Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 336: Đầu người.




Trời buổi chiều tà như phủ một màu đỏ tươi lên trên những chiếc đầu treo ở ngoài thành Doran. Những chiếc đầu người trông cực kỳ hung ác đó được treo trên những thanh gỗ, lắc la lắc lư trong gió giống những chiếc đèn lồng vậy. Người nhìn vào trong lòng cũng không khỏi sinh ra một luồng hơi lạnh.



Chính là do hành động kinh khủng ấy của vị đặc sứ mới đến mà người trong thành sợ tới mức không dám có ý nghĩ đen tối nữa. Man tộc ăn thịt người không nhả xương đều bị chém hết rồi, còn ai dám chống lại vị đặc sứ đại nhân này nữa chứ. Chán sống nên muốn chết sao.



Ngay cả quan cầm quyền Aaron một tay che trời trước đây bây giờ cũng cáo ốm phớt lờ mọi việc luôn rồi.



Thành vệ binh trên tường thành cũng cảm thấy bồn chồn trong lòng, đặc biệt là khi thấy vị tế ti kiến tập thủ hạ của đặc sứ đại nhân lại kêu một đám nạn dân tạo thành một tiểu đội đứng trên đầu tường thành thay công việc cho bọn hắn. Tất nhiên là trong lòng bọn hắn cũng tràn đầy nghi hoặc.



Mẹ nó, bọn này lúc ban sáng đang còn là nạn dân bị ngăn ở ngoài thành, bây giờ lại đã cưỡi trên đầu thành vệ quân chúng ta rồi.



"Cộp cộp" Đột nhiên có tiếng vó ngựa dồn dập từ xa xa truyền đến. Thì ra là một kỵ binh man tộc đang từ phía đường chân trời đằng đằng sát khí phi về hướng thành Doran dưới ánh chiều tà.



Thành vệ binh canh cổng trên tường nhìn thoáng qua thấy cũng chỉ nhún vai không để ý lắm.



Mấy năm nay kỵ binh man tộc đến ngoài thành Doran cũng rất nhiều. Đừng nói chỉ là một kỵ binh, cho dù là cả trăm kỵ binh cũng chẳng sao cả. Dù sao thì tường thành Doran vừa cao vừa dầy, mọi người vốn dĩ rất an toàn.



"Chuyện gì thế? Là kẻ thù sao?... " Barbara bước nhanh đến xem có chuyện gì thì lại thấy thành vệ binh bên này ai cũng tỏ vẻ uể oải, thậm chí còn đặt luôn mông ngồi lên đầu tường thành không một chút chú ý tới kỵ binh man tộc kia đang đến gần, lòng hắn không khỏi tức giận.



"Bình thường các ngươi gặp kẻ thù đều như thế này? Vô tích sự, thảo nào nhìn thấy dân chúng bị giết ở bên ngoài cũng không dám ra mặt…"



Barbara quát một tiếng rồi tung cước đá văng tên thành vệ binh đang dựa trên tường thành xuống. Sau đó hắn vẫy tay về phía sau nói: "Đến hết đây, chuẩn bị tên và lá chắn…"



Theo Barbara đến chính là ba mươi người chọn ra từ trong đám nạn dân lúc sáng. Nạn dân buổi sáng được Arthur đưa vào thành cộng với cứu được tối qua rất nhiều, Randy và Cote lúc đi cùng bọn họ có chiêu dụ nên đại bộ phận đều biểu thị sẵn lòng đi theo đặc sứ đại nhân.



Một mặt là vì thâm thù đại hận với man tộc, mặt khác là vì nếu thành bị phá cũng hết đường chạy nạn. Nhưng quan trọng nhất là do từ khi vào thành Arthur đã làm cho các nạn dân thấy tin tưởng vào hắn.



Trong thời gian ngắn đã có tới bốn trăm người gia nhập vào đội tuần tra, ngoài ra còn có hơn hai trăm người trẻ tuổi tự nguyện theo bọn tế ti kiến tập Ruman và Kalou thủ thành.



