Sima cười nhạt, hắn đã tự thân xuất mã, nói thật ra có vẻ chuyện bé xé ra to, có điều tên nhóc Arthur này quả thật cũng hơi khó chơi. Mặc dù hắn không chính mắt nhìn thấy nhưng Hội trưởng Monphistle ít khi đánh gia cao bọn trẻ, giờ Monphistle lại đánh giá tên này rất tốt. Nhưng lợi hại đến mấy mà chính mình ra tay thì cũng phải dẹp tan hết.
"Đại nhân, Lộ Dao thì không thể động đến, còn Arthur thì sẽ để lại một mạng cho dễ ăn nói, nếu không khó giải thích với bên trên. Những người khác thì không quan tâm". Sima nói.
"Cũng đừng ra tay nhẹ nhàng quá. Không thể động đến Lộ Dao, chẳng lẽ bên trên có người cũng chú ý?" Thilo còn đang suy nghĩ xem nên hưởng thụ thế nào.
Hắn không phải bắn tên không đích, hành động lần này là sắp xếp của đại nhân vật trong nguyên lão hội. Thilo không phải thằng ngu, nếu không đâu dám dễ dàng sử dụng đoàn kị sĩ. Bên trên hắn còn có Shaman Sablanca, tự điều động đoàn kị sĩ không phải việc nhỏ, có điều có người nâng đỡ lại là một chuyện khác. Hiển nhiên rất nhiều xe chiến lợi phẩm thu được từ Man Hoang đã làm cho một số người ham muốn.
Lúc đầu Trâu Lượng không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ cảm thấy đây là phương pháp làm sĩ khí phấn chấn mà quên mất có tiền không lộ ra ngoài, hắn làm vậy là rêu rao quá rồi.
"Là một vị đại nhân trên nguyên lão hội".
Sima mặc dù không thấy hứng thú với chuyện này nhưng có một số việc không phải hắn có thể quyết định. Kỳ thực Sima và Thilo xem như sự liên hợp của hai phe phái, đương nhiên nhỏ hơn quan hệ giữa Giáo hoàng với Quan cầm quyền một chút. Gần đây Giáo đình bỗng nhiên cứng rắn kì lạ làm cho phe cánh Quan cầm quyền cũng không còn được như trước nữa.
Hai người luôn ở cùng nhau nhưng mỗi người có một mục đích, có điều bây giờ mục tiêu chung của họ là Arthur.
Tên nhóc này đúng là còn quá ngây thơ, hắn thật sự cho rằng Giáo hoàng khen hắn vài câu là hắn đã trở thành một nhân vật rồi.
Thilo đã nghĩ đến tình cảnh thằng nhóc này quỳ trước mặt hắn khóc lóc cầu khẩn rồi.
Năm nghìn kị sĩ hùng hổ đi thẳng tới thành Doran, hắn rất muốn xem ai dám đối nghịch với hắn.
Đây không phải đám ô hợp Man Hoang đó!
Không thể không nói khi thành lập đoàn kị sĩ Thilo cũng thật sự rất chú ý, mặc dù không có kiến thức từ kiếp trước như Trâu thần côn nhưng hắn cũng biết rõ đạo lý "có bạo lực mới giữ được chính quyền", có quân đội sẽ có thể có tiền, có tiền sau đó lại có nhiều quân đội hơn, rồi lại giành được nhiều quyền và tiền hơn nữa.
Quy mô của đoàn kị sĩ này đã vượt xa phạm vi năng lực của Hồng y đại chủ tế, chiến mã đều là chiến mã Teller tốt nhất được lựa chọn kĩ. Chiến mã Teller có huyết thống yêu thú nhất định, có thể chở nặng hơn chiến mã bình thường, khả năng nước rút cũng mạnh hơn. Đối với Thilo thì chiến mã của Man Hoang đều là ngựa hoang không chịu được một đòn, chỉ có điều Thilo không muốn lãng phí thời gian và binh lực trên người một đám dã nhân mà thôi. Man Hoang căn bản không đáng lọt vào mắt hắn.
