Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 205: Thông Thiên Chi Lộ




Bất cứ người nào đã lên đến cấp bậc vàng sáng, nếu không phải bá chủ một phương thì cũng là nhân vật có quyền lực rung trời chuyển đất, không có một ai là người dễ chọc.



Cung thủ vàng tối Dư Triết bên cạnh không nói gì, thực luyện đường lần đầu tiên sẽ khảo nghiệm tố chất, không quan hệ tới sức mạnh hiện tại. Thực luyện đường cũng được chia làm 5 cấp A, B, C, D, E. Cho dù là người mạnh đã lên đến khu vực cấp A cũng rất ít có người hoàn thành thực luyện cấp A mà đa số là thông qua tích lũy mà đạt được cấp A.



Người mạnh cấp vàng tối được xem như tồn tại đỉnh cấp của cả đại lục Thần thú Almond. Dư Triết cũng là một trong số đó nhưng hắn cũng mới chỉ xếp hạng ở đỉnh cấp B, có thể thấy lên đến cấp A quả thực khó như lên trời.



Trâu Lượng xông thẳng vào không hề do dự, đôi khi Trâu bạn học quả thật có tính cách lỗ mãng của tộc gấu.



Thân hình Trâu Lượng biến mất và trên cánh cửa thực luyện đường như một màn nước phía sau lại dần dần hình thành một ký hiệu.



Hình một ngọn núi lớn. Lập tức ba người mạnh siêu cấp đều kinh ngạc sững sờ: Cấp A.



Bỗng nhiên Bóng Ma vỗ đầu, "Đứa nhỏ này là nghề nghiệp gì? Các ngươi có nhìn ra không?"



"Không nhưng đâu có sao, một lát nữa nó đi ra hỏi một chút là được mà".



Ngoài cửa tầng thứ hai Thú linh giới có một bia đá, bên trên giới thiệu tỉ mỉ quy luật của nơi này. Đáng tiếc bởi vì sự xuất hiện của ba người này nên Trâu bạn học căn bản không xem mà cứ như vậy đi vào thực luyện đường.



Trong thực luyện đường Trâu Lượng hết sức chăm chú, sẵn sàng đối phó với bất cứ tấn công bất ngờ nào. Không thể không nói Trâu Lượng rất tưởng nhớ những trang bị của mình, nhưng biết làm sao được, trong Thú linh giới thì thứ gì hắn cũng không thể mang vào được.



Ánh sáng đã tan hết nhưng không có bất cứ tấn công nào, trước mắt Trâu Lượng là một vùng hư không vô hạn, giữa hư không chỉ có một cầu thang bằng bạch ngọc kéo dài vô tận.



Nơi bắt đầu của cầu thang có một bia đá, bên trên có khắc bốn chữ rất to: Thông Thiên Chi Lộ.



Đứng lẻ loi trên một khối đá trôi nổi ở trên hư không, Trâu Lượng xác định không có bất cứ kẻ thù nào. Hắn sờ sờ bia đá, bà nội Bear, thật là bóng loáng, xúc cảm không tồi, đây đến cùng là thứ không gian ảo kiểu gì?



Trâu Lượng không hề muốn tùy tiện mạo hiểm vì nơi quỷ quái này lộ ra một vẻ quái dị nhưng quay đầu nhìn lại thì cánh cửa thực luyện đường đã biến mất, bây giờ không đi cũng không được.



Trâu Lượng bước lên bậc thang đầu tiên, rất vững chắc, cứ như vậy hắn bắt đầu bước trên cái gọi là Thông Thiên Chi Lộ.



Hai ngày sau Trâu Lượng đã bắt đầu chửi bới, trọn hai ngày trèo cầu thang mà kể cả một sợi lông cũng không có, phía trước vẫn là hư vô như cũ còn bên dưới là vực sâu nhìn không thấy đáy. Thậm chí Trâu Lượng đã bắt đầu hoài niệm các loại quái vật, cho dù bây giờ bỗng nhiên có một con xuất hiện cùng hắn trò chuyện cũng tốt.



Trâu Lượng cũng không thể xem như một người rất kiên nhẫn, nếu như là chiến đấu thì còn đỡ vì dù sao cũng vẫn có chuyện mà làm. Nhưng ở đây hắn chỉ có thể không ngừng leo cầu thang, buồn tẻ là đáng sợ nhất.



