Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 340: Mỗi người đều là kỵ sĩ (chương dài)




Ầm!



Âm Bass nổ vang, ba âm Bass liên tục. Một chiếc xe công thành to lớn bắt đầu sụp đổ. Một tay huyết đao, một tay quyền trượng chiến ca, Trâu Lượng như Thần thú nhập hồn.



Nơi hắn đến tất cả các chiến sĩ đều điên cuồng theo. Sự mạnh mẽ vô địch, niềm tin vô địch.



Ánh lửa chiếu rọi, hình ảnh Trâu Lượng vô cùng nổi bật. Lập tức nhiều mũi tên bắn về phía hắn. Bath kêu lên một tiếng cầm lá chắn che tới. Đây là trách nhiệm của hắn. Giờ khắc này hắn vững tin người đàn ông này chính là lãnh tụ Thần thú ban cho bọn họ. Hắn sẽ dùng tính mạng để bảo vệ an toàn cho người này.



Toàn bộ tên đều bị Bath cản lại, không đỡ được thì dùng tay bắt. Người khác có thể không làm được nhưng đối với thú đấu sĩ thì điều này không hề có vấn đề gì. Không bắt được thì dùng thân thể cản lại. Đây cũng không có vấn đề gì.



Đây là chiến đấu trường kì thật sự.



Yoria gắt gao nhìn người đang vẫy huyết chiến cuồng đao và quyền trượng đó, sau một lát hắn phất phất tay, "Thu binh!"



Kèn lệnh của man tộc lại vang lên chỉ có điều lần này không phải tiến công mà là lui lại. Binh lính man tộc đông nghịt bắt đầu rút lui...



Đây là ngày đầu tiên, bọn họ giữ được rồi.



Trên tường thành không có tiếng hoan hô bởi vì đã không ai còn sức mạnh. Đây là một thời gian thở dốc ngắn ngủi của thành Doran, nhưng đây mới vẻn vẹn là ngày đầu tiên.



Trâu Lượng không có thời gian nghỉ ngơi, hắn phải chỉ huy điều phối vật tư chiến lược. Hôm nay chỉ là mở đầu, sáng ngày mai mới là lúc thật sự gian nan. Kẻ thù quả thật mạnh mẽ hơn bọn họ, nhưng bọn chúng là phe công thành, bọn chúng đến để cướp đoạt, mà thành Doran là vì sinh tồn, không có lựa chọn!



Cứ như vậy, mấy tiếng bận rộn chớp mắt đã qua, "Arthur nghỉ tay ăn một chút đi anh!"



Emma bưng đồ ăn tới, Trâu Lượng vô cùng bận rộn nhưng hắn biết cơm nhất định phải ăn no. Chiến đấu tiếp theo còn gian khổ hơn, phải duy trì thể lực. Không ăn được cũng phải ăn.



Cầm hộp cơm, Trâu Lượng ngồi lên tường thành. Bầu không khí đẫm máu tựa hồ cũng là một loại đồ gia vị. Khi ánh mắt hắn từ phương xa thu hồi lại rơi xuống trên người Emma hắn mới phát hiện lúc này không thể dùng xinh đẹp để hình dung Emma nữa. Một nữ chiến sĩ dũng cảm có một vẻ hấp dẫn thật sự làm mọi người động lòng.



"Em bị thương à?" Ánh mắt Trâu Lượng nhìn đến cánh tay Emma.



Emma lắc đầu không quan tâm, "Bị thương ngoài da thôi, hôm nay em cũng giết được sáu tên địch!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Đọc Truyện chấm c.o.m



Dưới ánh trăng nụ cười của Emma tỏ ra đặc biệt mê người, vì sao trước kia mình không phát hiện chứ?



Trâu Lượng bật cười, "Không tồi, tiểu binh Emma, ngươi biểu hiện rất dũng cảm!"



Nụ cười của Emma chan chứa quan tâm. Có lẽ trận chiến đấu này đã làm cho cả hai người đều thay đổi, đều bước thêm một bước trên con đường trưởng thành.



"Arthur, anh đi khuyên chị Lộ Dao đi. Chị ấy vẫn đang không ngừng chữa trị. Với tính cách của chị ấy thì không ai ngăn được cả".



"Ôi, con bé này. Đi, đi xem xem!"



Trâu Lượng lập tức đứng lên. Không phải ai cũng hiểu nội tình chiến ca như hắn, nhất là loại chiến ca chữa trị của Lộ Dao này có chứa thành phần hy sinh nhất định. Sử dụng quá độ sẽ tạo thành thương tổn cực lớn đối với bản thân.



Bath lặng lẽ đi theo phía sau Arthur. Hắn là vệ sĩ của Arthur.



