xong bỗng bổ sung thêm.
“Trừ việc hưu ngươi ra.”
Phượng Tư cười nhạt.
Yến Hàn xuất chinh là vì bách tính muôn dân, hắn dù không phải người đại lượng thì cũng không hẹp hòi đến mức hờn giận y vì điều này.
Bất quá, nếu Yến Hàn đã lên tiếng, thực tâm hắn vẫn luôn có một điều mong mỏi từ rất lâu.
Hắn muốn tham lam một lần, xem thử Yến Hàn nuông chiều hắn được bao nhiêu.
“Vương gia có thể nể tình ta là người bệnh, đàn cho ta nghe một khúc nhạc được không? Khúc nhạc nào cũng được, ừm, nếu có thể là…” Nếu có thể là Đông Lôi Hạ Tuyết thì chính là cầu còn không được.
“Bản vương không biết đàn!” Yến Hàn thành thật nói.
Phượng Tư chưng hửng hồi lâu, giật giật cơ mặt: “Vương gia đừng đùa.
Đông Lôi Hạ Tuyết không phải là trứ tác của người sao? Nó được viết dựa trên Dao cầm năm dây.
Người không biết đàn thì làm sao mà viết được?”
”Ngươi yêu thích?”
“Ta thật yêu thích.” Đâu chỉ là yêu thích bình thường? Hắn còn si mê tới nỗi yêu luôn cả người viết ra.
”Đến mức nào?”
“Đến mức…” Phượng Tư cúi thấp.
Nói trắng ra đến mức hắn muốn được gả cho y thì quá sỗ sàng rồi.
Yến Hàn có khi sẽ giận đánh hắn cũng nên.
“Đến mức nào? Nhất định phải nói thật.” Yến Hàn lại hỏi.
Y rất muốn biết đáp án.
“Vương gia đừng làm khó ta.”
Yến Hàn vẫn dán mắt vào người hắn, kiên quyết không dịch chuyển đi nơi khác cho đến khi nào có được đáp án mới thôi.
Phượng Tư mím môi.
Yến Hàn chẳng qua là gần đây mới cho hắn chút cảm tình.
Hắn liều mạng tỏ bày lỡ bị từ chối thì sẽ càng khiến y chán ghét hơn xưa, chưa chừng còn bị đá ra khỏi phủ.
Thế nhưng, hắn không khước từ nổi ánh mắt y.
Hắn hít một hơi thật sâu, moi cả tim gan ra nói: “Đến mức…ta yêu thích vương gia.”.