Nhưng không có biện pháp nào khác, Trâu Lượng vẫn phải leo, cứ ở một chỗ thì sẽ phải chết già ở đây sao.





Mười ngày sau ngay cả sức để chửi mắng Trâu Lượng cũng không còn nữa. Trong mười ngày này hắn đã chào hỏi thân thiết đủ 18 đời tổ tông Thần thú rồi nhưng vẫn không có phản ứng gì. Nơi này ngay cả một bóng ma cũng không có. nguồn Đọc Truyện



Không có phụ nữ. Hắn nhẫn!



Nhưng được gọi là tầng thứ hai của Thú linh giới vậy mà mẹ nó lại không có yêu thú, trời mới biết đây là chuyện gì.



Trâu Lượng ngồi trên một bậc thang há miệng thở phì phò, mười ngày, rất đói, phi thường đói, vừa mệt vừa đói, nhưng đói mà lại không chết, cảm giác này vô cùng khó chịu. Trâu Lượng mạnh mẽ siết chặt dây lưng để có thể thoải mái hơn chút xíu.



Thậm chí hắn đã có một loại cảm giác muốn bước ra khỏi bậc thang để nhảy vào trong hư vô, chỉ có điều lý trí của hắn vẫn ngoan cường ngăn cản hắn.



Trời mới biết nhảy vào sẽ kết quả gì, khi tiến vào Thú linh giới là chỉ có linh hồn, vạn nhất bị lạc trong hư vô chẳng phải là sẽ trở thành người thực vật sao?



Trâu Lượng không sợ chết nhưng không muốn làm người thực vật.



"Nơi này có ma không, có quỷ không?" Kết quả là ngay cả một tiếng vang cũng không có, quả thật keo kiệt đến cực điểm.



Sau khi chửi xong Trâu bạn học lại tiếp tục bò về phía trước, hắn có thể cảm thấy lên càng cao thì cầu thang càng khó trèo, kỳ thực hắn cũng không xác định được là do thân thể suy yếu hay là cầu thang quả thật khó đi hơn rồi.



Mười ngày trong thực luyện đường đã qua, tầng thứ hai Thú linh giới cũng đã qua một ngày, bỉ mông vàng sáng ngồi trên mặt đất, Bóng Ma đi tới đi lui.



Dư Triết đứng yên bên cạnh nhìn Bóng Ma, "Đừng đi nữa".



"Quá lợi hại, thật sự lợi hại, nơi này chúng ta đã qua một ngày, trong đó là mười ngày rồi, vậy mà tên nhóc này còn chưa đi ra, độ khó cấp A cơ đấy. Coi như là mấy lão già mà còn không chết trên đỉnh cao nhất kia đi vào sợ rằng cũng phải chóng mặt. Thằng bé này rất có tiền đồ, ta phải thu hắn làm đồ đệ", Bóng Ma nói huyên thiên.



"Lão Ma, đứa nhỏ này là tộc Bear, phải là chiến sĩ mới đúng. Ngươi để một tộc Bear đi làm sát thủ không sợ người khác cười chết mất sao?" Đại Kim bên cạnh nói oang oang như chuông đồng.



"Mắt mũi ngươi kiểu gì mà nhìn ra nó là tộc Bear, có tộc Bear gầy yếu như vậy sao?"



"Lão Ma, trên người hắn quả thật có hơi thở của Bear, chỉ có điều tuổi không lớn, thân hình cũng tương đối gầy yếu".



"Nghề nghiệp không có giới hạn, ta thấy tên nhóc này phù hợp là được, dù sao nó cũng không thể trở thành cung thủ được".



Lão Ma lo lắng nhất là Dư Triết tranh đoạt với hắn, cung thủ vàng tối quả thật rất ấn tượng. Có người như vậy làm sư phụ là một sự hấp dẫn khó cưỡng đối với bất cứ người tuổi trẻ nào.




Dư Triết không nói gì mà chỉ lẳng lặng dựa vào cột đá bạch ngọc. Từ sau khi Trâu Lượng tiến vào hắn đã đứng không hề nhúc nhích như vậy trọn một ngày rồi mà không hề cảm thấy nhàm chán. Tựa hồ xem thời gian không ngừng trôi qua cũng có thể mang đến vui vẻ cho hắn.