Phòng thị chính là nơi chắc chắn nhất. Đây đã trở thành địa phương trị liệu người bị thương. Khi Trâu Lượng xuất hiện tất cả những người bị thương đều vùng vẫy muốn đứng lên. Trận chiến này đã làm cho tất cả mọi người coi Arthur như một loại tồn tại giống như thần. Đây mới là tế ti, đây mới là kỵ sĩ, đây mới là người có thể làm cho con dân của Thần thú tin cậy.



"Mọi người nghỉ ngơi cho tốt!"



Trâu Lượng ra hiệu mọi người không cần câu nệ. Các tế ti chiến ca cũng đang hỗ trợ, đây là điều trước kia tuyệt đối không thể xảy ra, quả thực nằm mơ cũng không nghĩ ra các tế ti cao cao tại thượng lại có thể giống như các nhân viên hậu cần, nhưng điều này đang xảy ra ở đây.



Đây chính là tế ti của Jerusamer, cho dù bọn họ không phải người thành Doran nhưng mỗi người ở đây đều xem bọn họ như anh em thật sự.



Mấy tế ti chiến ca hơi có khuynh hướng chữa trị đang phụ trợ Lộ Dao hát chiến ca trị liệu, nhưng sắc mặt Lộ Dao vẫn trắng xanh cho thấy nàng vô cùng mệt mỏi.



"Dừng lại!"



"Lộ Dao, chị chán sống rồi à?"



Lộ Dao vừa dừng lại thân thể đã lảo đảo, trời đất quay cuồng. Vừa rồi nàng có thể đứng vững hoàn toàn dựa vào ý chí.



"Đỡ cô ấy đi nghỉ!"



"Không, tôi không sao, tôi còn có thể chịu được".



"Im ngay, đây đã là cực hạn của chị rồi. Chị phải biết đây mới chỉ là ngày đầu tiên, kể cả chị có vắt kiệt sinh mạng cũng không đủ. Nghỉ ngơi cho tử tế, có rất nhiều cơ hội cho chị phát huy. Vết thương nhẹ thì băng bó một chút là được, chỉ có người bị trọng thương mới có thể dùng chiến ca chữa trị!"



Trâu Lượng cả giận nói, bé con này đúng là không biết sống chết.



Mặc dù thấy Trâu Lượng giận dữ nhưng Lộ Dao vẫn chỉ cười cười. Gã này chính là như vậy, chỉ biết nói người khác, còn chính hắn thì sao?



Nhưng nàng cũng thật sự rất mệt. Hắn nói cũng đúng, mới là ngày đầu tiên chiến đấu, nàng phải chuẩn bị cho một cuộc chiến trường kì.



Những người bị thương còn đang chờ được chữa trị đâu biết việc này có thể làm tế ti mất mạng, "Chúng ta không cần chữa trị nữa, chút thương tích nhỏ này không vấn đề gì cả".



Nói chuyện là một người bị gãy một tay.



"Các anh em, chúng ta đi thôi, người nào về vị trí đó. Nói không chừng trời vừa sáng đám người dã man này sẽ đến ngay đấy!"



"Liều mạng với chúng!"



Trâu Lượng lặng lẽ nhìn những người này, trong lòng hắn có một âm thanh mãnh liệt, nhất định phải giữ được, nhất định phải giữ được!



Quả nhiên là lúc vừa tờ mờ sáng man tộc lại bắt đầu tiến công. Lúc này là lúc mọi người uể oải nhất, bất kể là công thành hay là thủ thành. Nhưng hiển nhiên man tộc dũng mãnh hơn một chút, hơn nữa bọn chúng không hề uể oải vì hành quân xa vì trong lúc quân tiên phong tàn phá cướp bóc khắp nơi thì đại quân của bọn chúng đã lần lượt đến gần.



Hiển nhiên kẻ thù đã hạ quyết tâm rồi, hôm nay bọn chúng nhất định phải đánh hạ thành Doran.



Binh lính man tộc xông lên như chán sống, xe bắn đá hai bên đều bắn liên tục, không ngừng có tính mạng biến mất. Có kinh nghiệm trải qua hôm qua Trâu Lượng chỉ huy chiến đấu càng thêm lạnh lùng, một chút cũng không thể nhượng bộ, thậm chí người bị thương cũng sẽ không lui xuống. Mỗi người đều chỉ có một con đường, hoặc là sống nhìn thấy chiến đấu kết thúc, hoặc là chết ở trên tường thành.



Đây là chiến đấu tàn khốc nhất, tế ti đoàn đang gào thét chiến ca, cho dù là hát đến khản tiếng cũng phải tiếp tục. Đây chính là trách nhiệm của bọn họ, trách nhiệm những hết sức nặng nề.



