Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 446: Một đòn cuối cùng




"Ha ha, đánh thật đi, cứ như thế này có đánh tới tối cũng không chết người nổi". Murphy nói.



"Không phải đang cho ngươi biết tay hay sao!" Trâu Lượng nói.



Hai người dường như đồng thời tiến vào cấp Bạc Trắng, thú lực trào dâng giữa ánh sáng rực rỡ, tay Murphy đã cầm thanh kiếm to lớn, với độ cứng rắn của thân thể hai người, nếu không tiến hành thú linh biến thì hoàn toàn không thể phân thắng thua.



Phòng ngự tăng mạnh, đồng thời tấn công cũng trở nên lợi hại hơn.



"Vũ khí ngươi đâu". Tay Murphy cầm thanh kiếm to lớn, mũi kiếm chĩa xuống đất, trầm giọng nói.



"Lúc cần dùng tất nhiên sẽ dùng, để ta xem thử kiếm pháp của người có gì đặc biệt không?"



Tâm lí hiếu kỳ của Trâu thần côn cũng vô cùng mạnh mẽ, Murphy là một trong số ít những đối thủ mang lại cảm hứng cho hắn, còn dùng thân thể để thử nghiệm chiêu thức của đối phương chính là phương pháp trưởng thành mà hắn lựa chọn.



Tuy có chút tàn nhẫn với bản thân nhưng như vậy tuyệt đối là nhanh nhất mạnh nhất.



Điều kiện trước tiên là phải có đủ thực lực, nếu không linh hồn sẽ rất nhanh chóng về với địa phủ.



Khóe miệng của Murphy nhếch lên, khoảng cách giữa hai người vô cùng ngắn, bất cứ ai ra tay cũng khiến đối phương lập tức lâm vào cảnh nguy hiểm, nhưng hai người không hề muốn nới rộng khoảng cách. Chính xác mà nói, hai người đều không sợ chết, cũng có lẽ khuynh hướng tử vong hơi biến thái đã ăn sâu vào xương cốt hai người, hoặc cũng có thể giải thích là hai người muốn nghiên cứu cảm giác kích thích trong khoảnh khắc đứng giữa ranh giới sinh tử.



Khi người ở giữa ranh giới sinh tử, cả linh hồn sẽ đạt tới trạng thái cao nhất, mà cao thủ lại thích bước trên sợi dây mỏng manh này.



Tất nhiên nhiều khi đứt đoạn nhưng cũng có một số ít người có thể kiên trì đi tiếp chính là những cao thủ đứng trên đỉnh kim tự tháp.



Ầm...



Thú lực màu bạc bốc cháy hừng hực, Murphy đã nắm chặt thanh kiếm to lớn của hắn, cự li này là cự li thích hợp để Murphy sử dụng một kiếm tất sát. Còn Trâu Lượng vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương, không hề mảy may muốn lùi lại, hắn sẽ đỡ một kiếm như thế nào?



Không ai biết!



Vũ khí vốn từ khi ra đời đã cứng rắn hơn thân thể, đặc biệt là sau khi nắm vững kỹ xảo, tay không như Trâu Lượng chắc chắn cản không nổi, đừng trông chờ vào áo giáp!



Áo giáp chỉ dùng để chống đỡ những vết thương ngoài da, tác dụng lớn nhất là dùng để chiến đấu với yêu thú. Khi đối mặt với một đòn tấn công ngang tàng, dựa vào áo giáp chính là tự nạp mạng.



Ánh mắt của Murphy ngày càng tiêu điều, hắn không biết sự tự tin của Arthur từ đâu mà có, dựa vào gì để chống đỡ một kiếm này của hắn. Nếu đỡ không nổi thì chắc chắn phải chết.



Chém? Hay không chém?



Trong lòng Murphy hơi do dự, có thể cùng phạm chung một sai lầm hai lần hay không? Hắn liệu có lỡ tay giết chết đối phương hay không?



Bản thân hắn không thể khống chế sức mạnh thế này.



Khóe miệng Trâu Lượng nở một nụ cười kì quái "Murphy, sao giống hệt đàn bà thế, cho ta xem thử một kiếm tất chết rốt cuộc có gì đặc biệt!"





Ánh mắt của Trâu Lượng tràn đầy vẻ khiêu khích, còn lời nói cũng dẹp bỏ sự do dự của Murphy, Murphy di chuyển tới, khoảng cách giữa hai người càng gần thêm.



Hô hấp của mọi người càng nặng nề hơn, Arthur quả thực ngạo mạn vô cùng. Né tránh? Hay dùng nắm đấm để chống đỡ?