Vì thế nên Barbara phụ trách đầu tường bên này cũng thuận nước lên thuyền nắm thêm trong tay hai mươi thủ hạ. Có điều thực tế mà nói đám này toàn là dân nhà quê, như vậy mà đánh đấm cái quái gì được.



Bọn thành vệ binh nhìn những nạn dân khép na khép nép chân tay lóng ngóng đi đến bên tường thành, có người căng thẳng đến mức động tác run lẩy bẩy cũng không nhịn được cười nhạo một trận. Nhìn xem, nông dân chính là nông dân, một lũ nhát gan. Chỉ là một tên man tộc cưỡi ngựa mà đã bị dọa cho thành như vậy, làm sao mà so sánh với đảm lược của bọn ta…Đang lúc các thành vệ binh suy nghĩ như vậy thì đột nhiên một tiếng "Vút" xé gió thê lương vang lên trong tai.



"Cạch", Trong tích tắc một âm thanh khô khốc vang lên, chính là mũi tên ô cốt của man tộc vừa bắn đã cắm ngập vào trong khe tường, đuôi tên vẫn còn rung động ong ong không ngừng.



Thành vệ binh trên tường thành chợt sững cả lại vài giây. Tâm lý ưu việt trong chớp mắt sụp đổ, lần lượt vừa lăn vừa bò chạy trốn. Tay chân thì luống ca luống cuống mò tìm lá chắn hoặc túm lấy đồng đội ở bên cạnh.



"Điệu bộ này mà cũng được!..."



Barbara rất bất đắc dĩ trong lòng. Hắn càng nhận định lời nói của đội trưởng Arthur và tiểu đội trưởng Ruman là đúng. Nếu cứ dựa vào những thành vệ quân nhát gan này thì man tộc sớm muộn cũng đánh vào trong được.





Ong ong ong…Mặt đất chợt hơi rung động, đứng ở đầu tường thành có thể cảm giác thấy một sự đe dọa sắp tràn đến nơi đây.



Một khắc sau, một đoàn kỵ binh tuôn ra từ đường chân trời giống một cơn sóng đen hung dữ cuốn về phía thành Doran.



Đồng tử mắt Barbara hơi co lại.



Tiếng sáo xương cốt man tộc bén nhọn vang vọng trong không gian…



Khó coi!! Khó coi không chỉ ở trên mặt của Trâu Lượng mà còn là ở tình huống trước tường thành.



Lúc đoàn kỵ binh man tộc chạy đến quanh thành Doran, mưa tên từ trên thành bắn xuống không những không làm gì được chúng mà còn làm cho những thành thủ vệ sợ hãi đến mức vứt mũ quăng giáp chạy trốn tìm chỗ ẩn nấp. Yếu quá mức mất rồi, chiến sĩ cái kiểu gì đây chứ!




Nhưng man tộc cũng không thực sự cuồng vọng đến mức mang kỵ binh đến đây để công thành. Bọn họ chỉ bắn đứt những sợi dây treo đầu người ngoài thành, sau đó đoạt lấy đầu người rồi ung dung rời đi.



Lần này man tộc hung hãn như vậy chính là một lời cảnh báo lớn rồi.



Rõ ràng là cả đoàn kỵ binh kéo tới chỉ để cướp đi đầu người treo bên ngoài thành mà thôi. Bọn chúng bắn đứt dây thừng treo đầu người rồi từ trên lưng ngựa cúi xuống nhặt, sau đó lại rất nhanh lui đi. Quả thực là hành động như nước chảy mây trôi, chiến thuật vô cùng hoàn hảo.



Hung hãn, mạnh bạo, cuồng vọng!



Man tộc đến rồi đi như gió, so với đao còn nhanh hơn.



Cảm giác của Trâu Lượng mách bảo hắn rằng người man tộc rất nhanh sẽ lại có hành động tiếp theo.



"Yoria đại nhân, là tên nhóc này tự ý dẫn quân đi thành Doran cướp lại đầu người về…Xin ngài xử phạt hắn, cho dù là xử hắn chết ta cũng không có ý kiến…"



Hung thần ác sát Khambat thân trên để trần đá bay Seifer đang bị trói chặt đến trước chiếc lều lớn, tay phải hắn vung roi lên, phách một tiếng mang theo tia máu văng ra tung tóe.