Ngón tay Sofi đã bị cắt nát, đây là hậu quả của việc không ngừng kéo dây cung. Nàng đã luyện tập rất khổ cực nhưng chưa bao giờ khổ cực như lần này. Đây là chiến tranh thật sự, nàng vui mừng vì trước đây nàng chưa bao giờ lười biếng luyện tập. Nàng vui mừng vì mình đã đến, có thể đi theo một người như vậy tham gia một trận chiến đấu vĩ đại như vậy, nàng không hối hận.



Cửa thành là khu vực nàng phụ trách, nàng quyết không cho kẻ thù công phá. Cửa còn, người còn. Cửa mất, người chết.



Xe bắn đá kiên nhẫn tấn công tường thành. Binh lính man tộc cũng đội mưa tên tới đụng cửa thành, nhưng tường thành Doran dày hơn tưởng tượng, cửa thành quả thật cũng vô cùng chắc chắn, trong thời gian ngắn sẽ không có bất cứ hiệu quả nào. Cơ hội duy nhất của bọn họ chính là leo lên tường thành, nhưng các chiến sĩ trấn thủ tường thành đều là người điên, bọn họ sẽ dùng tính mạng để giành giật mỗi một tấc thành trì.



Trọn một ngày, song phương đều bỏ lại vô số thi thể. Phía dưới tường thành có xác kẻ thù, có xác người mình. Màn đêm buông xuống, bầu không khí thê lương.



Đại quân man tộc không thể không lui lại lần nữa. Tấn công mãi không thắng nên sĩ khí của chúng cũng xảy ra vấn đề.



Trong lều lớn, Yoria ngồi trên ghế thượng vị cũng rơi vào trầm tư. Mười hai tướng lĩnh dưới tay hiển nhiên cũng có chút chán nản.





"Khambat, điều tra ra quan chỉ huy của đối phương là ai chưa?"



"Rồi, tên là Arthur Hebrew, một tế ti kiến tập. Tựa hồ mới hai mươi tuổi, tộc Bear, có Huân chương thần thú vinh quang và Huân chương thánh chiến bụi gai vàng. Đây là hai vinh dự cao nhất của Giáo đình. Quan cầm quyền thành Doran đã chạy trốn, thủ thành đều là người dân trong thành".



Tiếng thảo luận rì rầm trong trướng. Mặc dù bọn chúng không tín ngưỡng Thần thú nhưng vẫn biết danh hiệu tế ti Thần thú và kị sĩ thánh chiến. Một thanh niên chưa đến hai mươi tuổi...



Quan trọng nhất là hắn lại có thể biến một đám cừu non Mông Gia thành một đàn sư tử.



Những người đã tham gia chiến đấu đều biết đám Thú tộc thủ thành này hoàn toàn đều là người điên, hoàn toàn đều chán sống, dường như cái chết không có ý nghĩa gì cả.



Tất cả mọi người đều nhìn Yoria, bọn họ đã thiệt hại rất lớn, nếu như biết trước có thiệt hại như vậy có thể chúng sẽ không đến tấn công thành Doran. Nhưng hiện nay là cưỡi hổ khó xuống, nếu như không đánh hạ được thành Doran thì khi trở lại Man Hoang chúng cũng sẽ bị đối thủ tấn công.



"Nghỉ ngơi một ngày, ta nghĩ chúng ta sẽ có bước ngoặt".



Khóe miệng Yoria lộ ra một nụ cười lạnh, liên tục hai lần thu binh, các chiến sĩ cần chỉnh đốn sĩ khí. Tấn công liên tục không phải chuyện tốt gì.



Thúc trống tiến quân thế như nước lũ, đáng tiếc lần này hắn đã xem thường đối thủ, không nghĩ tới Mông Gia còn có người tài ba như vậy. Vốn tưởng rằng chỉ có một Neberro mà thôi. Tặc tặc, Arthur Hebrew, chiến ca rất khá, người trẻ tuổi này đã làm cho hắn có hứng thú ra tay.



Man tộc đã chấm dứt tấn công, xa xa là vô số doanh trại. Man tộc vẫn đông nghịt, nhưng người trong thành đã không còn sợ. Loại đồ vật gọi là sợ hãi này nhanh chóng không còn nơi sống yên ổn trong chiến tranh như vậy. Dũng khí đã chiếm vững thượng phong.



Trâu Lượng lại không hề dám sơ ý. Đối thủ rất lợi hại, hai lần công thành thất bại, tiếp theo sẽ càng kinh người.