Mà Trâu Lượng cũng đã nhận được tin tức, hắn triệu tập hội nghị phòng thị chính khẩn cấp.
Những người cũ như Bran và Monaco đều cảm thấy như mây đen đè xuống, gần như tuyệt vọng. Đám người Faure chỉ hơi lo lắng, tầm ảnh hưởng của Hồng y đại chủ tế quả thật thâm căn cố đế. Còn mấy anh em Địa Vương thì hoàn toàn không để ý, trong mắt tộc sói chỉ có Arthur, những người khác đều không quen biết.
"Theo tin tức đáng tin cậy thì Hồng y đại chủ tế Thilo đang mang năm nghìn kị sĩ Thần miếu xuất phát về thành Doran chúng ta, ngày mai sẽ đến đây, xem ra không có mục đích tốt đẹp gì", Gina nói nghiêm trang, trong hội nghị phòng thị chính Gina rất ra dáng chuyên nghiệp.
Trên mặt Trâu Lượng vẫn ung dung nhìn mọi người, "Mọi người có suy nghĩ gì không?"
Không ai mở miệng, nếu như đối thủ là kỵ binh Man Hoang rất đơn giản, giết mẹ nó, nhưng đối thủ là đoàn kị sĩ Thần miếu, tính ra là người một nhà, hơn nữa còn là cấp trên.
Monaco muốn nói lại thôi, hắn biết Arthur cũng không phải một ngày hai ngày, hắn rất rõ ràng có nói ra cũng là vô ích, chỉ làm sĩ khí hạ thấp. Ôi, lần này xem như đá phải thép tấm rồi.
"Quên nói với mọi người một điều, theo tin tức của hàng ngũ sứ đồ chúng ta, đoàn kị sĩ Thần miếu đây của Thilo đều là chiến sĩ cấp đồng thau, bách phu trưởng chính là cấp bạc trắng, năm thiên phu trưởng thì bốn bạc trắng thượng đỉnh, một thiên phu trưởng kiêm Phó đoàn trưởng là vàng sáng sơ cấp. Đương nhiên còn có đoàn trưởng Sima Harrington, chiến sĩ Bear thú biến vàng sáng trung cấp, người của phe Hội trưởng Công hội chiến sĩ Monphistle".
Lời này vừa nói ra lòng người trong phòng thị chính đều lạnh lẽo. Nếu như chỉ có vàng sáng sơ cấp thì với Arthur và năm con sói bạc cũng không sợ, cho dù có hai vàng sáng sơ cấp cũng có thể đứng vững.
Nhưng một vàng sáng trung cấp cộng thêm một vàng sáng sơ cấp, còn có năm nghìn trọng kỵ binh...
Ai cũng không nghĩ tới tình thế lại diễn biến cục diện này.
Đặc biệt hai người vàng sáng này không phải đám ô hợp gặp phải tại Man Hoang, như Ba Đồ trở thành thủ lĩnh nhiều năm qua nên đa số tinh lực đều hao phí vào quản lý thủ hạ, công phu của chính mình thì sa sút nhiều, chỉ còn lại có cấp bậc mà thôi, các cao thủ thực sự đều bị Yoria điều đi rồi. Nhưng sức chiến đấu của Mông Gia bên này thì Trâu Lượng có thể rõ ràng.
Một vàng sáng trung cấp, lần này hơi khó làm rồi.
Đến lúc cần dùng mới hận sức mạnh còn quá kém.
Trâu Lượng nhẹ nhàng gõ bàn, bình thường khi gặp vấn đề Trâu Lượng luôn có thói quen như vậy.
Một vàng sáng trung cấp, một vàng sáng sơ cấp, người của Monphistle, vấn đề hơi khó giải quyết. Trâu Lượng không thể trông chờ tất cả mọi đối thủ đều là loại hàng rởm, may mắn sớm muộn gì cũng phải rời xa mình.