Mười lăm ngày, Trâu Lượng đã không còn chửi bới nữa, quan trọng nhất là hắn đã nhạy cảm nhận ra quả thật Thông Thiên Chi Lộ có thay đổi. Áp lực đang mạnh lên, đói và suy yếu đều là một loại cảm giác. Nếu như thời gian ở đây chỉ bằng 1% thế giới hiện thực thì thân thể hắn đang ngủ say sẽ không bị đói, hơn nữa linh hồn thì làm sao lại đói được.



Trâu Lượng trực tiếp dùng lý trí loại bỏ loại cảm giác này, quả thật khi hắn cho rằng mình không nên đói thì loại cảm giác này cũng thật sự không còn quấy nhiễu hắn nữa. Bất cứ một Thú tộc nào ở đây cũng dùng thái độ thành kính và kính ngưỡng đối đãi tất cả những gì xảy ra nhưng Trâu Lượng thì khác, hắn là người đến từ một tinh cầu của chủ nghĩa duy vật. Hắn đến đây là để khám phá, hắn kết luận tất cả mọi thứ ở đây chỉ là sự kỳ diệu của ảo giác.



Mười sáu ngày, hành động của Trâu Lượng bắt đầu trở nên thong thả. Hắn cũng không còn nói chuyện, chỉ là trong đầu không ngừng nhớ lại đủ loại kiểu dáng động tác chiến đấu của mình cùng với các thủ pháp điêu khắc. Bởi vì trong một thế giới hư vô tĩnh mịch như vậy mà không có việc gì làm thì chắc chắn sẽ điên mất.



Trong thời gian một ngày Trâu Lượng đã lần lượt ôn lại tất cả các chiêu thức hắn có thể sử dụng. Hắn cảm thấy rất hài lòng, ngày thứ mười bảy hắn quyết định lại ôn lại lần nữa, ôn cũ biết mới mà.



Ngày thứ mười tám, Trâu bạn học cảm thấy bất mãn với những diễn giải cẩu thả về chiêu thức của mình trong hai ngày trước đó, cho nên hắn quyết định chậm rãi ôn lại lượt nữa. Trên một chiếc cầu thang kéo dài vô hạn có một bóng đen khom người bước về phía trước từng bước một.



Hai ngày đã qua, Dư Triết vẫn chờ đợi lạnh nhạt như vậy, tên nhóc con kì lạ đã ở trong thực luyện đường cấp A được hai mươi ngày rồi.



Nếu như bên trong có yêu thú thì tuyệt đối đều là lãnh chúa siêu cấp, trăm phần trăm là từ cấp một trăm trở lên. Nhưng hiển nhiên là trong thực luyện đường này không có yêu thú vì nếu có thì coi như là chiến sĩ vàng tối đi vào cũng vô cùng nguy hiểm. Mà nếu không phải yêu thú thì có lẽ chính là thực luyện linh hồn, thứ này còn đáng sợ hơn cả yêu thú.



Chỉ sợ đây là điều những chiến sĩ mạnh mẽ này đau đầu nhất, đối với quái vật ngươi có thể phát huy hoàn toàn sức mạnh của mình nhưng thực luyện linh hồn lại kỳ lạ khó lường, lúc nào bắt đầu và hình thức cụ thể ra sao cũng không ai biết.



Nhưng đã qua hai ngày.



Trong đại sảnh trừ Dư Triết, Đại Kim, Bóng Ma giờ đây lại có thêm vài người, bình thường chắc chắn bọn họ sẽ tìm đối thủ của mình để thách thức nhưng bây giờ họ lại đang tán dóc, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn đến cánh cửa thực luyện như nước gợn kia.




Hai ngày rồi!



Một nhóc con chưa tiến hành điêu khắc.



Hiển nhiên những người này đều có tính toán trong đầu.



Bóng Ma nhìn chằm chằm những người này, con bà nó, đây là bố phát hiện trước, ai muốn cướp của bố là bố sẽ liều mạng với thằng đó.



Hai mươi ngày, Trâu Lượng muốn chết rồi!