"Đại nhân, đại nhân Arthur, a, đại nhân Arthur, ngài ở đây à?"



"Chủ tế Monaco, sao ngài lại lên đây?"



Trâu Lượng nói lạnh nhạt, mỗi người đều đã thay đổi, gã Monaco này mặc dù hèn nhát nhưng cuối cùng cũng đã có dũng khí cùng tồn vong với thành.



"Đại nhân Arthur, ngài đúng là sứ giả của Thần thú. Hai lần chiến đấu này đủ để ghi vào sử sách Mông Gia, ngài đúng là quá vĩ đại".



Monaco đến để vỗ mông ngựa.



Trâu Lượng nhìn phương xa, "Vĩ đại là mỗi một kỵ sĩ ở đây, chủ tế Monaco, ta cần ngài thuyết phục các phú thương trong thành đưa vật tư dự trữ ra. Ta nghĩ ngài biết ai đã đóng góp hết sức, ai còn giấu giếm. Bây giờ chúng ta có thể gặp nguy trong sớm tối, thế công của kẻ thù sẽ ngày càng mạnh mẽ, hơn nữa chúng đã chết nhiều người như vậy, một khi thành phá chúng ta sẽ bị trả thù rất tàn nhẫn. Ta hi vọng bọn họ đều rõ ràng điểm này.




Monaco sửng sốt rồi đột nhiên vỗ đùi, "Đại nhân Arthur, ngài nói quá đúng, tại sao ta lại quên nhỉ. Đúng, bọn khốn nạn này, đúng là thói hư tật xấu của thương nhân, ta lập tức đi làm. Mà ngài có thể phân phối cho ta vài người không?"



"Cote, Randy, các ngươi mang vài người đi xử lí!"



"Vâng, đại ca!"



Luân phiên chiến đấu tiêu hao rất lớn, mà các phú hào quý tộc trong thành đó mặc dù đã đưa ra chút vật tư nhưng còn thiếu rất nhiều. Một nửa của cải của thành phố đều nằm trong tay bọn họ. Trâu Lượng tuyệt đối sẽ không tin rằng bọn họ đều sẽ bỏ ra, con người luôn có tâm lý cầu may, nhưng loại tâm lý cầu may này sẽ hại chết người. Những người khác cống hiến tính mạng, ít nhất bọn họ cũng phải cống hiến chút lương thực.



Chim cắt bảy màu đã bay đi rồi nhưng có thể bay đến nơi hay không thì khó mà nói. Nhưng chuyện lớn như vậy chắc chắn đế quốc cũng đã biết. Chỉ cần giữ vững được, viện quân vừa đến thì tất nhiên man tộc phải lui lại.



Trâu Lượng biết điều này, quan chỉ huy của đối phương chắc chắn cũng biết.



Như Trâu Lượng suy nghĩ, kế hoạch ban đầu của Yoria là vây thành đánh viện binh, nhưng hiện nay đã không được rồi. Đánh thành Doran tiêu hao quá lớn, không cẩn thận quân đội của mình sẽ mất hết. Hơn nữa hắn không thể làm cho uy vọng của chính mình bị tổn hại.



"Thủ lĩnh, bắt được người rồi!"



Một gã mập mạp bị ném vào. Trên mặt Yoria lộ ra nụ cười.



"Quan cầm quyền đại nhân thân ái, thủ hạ của ta đúng là quá không lễ phép. Nào, dọn chỗ, ta phải tử tế tâm sự với đại nhân Quan cầm quyền!"



***



Đế đô.



Lúc này tuyển chọn tại các tỉnh phía nam, phía bắc và đế đô đều cực kì thành công. Mục đích của Giáo hoàng đã hoàn toàn đạt được. Gần đây quả thật Benedict mười lăm rất oai phong, tâm tình rất tốt.



Có điều hôm nay tựa hồ Sablanca tỉnh Thần Ân đến muộn, đây không phải phong cách của hắn!



Các Shaman và tế ti khác cũng đang đợi, lúc này đến muộn không phải chuyện tốt gì.



Giáo hoàng đang nói chuyện câu được câu không thì Sablanca loạng choạng xông vào, "Bệ hạ, bệ hạ, không tốt rồi!"



Vẻ mặt Benedict mười lăm lạnh nhạt, "Shaman Sablanca, có chuyện gì chậm rãi nói".



"Bệ hạ, vừa mới nhận được chim cắt bảy màu tỉnh Thần Ân cấp báo, ma sư tử Yoria dẫn theo mười vạn đại quân man tộc biên hoang đang tấn công thành Doran!"



Lập tức toàn trường không một tiếng động.



Đoàng...