Còn năm nghìn trọng kỵ binh đó Trâu Lượng thật sự không sợ, chỉ có điều không dễ xử lí. Sợ rằng chỉ có thể hạ quyết tâm không cho đối phương vào thành, nhưng cho dù không cho đối phương vào thành cũng chỉ là hạ sách, vạn nhất chúng làm phiền thị trấn Phong và thị trấn Gió Thu thì hắn vẫn thiệt hại rất lớn.
Xem ra đúng là hắn còn xem thường vị Hồng y đại chủ tế thâm căn cố đế này, năm nghìn trọng kỵ binh chủ yếu là để đe dọa, chỉ cần cao thủ vào thành Trâu Lượng đã không có biện pháp, sau đó trọng kỵ binh trực tiếp tiếp quản thành phố, xử lí các vấn đề còn lại. Chiêu thức ấy đúng là tàn nhẫn, hắn muốn liều mạng với đối phương cũng không liều mạng được.
Những người khác đều nhìn Trâu Lượng, cảm thấy bầu không khí ngưng trọng. Nói thật loại chuyện này những người khác cũng không giúp được gì, đây là thứ một người lãnh đạo phải đối mặt, phải gánh vác. Quyết định là Trâu Lượng đưa ra, bây giờ làm thế nào?
Gina lẳng lặng quan sát Arthur, hắn làm việc gì cũng quá thuận lợi, mà quả thật hắn cũng rất có bản lãnh, nhưng hắn không chú ý đến một điểm, sức mạnh của hắn còn chưa tới mức thiên hạ vô địch. Trong tỉnh Thần Diệu, bên trên có Shaman Subaru, ở giữa là Hồng y đại chủ tế Thomas, cho dù thật sự làm chuyện lớn kiêu ngạo gì cũng không ai dám sử dụng quân đội. Nhưng nơi này là tỉnh Thần Ân. Đọc Truyện Online mới nhất ở Đọc Truyện
Mà không thể không nói tình hình của tỉnh Thần Ân hơi phức tạp, mặc dù Thilo là Hồng y đại chủ tế của Giáo đình nhưng quan hệ với Sablanca cũng không tốt cho nên có thể tính vào phe cánh Tổng đốc. Trong nguyên lão hội hắn cũng có người nên thật sự cũng không cần phải nể mặt Shaman, đương nhiên bên ngoài vẫn phải tỏ ra tôn trọng. Gã này vốn rất biết làm người, không ai nắm được sơ hở của hắn. Hơn nữa dù hắn vơ vét rất tàn nhẫn nhưng tuyệt đối không nuốt riêng nên trên dưới Thần Ân đều rất nể mặt vị Hồng y đại chủ tế này. Nhất là hắn còn vụng trộm mở một hoạt động cầu khẩn đặc thù tại thành Kim Lan chuyên môn phục vụ quý tộc và các đại nhân vật bên trên. Nói chính xác thì chính là tạo điều kiện cho họ đùa bỡn nữ tăng lữ, vì vậy mới có vị trí bây giờ.
Càng như vậy hắn càng phải tính toán kĩ, lúc Haron đến Gina đã lo có chuyện nhưng vẫn chưa kịp ngăn cản.
Xảy ra chuyện như vậy Arthur sẽ giải quyết như thế nào? Gina tràn ngập tò mò nhưng không hề lo lắng, nàng không phải người hiểu tính khí và sở thích Trâu Lượng nhất, đây là phương diện quan tâm của Lộ Dao, nhưng nàng hiểu năng lực của Arthur nhất. Bề ngoài hắn kiêu ngạo ngang ngược nhưng kỳ thực chắc chắn sau lưng có dụng ý rất sâu, lần này có phải là một ngoại lệ không?
"Năm nghìn trọng kỵ binh, khách khí như vậy sao? Xem ra chúng ta phải chuẩn bị hoan nghênh cho tốt".