Đây mẹ nó căn bản chính là nơi của người chết mà, buồn tẻ, buồn tẻ cực hạn, không có âm thanh. Trong tầm mắt vĩnh viễn đều là hư vô tối tăm và một cái cầu thang nhìn không thấy cuối.




Nếu như không phải thân thể Trâu Lượng có thể cảm thấy càng đi lên cao áp lực càng lớn hơn thì hắn có thể đã điên rồi. Loại cảm giác này đã trở thành tọa độ để Trâu Lượng không sinh ra ảo giác, chỉ có liều mạng bò về phía trước hắn mới có thể cảm thấy có hy vọng.



Hai mươi ngày này hắn đã ôn đi ôn lại mấy lần tất cả các kĩ năng hắn biết, áp lực càng ngày càng lớn, bây giờ đi lên một bậc thang cũng rất tốn công.



Ngày thứ hai mươi mốt, Trâu Lượng quyết định nhớ lại những gì trong kiếp trước. Hoài niệm đầu tiên của hắn chính là tình thánh, tình thánh là người tốt, tình thánh, ta phải thẳng thắn thú nhận với ngươi, có lần ta đã lau trộm khăn mặt của ngươi...



Ngày thứ hai mươi hai, tiểu Quỳ, thật sự không phải anh thầm mến em, tờ giấy đó không phải anh viết...



Ngày thứ hai mươi lăm, Trâu Lượng ngồi trên bậc thang, hắn muốn về nhà, đường về chỉ có một, chắc chắn ở cuối cùng của cái cầu thang vô tận kia. Tất cả lý trí của Trâu Lượng đều dùng để chống lại cảm giác muốn nhảy vào hư vô bởi vì hắn biết tám chín phần mười, không, là một vạn phần trăm nhảy vào hư vô sẽ là bi kịch. Chờ đợi hắn sẽ là hư vô vô biên vô hạn, hắn sẽ vĩnh viễn trở thành một oan hồn phiêu đãng.



Bò tiếp nào, đau đớn chính là một loại niềm vui.



Ngày thứ ba mươi, Trâu Lượng bắt đầu ôn lại bảng cửu chương, một lần một là một, hai lần hai...hình như là bốn,...ba lần ba...



Tầng thứ hai Thú linh giới, ba ngày đã qua.



Đại điện lại có thêm mười mấy người, trong đó có một sát thủ vàng tối, bầu không khí rất náo nhiệt nhưng đồng thời cũng rất căng thẳng, đám người này đã chia làm mấy đội ngũ nhỏ rất rõ ràng.



Bóng Ma, Đại Kim và Dư Triết là một nhóm, "Dư Triết, ngươi phải giúp ta, tên nhóc này do chúng ta phát hiện trước, cho dù phải chia cũng là ba người chúng ta chia mới đúng".



Dư Triết gật đầu, hiển nhiên sự xuất hiện của sát thủ cấp vàng tối cũng làm cho hắn trở nên vô cùng ngưng trọng.



Mặc dù những người mạnh đến từ các đại đế quốc và các thế lực lớn vẫn đang chuyện trò vui vẻ nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm cánh cửa thực luyện.



Ngày thứ ba mươi mốt, Trâu Lượng đã kiểm điểm lại một lượt cả hai kiếp sống của mình. Hắn nghiêm túc phê bình mình không đủ sâu sắc, quyết định kiểm điểm lại một lần nữa.



Nhưng không biết tại sao bây giờ kiểm điểm càng ngày lại càng nhanh.



Ngày thứ ba mươi hai, toàn thân Trâu Lượng tràn ngập cáu kỉnh, hắn thật sự muốn lao đầu vào hư vô, nhắm mắt đưa chân đến đâu thì đến. Thời gian ở nơi này như là đã chấm dứt rồi, sống một ngày dài như một năm.



Ngày thứ ba mươi ba, Trâu Lượng vẫn chưa nhảy, hắn đang đấu tranh với suy nghĩ ma quỷ trong lòng mình. Lúc này việc hắn có trí nhớ của hai kiếp người đã phát huy vai trò cực kỳ quan trọng, khi đang ở giữa cực hạn của xúc động đột nhiên hắn tỉnh táo lại.