"Loại chuyện này sao bây giờ mới báo cáo? Tình hình thế nào? Chủ tế Thần miếu chỗ đó là ai? Quan cầm quyền là ai? Làm ăn kiểu gì?"



Sablanca lau mồ hôi, hắn vốn tưởng rằng man tộc chỉ đến kiếm chác, ai ngờ đám người dã man này lại to gan lớn mật công thành.



"Quan cầm quyền đã chạy trốn, hiện nay do tế ti Arthur lãnh đạo thủ thành, cậu ấy yêu cầu trợ giúp".



Lập tức toàn trường lại ồn ào thảo luận.



"Sablanca, thằng khốn nhà ngươi. Ta biết mà, lúc đầu tự nhiên làm sao ngươi lại để Arthur đến thành Doran thực luyện. Lão già mà còn không chết nhà ngươi, ngươi biết trước man tộc sẽ đến đúng không?"



Trước mặt Giáo hoàng Subaru vẫn chửi bới ầm ĩ.



Tình hình thành Doran như thế nào trong lòng mọi người đều rõ ràng. Thành phố biên giới đều giống nhau, mười vạn đại quân tấn công thì chỉ có một kết cục. Thành phá người chết. Cũng khó trách Subaru lại giận dữ như vậy.



"Bệ hạ, oan uổng, ta thật sự không biết. Ai biết man tộc lại tụ tập mười vạn đại quân không một tiếng động như vậy".



Mồ hôi Sablanca chảy ra như tắm. Nếu như thành Doran bị phá thì gã Shaman là hắn cũng khó thoát liên quan. Đừng nói làm Giáo hoàng mà có thể giữ vững vị trí Shaman hay không cũng là một vấn đề.



Giáo đình và Quan cầm quyền đấu thế nào cũng là chuyện nội bộ, nhưng mất thành trì thì bất kể Shaman hay là Tổng đốc đều không thể thừa nhận được.



Cả đại điện ngày càng ồn ào, vẻ mặt Giáo hoàng cũng trầm xuống, nhưng trong thời khắc mấu chốt Benedict mười lăm lại thể hiện sự tỉnh táo tuyệt đối. Hai mắt vẫn lim dim bây giờ trở nên lóe sáng.



"Ngươi nói thành Doran hiện nay đang cố thủ đợi viện binh?"



"Bệ, bệ hạ, đúng vậy. Theo báo cáo của thành phố gần đó thì bọn họ đã ngăn cản đại quân man tộc tấn công hai ngày".



Sablanca lau mồ hôi.




"Shaman Sablanca, có phải ngài đang đùa không? Với chút người thành Doran đó mà ngăn cản mười vạn đại quân, ngài đùa hay đang cố tìm cách trốn tránh trách nhiệm đấy?



"Shaman Fran, ta thề với trời, ta không nói sai một chữ. Hơn nữa tin tình báo của hàng ngũ sứ đồ cũng sẽ nhanh chóng đưa tới".



Đúng như Sablanca nói, người của hàng ngũ sứ đồ cũng đã đến. Bọn họ chỉ đến chậm một bước. Người tới đưa tình báo mới nhất là William, hiển nhiên cũng rất quen thuộc với Giáo hoàng.



Tình báo của hàng ngũ sứ đồ chính xác hơn.



"Tốt, tốt, tốt!"



Giáo hoàng cũng tỏ vẻ cuồng nhiệt hô tốt ba tiếng, "Tên nhóc Arthur này quả nhiên không phụ kỳ vọng của ta. Hiện nay thành Doran toàn dân đều là quân đội, thề chết chống cự man tộc xâm lấn. Sablanca, hai thành phố gần thành Doran nhất là thành Hammer và thành Ceylon đúng không? Vậy mà hai thành phố này còn rảnh rỗi đứng xem, truyền lệnh cho ta, nếu như thành Doran bị phá thì tất cả mọi tế ti đều chờ lên giá thiêu sống đi!"



Hai mắt Benedict mười lăm tỏa ra sát cơ nồng nặc, giờ khắc này rốt cục hắn đã lộ ra bản ý của chính mình.



"Vâng, bệ hạ".



Sablanca vội vàng gật đầu.



"Còn ngẩn ra làm gì, đi mau!"



"Vâng, vâng!"



Sablanca vội vàng chạy ra. Kỳ thực chính hắn cũng không nghĩ tới Arthur lại có thể dẫn một đám nông dân ngăn cản quân đội của người dã man. Thần thú hiển linh sao?



"Sanchez bên kia nói thế nào?"



"Bệ hạ, quân đội của Quan cầm quyền đang triệu tập, hàng ngũ sứ đồ cũng đang hành động, nhưng nhanh nhất cũng cần ba ngày, sợ rằng..."