Giết ~~~



Thanh kiếm to lớn của Murphy biến thành một tia sáng bạc quét ngang tới! Truyện được copy tại Truyện FULL



Những người có thể hoàn toàn nhìn rõ đường kiếm ở đây chắc chắn không vượt quá hai mươi, hơn nữa dường như đều ngồi trên hàng ghế khách quý, thế hệ thanh niên... không có người nào!



Michiwa lần thứ hai nhìn thấy nhát kiếm đã làm mình bị thương, nhưng đôi mắt có khả năng quan sát siêu cấp từ tộc Thiên Mị của cô ta vẫn chỉ nhìn thấy một tia sáng quét qua!



Nhát kiếm chí mạng!




Nhát kiếm này có thể chém đứt tất cả!



Đôi mắt của Peloponnisos nheo lại thành hai khe hở, vẻ lạnh lùng bắn ra bốn phía nhưng thực tế vẫn chỉ nhìn thấy một tia sáng quét qua. Nhưng Peloponnisos không để ý đến một kiếm này nhiều như Michiwa.



Về mặt kỹ thuật, nhát kiếm này đã đạt tới đẳng cấp cao nhưng đáng tiếc là nhát kiếm này có khuyết điểm chí mạng!



Khuyết điểm chí mạng này chỉ có loại người như Peloponnisos mới tìm ra được, nhưng Arthur không có vũ khí làm sao đối phó đây?



Nhát kiếm này chắc chắn không thể né tránh được!



Ánh sáng khựng lại giữa chừng, Trâu Lượng không lùi lại mà tiến nửa bước về phía trước, đối mặt với một chiêu kiếm nếu càng lùi thì đối thủ càng có thể phát huy sức tấn công đến cực điểm, nửa bước này của Trâu Lượng mới thật sự huyền diệu.



Ánh sáng khựng lại trong tay Arthur!



Tay không chụp lấy lưỡi kiếm!



Một kiếm tuyệt sát của Murphy từng đánh bại hai cao thủ lại bị Arthur phá giải hoàn toàn. Tay không chụp lấy lưỡi kiếm chính là sự áp chế lớn nhất đối với kiếm khách!



Giống như đang nói ta chấp ngươi một tay cũng có thể thắng!



Murphy hiển nhiên cũng không ngờ tới kết quả như thế này, Trâu Lượng không ngừng lại mà sau khi tay không chụp lấy lưỡi kiếm, hai tay ấn xuống, chân bước về trước, tiếp theo đó khuỷu tay đẩy ngang đánh thẳng tới ngực của Murphy.



Hùng Bá Lí Trừu Phá!



Ầm... Murphy văng đi...



Bịch... Sư Tử Vàng ngã ra đất, thật sự ngã ra đất theo nghĩa đen.




Tĩnh lặng trong một giây, sau đó cả sân thi đấu sôi sục lên, tiếng hoan hô Arthur vang đến tận trời. Tuyệt chiêu mạnh nhất của Sư Tử Vàng bị phá giải, ngang tàn thật!



"Mẹ nó, ánh mắt của tên Arthur tốt thật". Ba Kỳ bĩu môi.



"Không biết thì im mẹ nó đi!" Lolita nói, khó khăn lắm tên này mới im lặng được một lát, tâm tình của mọi người đều trở nên tốt hơn.



Peloponnisos thở dài một hơi "Không phải chiêu thức của Murphy không tốt, về mặt phương pháp chiến đấu, Murphy đã thắng Arthur một bước nhưng đáng tiếc, hắn chỉ có chiến ý mà không có sát ý, điều này mới là chí mạng, một chiến sĩ không dám giết người, ha ha".



Tiếng cười của Peloponnisos tràn ngập ý vị khác, đó là sự tiếc nuối và than thở không nói ra được.



Có ai biết được, đường đường Sư Tử Vàng lại không dám giết người!



Thật sự là chuyện cười lớn bằng trời.



Trâu Lượng cũng chả biết nói gì, đến lúc này mà Murphy vẫn hoàn toàn không có sát ý, chỉ có chiến ý. Đây không phải là so tài mà là chiến đấu, điều này khiến Trâu Lượng cũng lười truy kích, điều này nghĩa là gì?



Một người không có sát ý nhiều nhất cũng chỉ có thể phát huy được tám phần sức mạnh, nói con mẹ gì đến trăm phần trăm.



"Murphy, nếu người muốn đánh bại ta thì đừng sợ lỡ tay giết ta. Ngươi vì tôn trọng ta mà lo lắng tay chân, đây là ngươi đang sỉ nhục ta!"