Gần tối qua Seifer nhìn thấy đầu em họ mình bị treo trên tường thành Doran nhất thời giận dữ mà dẫn quân đến cướp về.



May mà tên nhóc này đầu óc cũng không phải là ngu si. Hắn biết chỉ dựa vào kỵ binh mà muốn xuông thẳng vào thành là đi tìm chết nên chỉ ra lệnh cho các chiến sĩ man tộc cướp đầu người xong liền trở về.



Tuy việc này không phải là chuyện lớn nhưng lại cũng không phải là chuyện nhỏ. Hắn tự tiện hành động mà không hề báo cáo chủ soái Yoria, chỉ sợ sẽ đả thảo kinh xà.



"Đầu lĩnh Khambat đang làm cái gì vậy?"



Mặt Yoria mang theo một nụ cười nhàn nhạt nhìn ra ngoài. Lúc này hắn đang ôm một mỹ nữ tộc Cat trong lòng, thoải mái hưởng thụ người đẹp phục vụ.




Hắn nghe Khambat giải thích xong cũng khoát khoát tay tỏ vẻ không để ý lắm. Đọc Truyện Online mới nhất ở Đọc Truyện



"Đông Minh, đi cởi trói cho thiên phu trưởng Seifer. Còn đầu lĩnh Khambat ngồi xuống nói đi…"



Tên thiếu niên hầu cận linh lợi tộc Tiger nhanh chóng chạy tới cởi dây trói cho Seifer. Lúc này cả Khambat và Seifer đều tỏ vẻ bất ngờ.



"Mọi việc đã được chuẩn bị ổn thỏa. Nhiều nhất là ngày mai chúng ta có thể bắt đầu công thành Doran." Âm thanh uể oải của Yoria vang vọng trong trướng: "Các ngươi thấy cho bọn chúng biết trước một khắc hay biết sau một khác khác nhau sao?..."



Hắn mỉm cười đứng giữa lều lớn giang rộng hai cánh tay, giọng nói chợt mạnh mẽ tự tin vô cùng lôi cuốn: "Mười vạn đại quân của chúng ta như sấm sét cùng giáng xuống thì một thành Doran nho nhỏ có thể chống cự được bao lâu chứ?...ba ngày, hay hai ngày?...Ta sẽ hủy diệt nó!.



Khambat và thiên phu trưởng Seifer cũng bị sự tự tin của Yoria cuốn hút, không tự chủ được vỗ ngực gầm lên mấy tiếng.



Máu dã man đã sôi trào, là chém giết, là cướp đoạt, dục vọng bành trướng.



Phủ đặc sứ, Arthur đang phải đón tiếp mấy người khách.



Bọn họ đều là đại biểu của các thế gia trong thành Doran. Mặc dù thành Doran cũng chỉ là một thành nhỏ hai ba vạn người, nhưng các gia tộc trải qua nhiều năm kinh doanh thương nghiệp bám rễ ở đây cũng đã hình thành ra những thế lực riêng biệt.



Trước đó, gia chủ Gordon nhà Memphis và gia chủ Shiva nhà Faure vẫn còn điều do dự, mặc dù bề ngoài tỏ vẻ hợp tác với đặc sứ nhưng thực tế mỗi nhà đều âm thầm lưu lại một chút chiêu thức phòng bị.



Nhưng vào buổi chiều tối nay kỵ binh man tộc đột nhiên xuất hiện, mưa tên trút xuống làm thành thủ vệ vô cùng thảm hại đã thức tỉnh bọn họ.



Những gia chủ lão luyện thành tinh này cũng ý thức được rằng, một thành Doran nho nhỏ vốn không đủ sức để phòng thủ. Vạn nhất mà man tộc thực sự tấn công tới thì cuối cùng người ở trong thành với những bình dân chạy nạn ở ngoài thành kia cũng không có gì khác nhau cả.




Đều là bị phá nhà diệt tộc mà thôi.