William không nói tiếp, hắn cũng vô cùng xem trọng tên nhóc Arthur này, nhưng hiện thực vẫn rất tàn khốc, lúc này mỗi ngày đều có thể xuất hiện thay đổi.



"Mang Arthur về bằng bất kì giá nào!"



Âm thanh của Giáo hoàng rất thấp, thấp đến mức chỉ có William mới nghe được.



Ánh mắt William hiện lên một tia kinh ngạc nhưng hắn lập tức cung kính gật đầu.



"Vâng, bệ hạ".



Nói thì dễ nhưng làm thì sẽ không dễ như vậy. Chuyện này chỉ nghe theo mệnh trời. Yoria là chiến sĩ bạc trắng mạnh mẽ như Neberro, nhân vật đại biểu cho thế hệ mới trỗi dậy của đại lục. Không biết hàng ngũ sứ đồ đã phái bao nhiêu người đến ám sát hắn nhưng kết quả là đối phương vẫn sống tử tế mà người được phái đi thì không có ai trở về.



Loại người này tất nhiên sẽ trở thành một trong những người mạnh đáng sợ nhất trong tương lai.



***



Đại quân của kẻ thù rõ ràng có dấu hiệu di động. Trâu Lượng đang chăm chú quan sát, điệu này có vẻ không hợp lí, tấn công chính diện lâu như vậy rồi, vì sao phải chuyển hướng?



Hơn nữa không hề có ý định che giấu quá mức. Giương đông kích tây? Hiển nhiên đây là liên thiên.



"Chủ tế Monaco, kẻ thù tựa hồ muốn chuyển hướng tấn công. Thành Doran chúng ta có điểm yếu nào trong thành phòng không. Ví dụ chỗ tường thành nào đã từng bị tổn hại vì động đất gì đó chẳng hạn.



"Không có, thành Doran chúng ta không ngừng gia cố tường thành, thành đồng vách sắt..."



Đột nhiên sắc mặt Monaco trắng bệch, "Tựa hồ có một nơi, Quan cầm quyền cho rằng cửa thành cũ quá nhỏ nên đã cho lấp lại rồi mới mở cửa thành hiện nay".



Lập tức trái tim Trâu Lượng cũng thắt lại. Lần này xong rồi, hai lần chiến đấu này bọn họ cũng đã chết hàng ngàn người, kẻ thù thì tuyệt đối chết hơn vạn người. Nhưng đây là dưới sự bảo vệ của tường thành, một khi bị mở ra lỗ hổng...



Toàn bộ xe bắn đá của kẻ thù đều đang di động về một phương hướng. Hiển nhiên chuyện rõ ràng là như vậy.



"Tình hình gia cố như thế nào?"



Bình thường thì nếu có chuyện này chắc chắn chỗ cửa thành cũ còn phải chắc chắn hơn tường thành xung quanh, nhưng sắc mặt Monaco đã nói rõ tất cả. Nghĩ lại về tính cách Quan cầm quyền thì ai cũng biết tại sao.



"Lập tức triệu tập tất cả mọi người!"



"Vâng, đại nhân!"



Sắc trời dần dần tối, kẻ thù vẫn không tấn công. Đại quân kẻ thù đang từ từ di động, xe bắn đá sắp đến vị trí. Yoria nhìn về phương xa, đây chính là trận chiến cuối cùng rồi. Arthur Hebrew, hắn nhớ kỹ cái tên này rồi, nhưng hôm nay chính là tử kỳ của người trẻ tuổi này, hắn phải tự mình ra tay.




Mà phía sau tường thành tất cả mọi Thú tộc Doran đều đã đến. Mỗi người đều biết điều bọn họ sắp phải đối mặt, bức tường này chính là con đường sinh mệnh của họ.



Trâu Lượng nhìn những người này, ba ngày chiến đấu bọn họ đồng sinh cộng tử, hôm nay có lẽ là cuộc chiến cuối cùng. Trâu Lượng biết không có sự bảo vệ của tường thành thì hắn không có cơ thắng, một chút cũng không có.



Nhưng hắn phải chiến đấu, cho dù chết. Trong rất nhiều trường hợp con người không có lựa chọn, tựa như hắn phải đến đây cũng là việc không được lựa chọn.



Thượng đế đối với hắn không tồi, ngài đã cho hắn cơ hội trở lại một lần, còn có một người phụ nữ thuộc về hắn, hắn không cần hối hận gì nữa.



Ầm ầm...



Đây là âm thanh đại quân kẻ thù đang tiến lên, trong thành không một tiếng động.



Không có sợ hãi, không có đau thương, giờ khắc này trong mắt mỗi người chỉ có chiến ý.