Trâu Lượng trầm giọng nói, hắn xem trọng đối phương như vậy nhưng đổi lại là đòn tấn công như thế này. Đối với một chiến sĩ, đây là sự thất vọng từ đấu tới cuối, nhất là lại xảy ra trên người Murphy. Cho dù thắng rồi thì sao? Còn lâu mới sướng bằng trận đánh với Peloponnisos.



Đây là ngươi đang sỉ nhục ta...



Đây là ngươi đang sỉ nhục ta...



"Anh trai, đây là anh đang sỉ nhục em!" Một thiếu niên anh tuấn đứng trước mặt Murphy, hai người giống nhau đến bảy tám phần, trong tay thiếu niên của tộc Sư Tử cũng cầm một thanh kiếm lớn.




"Anh trai, dùng sức mạnh thật sự của mình đi, em biết anh không chỉ thế này!"



Sư Tử Vàng Murphy kỳ tài ngút trời có một điểm yếu lớn nhất, một điểm yếu khiến bất cứ tộc thú nào cũng phải cười đến rụng cả răng... hắn không dám giết người!



Mà người đầu tiên hắn giết, chính là em trai ruột của hắn.



Một nhát kiếm đã mơ hồ khiến cho em trai của cao thủ đệ nhất gia tộc ngay cả người lẫn kiếm đều bị chém đứt. Vô số cơn ác mộng khiến hắn giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya đều là nụ cười của em trai trước lúc chết.



"Đây mới đúng là Murphy Artero, đây mới đúng là anh trai của em!"



"Đây mới đúng là Murphy Artero, đây mới đúng là anh trai của em!"



"Đây mới đúng là Murphy Artero, đây mới đúng là anh trai của em!"




Âm thanh đó như tiếng sấm ngày càng vang dội vang lên trong đầu Murphy, Trâu Lượng rất thất vọng, thật sự rất thất vọng, nhưng bỗng nhiên, không đúng, không ổn, rất không ổn!



Thân thể Murphy ở trên mặt đất đang phát tán ra... sát khí, sát khí, sát khí gì đây?



Thân thể Murphy dường như đứng thẳng lên, đôi mắt nhìn Trâu Lượng, trên mặt lộ ra nụ cười "Murphy Artero".



"Arthur Hebrew!" Sát khí đẳng cấp nào đây, Trâu thần côn có cảm giác muốn run lên... phát run vì quá vui sướng. Đây mới thật sự là Sư Tử Vàng.



Trong lòng Buenaven lo lắng, trước giờ Murphy chưa từng nói họ của hắn với người khác, dường như có khúc mắc trong lòng nên hổ thẹn không dám hé răng, còn hiện giờ Murphy giống như biến thành người khác, sát khí cuồn cuộn.



Keng...



Murphy tùy tiện chém một nhát, Trâu Lượng liền lùi lại nhưng trên áo giáp đã xuất hiện một vết cắt dữ tợn.



"Một lời thăm hỏi xem như cảm ơn đã đánh thức ta, ta sẽ dùng toàn bộ sức mạnh để tiễn người một đoạn".



Trâu Lượng mỉm cười "Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã, Murphy Artero!"



Ánh sáng bạc lóe lên, trong tay Trâu Lượng có thêm một thanh đao dài, cả sân thi đấu đều kinh ngạc, mọi người đều cho rằng Arthur sẽ lấy quyền trượng của hắn ra nhưng kết quả lại là một thanh đao dài, mà đây mới là lần đầu tiên Arthur sử dụng vũ khí để thi đấu.



Giết!



Giết!



Ầm...



Thanh kiếm to lớn và thanh đao dài đều tỏa sáng rực rỡ chém vào nhau, thú lực tràn ra bốn phía, nơi hai vũ khí tiếp xúc với nhau bắn ra một chuỗi hoa lửa.



Giết!



Sau khi va chạm mãnh liệt với nhau, Murphy chém nhát kiếm thứ hai hiển nhiên còn nhanh hơn cả Trâu Lượng!



Đây chính là sự chênh lệch mà Peloponnisos nói tới, khi Murphy có sát ý, ưu thế về mặt thể chất của Murphy là ưu thế mang tính quyết định.



Ầm...



Nhát kiếm thứ hai chém ra, thanh đao dài của Arthur đã tạo thành thế thủ, còn lúc này Murphy với thanh kiếm to lớn trên tay đã thật sự trở thành Sư Tử Vàng anh dũng không gì sánh nổi.



Hắn là cao thủ có thể vượt qua Neberro!