"Lão Đại, chỉ cần anh nói một câu chúng ta sẽ liều mạng với họ. Man Hoang cũng chinh phục rồi, còn sợ một đám lính cậu hay sao?"
Faure vỗ bàn đứng lên nói.
"Faure, ngươi nói sai rồi. Thilo người này tương đối khôn ngoan, trọng kỵ binh của hắn đều lấy danh nghĩa đoàn lính đánh thuê chiến đấu khắp nơi, thậm chí còn đóng giả toán cướp, chỉ có điều hắn làm việc xảo quyệt chưa từng có người nào bắt được. Càng là người phạm nhiều tội càng rất cẩn thận", Gina nói.
Trâu Lượng cười Gina, xem ra hàng ngũ sứ đồ vẫn làm được chút việc, nhưng hiển nhiên các ngươi không có chứng cớ, vì vậy không được nói xấu Hồng y đại chủ tế nữa. Ta phải chuẩn bị hoan nghênh hắn mới được!"
Khi nhìn thấy nụ cười như vậy của Trâu Lượng người tin tưởng hắn chắc chắn biết hắn có biện pháp, nhưng người nghi hoặc thì cảm thấy chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.
Trong lòng Bran rất thấp thỏm, hội nghị phòng thị chính đã kết thúc, hắn không thể không cân nhắc đến cùng là cuốn gói rời đi hay là lại phản bội một lần nữa.
Phản bội một lần cũng là phản bội, hai lần cũng là phản bội.
Chỉ có điều Bran luôn luôn rất quyết đoán vậy mà lại do dự. Lấy sinh tồn và lợi ích của gia tộc làm mục tiêu đầu tiên, Bran do dự, nhưng hắn rất rõ ràng một khi Arthur mất thế thì Thilo tuyệt đối sẽ cuộn sạch của cải thành Doran như gió thu quét lá rụng.
Lão chủ tế Monaco thì trốn ở trong Thần miếu cầu khẩn, đây là điều duy nhất hắn có thể làm. Hắn biết mình không có năng lực gì, nhưng lần đầu tiên hắn cầu khẩn Thần thú phát ra từ nội tâm, cầu khẩn Thần thú phù hộ thành Doran, phù hộ thành chủ Arthur.
Nhưng kì lạ là lúc đến gần thành Doran tốc độ tiến lên của đại quân Thilo lại đột nhiên chậm lại, nhưng chậm lại cũng không hề giảm bớt áp lực cho thành Doran mà còn tăng thêm.
Đây là một loại cảm giác vờn con mồi, hắn phải hành hạ đối phương một chút, người tuổi trẻ luôn khó kiềm chế, nếu như đối phương làm ra chuyện gì trước thì sẽ tốt hơn.
Còn thằng con trai vô dụng kia của mình, ha ha, Thilo không thiếu con trai, kể cả con riêng. Để thằng ngu này khôn ra một chút cũng tốt.
Hiển nhiên Thilo là loại người ích kỉ cực đoan, lúc cần thì bất kì ai cũng có thể trở thành quân cờ.
"Đại nhân, vì sao chúng ta không trực tiếp đánh vào?" Sima Harrington không rõ, bây giờ đạn đã lên nòng không thể không bắn, làm sao có thể cho đối thủ thời gian chuẩn bị?
"Ha ha, Sima, nói thế nào thằng kia cũng là thành chủ, cho dù không nể mặt chúng cũng phải nể mặt Giáo hoàng, cho nên vẫn cần phải tiên lễ hậu binh".
Trọng điểm trong đó là Thilo căn bản không quan tâm đến sống chết của con trai mình, hắn quan tâm là đại cục, cho nên hắn không vội. Mà mục đích cuối cùng của hắn chính là dùng cớ này bắt gọn thành Doran, không để lại hậu hoạn gì rõ ràng, đồng thời cũng hoàn thành nhiệm vụ bên trên giao xuống.