Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 123: Chịu trách nhiệm?




Con mẹ nó, trong đầu Trâu Lượng hiện lên khuôn mặt cười gian của Perseus, trong lòng hết sức giận dữ, cả người lao lên không mang theo chút âm thanh nào, trực tiếp đánh bay sát thủ từ trên không lao xuống, thân hình vừa rơi xuống đất lại lao sang bên như đạn pháo.



Dán núi lở!



Bóng dáng trước mặt đang xông tới bị giật nảy, hiển nhiên đã quen với chiêu này, lập tức giáp biến, lá chắn chặn ở trước mặt, nhưng chỉ cảm thấy như toàn thân bị thiêu trong biển lửa.



Ầm...



Ầm ầm...



Bóng đen quay cuồng đụng vào rừng cây rồi nằm sấp trên mặt đất không hề nhúc nhích, mà khi ánh mắt Trâu Lượng nhìn về phía đối thủ trên không thì gã thích khách che mặt đang lơ lửng trên không liền ra sức xua tay.



Randy sợ quá nhưng cả người đau nhức muốn lên tiếng mà không nói được, nếu Arthur làm lại một lần nữa thì tính mạng của họ cũng xong rồi.



Vừa thấy động tác này và âm thanh nghe quen quen Trâu Lượng lập tức tỉnh táo lại, lúc này hắn mới để ý đến thú linh của bọn họ. Text được lấy tại Truyện FULL



Bà nội Bear, vậy mà là thằng khốn Randy này... Mẹ, thằng kia chẳng phải là Cote?



Hắn vội vàng đỡ Randy từ trên cây xuống, "Ar... Arthur, bạn là người hay là ma..."



"Ma cái gì mà ma, hai người định nửa đêm lén lút giết người cướp của hả?"



"Mẹ, đại ca, bạn xuống tay tàn nhẫn quá, cả người tớ cũng tê liệt rồi, thân thủ này của bạn làm cái gì tế ti?"



Trâu Lượng không nhảm nhí với Randy, tình hình của Cote chắc chắn còn kém hơn, đòn nhằm vào Randy chủ yếu là để chặn lại còn đối với Cote mới là đòn nặng, đây là sách lược ứng đối vây công, Trâu bạn học thường xuyên đánh vài trận hữu nghị 1 vs 2, phán đoán tình hình đã thành bản năng rồi.



Cote bị lôi ra, hắn đã hôn mê bất tỉnh, lá chắn 1-5 cũng cỡ nát rồi, Randy cả kinh trố mắt đứng nhìn, ánh mắt nhìn Arthur không khác gì nhìn quái vật.



Đây vẫn là người sao???



Trâu Lượng bất đắc dĩ chỉ có thể dìu một người cõng một ngf, hắn đâu nghĩ rằng hai gã này sẽ ăn no rửng mỡ đi dò xét hắn, lại còn chọn đúng nửa đêm nữa, đúng là thần kinh.



Trong phòng, Cote rên rỉ dựa vào tường, tình hình Randy hơi tốt hơn một chút, hai người đều trợn mắt nhìn Arthur.



"Arthur, thân thủ của bạn tốt như vậy làm tế ti làm gì, mẹ, loại như Perseus bạn dùng một tay cũng có thể giết hắn!" Randy nói.



Trâu Lượng nhìn Randy một chút, "Chí hướng của tớ là tế ti, là một tế ti hiến dâng linh hồn cho thần thú, không cần vũ lực, không phải tất cả mọi chuyện đều cần dùng vũ lực để giải quyết".



Vẻ mặt Trâu bạn học vô cùng thần côn, mặc dù hệ thống tế ti truyền thống không bài xích vũ lực nhưng thế gia tế ti càng chính thống thì càng khinh bỉ vũ lực, tế ti chính là người hầu, là tín đồ thành tín nhất của thần thú, họ cần sử dụng tín ngưỡng lực mà không phải vũ lực.



Mà tình hình của anh em Arthur bọn họ cũng biết, nếu như không có thần miếu thì có thể còn vẫn phải sống tại tầng dưới cùng, hết thảy những gì Arthur đã làm đều là hiến dâng.



Trong lòng hai người hình tượng của Arthur rõ ràng rất cao lớn.



Cote nhìn tấm lá chắn vỡ vụn của mình một hồi lâu mới hồi phục lại, "Sức tấn công đáng sợ đến mức nào, làm sao bạn làm được?"



"Dựa theo phương thức huấn luyện của tớ có một ngày các bạn cũng có thể làm được", Trâu Lượng cũng biết nguyên nhân họ tấn công mình rồi nên cũng không giải thích nhiều.




"Thật không?" Bây giờ Randy đã bội phục từ đáy lòng rồi.