Trâu Lượng quay đầu lại nhìn các anh em đi theo mình, "Có thể cùng các ngươi chiến đấu là sự tự hào lớn nhất đời này!"



Đám người Ernest nắm chặt vũ khí trong tay, bọn họ theo người này, sẵn lòng cùng hắn đồng sinh cộng tử!



Rầm rầm...



Rầm rầm...



Từng tảng đá lớn đập về phía tường thành. Trong nháy mắt tường thành rung chuyển rồi sụp đổ, tro bụi đầy trời. Kèn lệnh của man tộc đã vang lên. Sau ba ngày uất ức bọn chúng xông tới như yêu thú khát máu. Trâu Lượng hít sâu một hơi, bản chất được đề cao đến đỉnh điểm.



"Thần thú vinh quang!"



Thần thú vinh quang ~ ~



Mọi người xông lên như phát điên, cung thủ bắn loạn, man tộc và Thú tộc như hai luồng nước lũ triển khai cuộc chém giết thảm thiết nhất tại khu vực gần tường thành.



Giáp lá cà!



Vừa tiếp xúc đã điên cuồng thảm thiết.




Giết! Giết! Giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết!



Huyết chiến cuồng đao của Trâu Lượng đang thu hoạch tính mạng, rìu chiến của Ernest đang gào thét, mỗi người đều liều mạng xông về phía trước. từng mũi tên của Sofi lạnh lùng bắn chết kẻ thù. Tay nàng đã mất hết cảm giác. Nhưng thế thì đã sao?



Thi thể càng ngày càng chất cao nhưng song phương đều không có bất cứ ý định dừng lại nào. Thân thể Trâu Lượng cũng sắp tê liệt rồi, hắn không biết đã giết bao nhiêu, một đao lại tiếp một đao.



Trên người Ernest lại trúng hai đao, đao thứ ba Cote ngăn cản giúp hắn, nhưng trên đùi Cote cũng trúng một đao. Randy chém rơi dầu tên man tộc kia, máu đang bay, giờ khắc này đã không còn thứ gì quan trọng hơn.



Bath một quyền một mạng, nhưng khoảng cách giữa hắn với Arthur lại bị kéo ra. Trong loại chiến đấu này căn bản không cách nào bám sát được. Trong các chiến sĩ man tộc cũng xuất hiện người mạnh, nhất là mấy Behemoth tiên phong. Các chiến sĩ lần lượt chết dưới vuốt của bọn chúng.



Mũi tên bắn đến, Kalou hoàn toàn không cách nào phản ứng kịp. Một bóng dáng chặn ở trước mặt hắn, Fryer, cô gái hắn vẫn thầm mến, tế ti chiến ca trong tiểu đội hắn. Giai nhân chết ngay trước mắt...



Ngao ~ ~ ~



Kalou điên cuồng vung dao găm của hắn giết ra ngoài, chết đi, chết đi tất cả đều chết đi...



Các tế ti vừa vung vũ khí trên tay vừa hát vang chiến ca. Đây mới là tế ti chiến ca thật sự!



"Arthur Hebrew, tử kỳ của ngươi đến rồi!"



Một âm thanh yêu dị vang lên tai Trâu Lượng, một bóng người từ trên trời giáng xuống, một kiếm bổ về phía hắn.



Man tộc hưng phấn lên như gà chọi say đòn, đệ nhất cao thủ Man Hoang, ma sư tử Yoria xuất hiện!



Chát...



Trâu Lượng ngăn cản hoàn toàn theo bản năng, một ngụm máu phun ra, sức mạnh khủng khiếp suýt nữa trực tiếp giết chết hắn.



Đây chính là sức mạnh của Yoria!



Man tộc điên cuồng, thủ lĩnh của kẻ thù bị thủ lĩnh phe mình một đòn đánh chết!



Yoria bay lên ơ một tiếng, hắn không nghĩ tới một tế ti cấp đồng thau tầm thường lại ngăn cản được một đòn của mình. Đang chuẩn bị tấn công lần thứ hai, đột nhiên hắn cảm thấy không gian bên người rung động, hừ lạnh một tiếng, "Cút ngay!"



Bụp...



Một quyền đấm ra, bóng dáng Joyner xuất hiện. Mèo nữ trúng một đấm, mềm rũ từ trên không rơi xuống. Một mũi tên của Sofi cũng bị Yoria bắt được. Đột nhiên Yoria há mồm rống to một tiếng, một quả cầu ánh sáng bắn ra, tường thành trong nháy mắt bị vỡ mất một góc, Sofi cũng bị nổ văng ra ngoài.



Đây chính là ma sư tử Yoria.