Bọn họ được như ngày hôm nay cũng là do đã trải qua tích lũy từ vô số thế hệ đi trước, tự nhiên là hiểu phải làm sao để có thể tiếp nối và duy trì được sự phát triển của gia tộc.



"Đặc sứ Arthur, ta xin đại biểu cho gia tộc Memphis thành Doran thần phục ngài. Mong ngài ban phúc cho chúng ta, dẫn dắt nhà Memphis chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này…"



Ưng tộc Gordon đi lên trước vài bước, hai tay hắn nắm chặt hai tay của Arthur biểu thị thành ý trong lòng của mình.



"Còn ta nữa. Gia tộc Faure chúng ta cũng biểu thị… "



Shiva cũng không chịu chậm chân đứng lên nói.



Gia chủ các nhà khác cũng theo đó mà đứng hết lên.




"Đại nhân, chỉ cần ngài mở miệng nói một câu, chúng ta liền ủng hộ hết sức của mình."



Trâu Lượng thở phào một hơi. Hắn đưa mắt nhìn Emma. Những lão hồ ly này thực quá xảo quyệt. Ban ngày lúc tới nhà miệng nói thì dễ nghe nhưng thực chất vẫn chứa tâm đề phòng. Đến tận lúc này mới thực sự là nói thật.



Có lẽ bọn họ cũng là những kẻ thức thời. Bây giờ tất cả ân oán đều bỏ qua, sức mạnh của thành Doran đã được tập hợp lại, hắn có thể phóng tay mà làm rồi.



Ban đêm, trong không gian tràn ngập một cảm giác căng thẳng rờn rợn.



Theo sau Heiseney là mười sáu sát thủ, đều là những người trẻ kiệt xuất nhất của công hội nhà mạo hiểm thành Doran. Tất cả mọi người ẩn núp ở một mảnh rừng nhỏ bên núi, lặng lẽ cẩn thận do thám vùng đất xa xa ở phía trước.



Họ vừa mới tránh né một đội kỵ binh man tộc đi tuần tra qua. Lúc nãy bám theo một đội ngũ trăm người đi tới nơi này, trực giác nói cho họ biêt nơi này có thể có phát hiện gì đó.



"Joyner tiểu thư, nếu như man tộc thực sự muốn động binh thì vùng phụ cận chỉ có nơi này là thích hợp nhất để giấu quân thôi." Heiseney hạ thấp âm thanh cẩn thận nói. Theo kinh nghiệm của mình, vị hội trưởng này cảm thấy ở đây có một chút động tĩnh.



"Đi…" Nữ mèo sát thủ gật đầu.



Heiseney yên lặng làm một động tác, mười sáu sát thủ thủ hạ liền theo hắn và Joyner nhanh chóng tiến lên đỉnh núi. Dưới ánh trăng sáng nhưng bóng dáng bọn họ hoàn toàn chìm ngập trong màn đêm.



Rốt cuộc tất cả mọi người cũng đã leo đến vị trí cao nhất.



Trước mắt lại là một màn làm chấn động mỗi người.



Quân doanh! Là quân doanh man tộc! Lều trướng trắng như tuyết xếp san sát từng hàng, máy công thành to lớn sừng sững ở phía sau doanh địa. Đèn đuốc sáng choang cũng làm phiến trăng sao trên trời phải ảm đạm vô quang.



"Đây là…" Tất cả các sát thủ, kể cả Joyner cũng không khỏi thất thanh kêu lên.



Khe núi lớn dài hàng chục km tràn ngập lều trướng quân doanh. Nơi này có thể chứa được tới bao nhiêu người chứ, man tộc đến cùng có bao nhiêu đại quân chứ!



Thần thú tại thượng. Tế ti Arthur đã đoán đúng!



"Theo kinh nghiệm của ta một đỉnh lều trướng có thể chứa ít nhất một trăm man binh. Lều trướng lại ngang dọc thế này…có lẽ không dưới mười vạn. Chính là không ít hơn mười vạn man binh, chỉ có thể là nhiều hơn chứ không thể ít hơn.



Heiseney giữ bình tĩnh nói.



Không nghĩ tới man tộc lại hung hăng muốn phát động một cuộc tấn công lớn như vậy.