Cote thì tỏ ra tương đối tỉnh táo, cũng có chút cảm thán, "Trước kia tớ không tin có người có thiên phú tuyệt đối, thậm chí không quá tin rằng thần thú tồn tại, giờ gặp bạn tớ không tin cũng không được, nếu như không phải sự ban ơn của thần thú làm sao có ai có thể không gì làm khó được như vậy.



"Ha ha, Cote, không phải tớ không gì làm khó được, tớ còn nhiều khiếm khuyết lắm".



Arthur, với sức mạnh của bạn nói không chừng có khả năng ăn được Tu La đấy!" Randy hưng phấn nói, bởi vì hình thể của hoàn toàn khác Arthur nên cũng không có ai sẽ nghĩ ngợi gì về khả năng này, huống hồ thú tộc nhân tài đông đúc, người có thiên phú dị bẩm cũng nhiều vô số kể.



"Ha ha, mục tiêu của tớ là trở thành tế ti vĩ đại nhất, nghề nghiệp chiến đấu có các bạn là được rồi, cái gì mà Tu La với cả Ta Lu cứ giao cho các bạn là được".



Trâu Lượng cho thấy không hề hứng thú với chiến đấu, mà trên thực tế mọi người đều biết thân thủ hắn không tồi, nhưng hắn nhất tâm đi theo sự nghiệp vĩ đại làm tế ti, dù sao mục tiêu theo đuổi của mỗi người đều bất đồng, không phải ai cũng muốn trở thành chiến sĩ.



"Bạn lợi hại như vậy đâu còn cần gì tùy tùng", Randy có chút đau lòng.



"Ha ha, sự lợi hại của tớ là tạm thời, cùng với sự tăng lên của thú linh sớm muộn gì các bạn cũng sẽ trở thành chiến sĩ bạc trắng, chiến sĩ vàng sáng, thậm chí càng mạnh hơn, sức mạnh của kỹ xảo và thiên phú không thể nào chiến thắng được sức mạnh thuần túy".




"Tốt, Arthur, loại tính cách như Randy này mà làm tùy tùng thì quá không đáng tin, cứ phải bình tĩnh chững chạc như tớ mới đáng tin", Cote nói, có điều thân thể còn hơi suy yếu, giọng nói cũng không thật sự chắc chắn.



"Mèo mặt lớn, có phải muốn tao nhân cơ hội này giết người diệt khẩu không?" Randy trợn mắt báo cả giận nói.



Trâu Lượng khoát khoát tay chuyện tùy tùng gì đó sau này nói tiếp, bây giờ tớ chỉ là tế ti kiến tập, có điều chúng ta có thể kết bái thành anh em khác họ!"



"Thật không?" Cote và Randy hầu như đồng thanh nói.



"Đương nhiên".



"Ha ha, tốt quá, sau này bạn chính là đại ca tớ rồi!" Randy rất vui vẻ.



"Tớ ít tuổi hơn hai bạn".



"Thì có sao, tộc Lion chúng ta luôn luôn không sắp xếp theo tuổi".



"Có điều chuyện này có phải cho Ernest và Avril tham gia không?"



"Cái này là tất nhiên".



Cứ như vậy, hôm sau khi Avril biết được ý định của họ cũng rất vui vẻ, chỉ có điều lúc xếp thứ tự có chút tranh chấp, Arthur làm đại ca thì không ai phản đối, dù sao sức mạnh của hắn mạnh nhất, làm việc cũng trầm ổn nhất, Avril tuổi nhỏ nhất tự nhiên là Ngũ muội, Ernest là lão Tứ, nhưng Cote và Randy nhất định phải tranh đoạt vị trí nhị ca, không ai nhường ai.



Cuối cùng chỉ có thể bắt thăm, vấn đề là Cote bắt được vị trí nhị ca, điều này làm cho Randy rất là đau lòng, thần thú quá không chiếu cố đến hắn.



Nghi thức kết bái rất trịnh trọng, mặc dù không có người ngoài tham dự nhưng lại có Đại chủ tế Thomas chủ trì, đối với việc kết bái này đương nhiên Thomas ủng hộ, một mặt mấy người trẻ tuổi này phẩm hạnh đều không tồi, hơn nữa trên con đường trưởng thành của Arthur trong tương lai thì Jerusamer là căn cơ của hắn, có của ủng hộ của ba gia tộc lớn cũng là chuyện tốt đối với sự trưởng thành của hắn.



Nếu không thân là Đại chủ tế, Thomas đâu có thời gian tham gia mấy trò trẻ con này.



Nghi thức được cử hành trong điện thần thú, tất cả mọi người ăn mặc phi thường sạch sẽ và trang trọng, Đại chủ tế Thomas cũng thể hiện cực kì xuất sắc vai lão thần côn của mình, hết lòng vì Arthur, lão Thomas đã mặc bộ lễ phục tế ti chỉ được dùng trong ngày lễ của mình, cùng với khí chất thần côn tích lũy sau nhiều năm quả thật có chút tiên khí.