Sư tử hống cuồng bạo không thể thua kém chiến ca nhưng mục tiêu của Yoria chỉ có một, đó chính là Arthur. Nơi này đáng để hắn ra tay cũng chỉ có một người như vậy.



Mà Trâu Lượng đã đứng lên, hai tay nắm chặt huyết chiến cuồng đao. Đây tuyệt đối là sức mạnh cấp vàng sáng, hắn chỉ có một lần cơ hội!



Yoria lộ ra nụ cười đùa cợt, thân hình hắn thoáng động. Vậy mà còn muốn phản kháng?



Một kiếm chém xuống, ngươi dùng mạng ra cản sao?



Đám người Ernest đều từ bên ngoài xông tới như điên nhưng đều không kịp.



Tâm cảnh Trâu Lượng như nước, coi thường sống chết. Hắn có một cơ hội duy nhất, khi hắn cảm thấy rét lạnh lập tức liền sử dụng thời gian dừng lại!



Kiếm của Yoria nhanh vô cùng, trong nháy mắt trường kiếm đâm tới. Thời gian dừng lại, một đao toàn lực của Trâu Lượng chém xuống, bóng đao quét tới cổ Yoria.



Một giây đồng hồ kỳ thực chính là trong nháy mắt.



Tăng...



Yoria đột nhiên nghiêng cổ, Trâu Lượng liếm liếm môi, máu chảy xuống dọc theo thân đao, "Thật sự đáng tiếc, chỉ thiếu chút nữa!"



Hắn không kịp rút đao về, chiến đấu dồn dập, tốc độ của Trâu Lượng đã chậm lại.



Kiếm đâm tới...



Giờ khắc này thời gian dường như lại đứng yên, cuối cùng vẫn không vượt qua được cửa này...



Máu bắn tung tóe...



Yoria cũng ngơ ngẩn, một người phụ nữ lại đỡ lấy kiếm của hắn, hắn không thích giết phụ nữ, nếu không sát thủ kia cũng không chạy được...



Kiếm của Yoria đâm vào ngực Emma, trong nháy mắt Trâu Lượng không nghe được âm thanh gì, đầu óc trống rỗng. Trong mắt Emma không có đau khổ, nàng chỉ nhìn hắn, ánh mắt chứa chan lưu luyến.



Từng viên ngọc trai trong suốt từ trên ngực nàng rơi xuống, đó là món quà duy nhất Trâu Lượng tặng Emma.



"Arthur, em...yêu anh".



Đến giờ phút này Emma mới lấy được dũng khí nói ra điều này.



Âm thanh này như sét đánh ngang tai. Đã hai kiếp, đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ nói với hắn những lời này. Đến tận lúc chết người phụ nữ này mới có dũng khí nói ra, bởi vì nàng cảm thấy mình không xứng với hắn.



Không biết đã bao lâu Trâu Lượng không nhớ đến Olivia rồi. Cho dù tất cả mọi người đều cho rằng hắn đang cố gắng vì nàng, kể cả chính bản thân Trâu Lượng cũng cho rằng như vậy. Hắn và nang nên ở bên nhau. Nhưng không biết từ bao giờ hắn lại nghĩ đến Emma nhiều hơn, nghĩ đến tiểu "nữ nô" của mình, chỉ vì nhục dục hay sao?



Đến tận lúc này Trâu Lượng mới biết thì ra người hắn yêu nhất vẫn ở bên người mình, vẫn ở bên người!!!



"Ngươi chính là Arthur? Ngươi có biết ta là ai hay không? Ta là con gái Quan cầm quyền, ngươi dám miệt thị ta!"



Âm thanh của Emma tựa hồ còn bên tai, lần đầu tiên hai người gặp nhau, vẻ mặt cao ngạo của Emma...



Cô gái đáng yêu kia đã thay đổi vì hắn, trở nên bao dung vì hắn, hi sinh hết thảy vì hắn...



Trâu Lượng ôm Emma, ôm rất chặt. Hắn cho rằng mình không sợ gì hết, nhưng vì sao luôn đến lúc đánh mất con người mới rõ ràng...



Tâm tình của Yoria hoàn toàn bị phá hoại, hắn ghét nhất là tự tay giết phụ nữ. Dù sao cũng đã chết một rồi, thôi thì đưa cả hai người cùng đi vậy.



Kiếm của Yoria giơ lên cao chém về phía Arthur.



A a a a...



Ầm ầm...



Bên tai tất cả mọi người trên chiến trường, bất kể là Man Hoang hay là Thú tộc đều vang lên âm thanh như sấm rền. Âm thanh này trực tiếp vang lên từ trong đầu!!!