Huề Thủ Thiên Nhai

Chương 7




Rơi vào đường cùng, Mạc Nhiên đành phải tạm thời mang theo Cổ Tiểu Mộc cùng nhau trở lại khách ***.

Sáng ngày thứ hai, lúc Cổ Tiểu Mộc mở to mắt thì âm thầm quát to một tiếng “Nguy rồi!”. Chính mình thế nhưng thật sự mơ mơ màng màng đi ngủ, Huyết Hồn hắn…

Không ngoài sở liệu, y nhìn thấy ba tờ ngân phiếu trăm lượng bên cạnh gối đầu.

Hai cái bánh bao ba trăm lượng bạc, Huyết Hồn này cũng thật sự ra tay hào phóng! Hừ lạnh một tiếng, Cổ Tiểu Mộc ta nếu quấn lấy ngươi, dĩ nhiên là không sẽ khinh địch như vậy để ngươi chạy thoát!

Mạc Nhiên kỵ mã đi đến Thiệu Hưng Đông Hồ, chậm chậm cước bộ cưỡi ngựa, xuôi theo bờ hồ tìm Tiên Đào động. Hắn là đến thưởng phong cảnh sao? Đương nhiên không phải. Hắn đi khắp đại nam giang bắc chỉ vì tìm kiếm tin tức cừu nhân, nào có rảnh rỗi đi thưởng phong hoa tuyết nguyệt. Vậy hắn tại sao lại tìm Tiên Đào động?

Tìm được một chu tử (người lái đò), lên tiếng hỏi phương hướng của Tiên Đào động, Mạc Nhiên thúc ngựa mà đi.

Đem ngựa buộc ở trên bờ biển Lão Liễu, Mạc Nhiên liền tiến vào Tiên Đào động.

Hai canh giờ sau, hắn từ trong động đi ra. Nhịp bước tựa hồ so với lúc vừa tiến vào động trầm trọng hơn nhiều.

“Huyết Hồn, ngươi ác ma! Trả mạng cho sư phụ ta!”

Ngẩng đầu, nhìn quét bốn phía một chút. Mạc Nhiên lộ ra một tia cười lạnh. Xem ra thọ yến Ngô lão nhân đã mời không ít người lợi hại, dường như hôm nay đều đến đây. Hơn nữa môn hạ đệ tử của hắn, ước chừng có hai mươi người đi!

Hình thành vòng vây, vây quanh nhân vật nghi ngờ chính là Huyết Hồn, không thể để hắn đào thoát. Thấy trong truyền thuyết cách ăn mặc của Huyết Hồn trông giống với người từ trong Tiền Đào động đi ra, một lão giả trong đám người bước ra.

“Lão phu hỏi ngươi, ngươi chính là Huyết Hồn?” Lão giả áo xám râu đen dài hướng Mạc Nhiên hỏi.

”Đúng thì sao, không đúng thì sao.” Thanh âm như cũ thản nhiên.

Lão giả kia chau mày, “Nếu đúng, ngươi giết người phải đền mạng! Không đúng, nhân sĩ chính đạo bọn ta cũng sẽ không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi tháo sa mạo xuống, nói rõ thân thế gia cư, xác định ngươi không phải Huyết Hồn thì ta sẽ cho ngươi rời đi.”

“Ngươi tính là cái gì! Muốn ta tháo sa mạo xuống? Nếu muốn thấy chân diện mục của ta, ngươi không ngại tự mình lại đây động thủ thử xem.”

“Hảo một kẻ tà ma! Duẫn lão tiền bối đức cao vọng trọng không muốn giết người vô tội, lúc này mới cùng ngươi hảo nói chuyện. Ngươi thế nhưng còn xuất ngôn vũ nhục!” Nhị đệ tử Tần Liệt của Ngô Sùng Đức quay đầu đối với Duẫn Sơn Trọng nói: “Duẫn tiền bối, không cần tiếp tục cùng tà ma nhiều lời! Xem cách ăn mặc cùng ngữ khí nói chuyện kia, nhất định là tà ma kia không thể nghi ngờ! Nhiều người cùng tiến lên, bắt hắn lại! Báo thù cho sư phụ!”

“Nhị sư đệ! Ngươi đang ở đây nói cái gì vậy! Cái gì mà nhiều người cùng tiến lên? Ngươi muốn các vị tiền bối không thoải mái sao?” Dương Phi Phàm âm thầm lôi kéo ống tay áo Tần Liệt, thì thầm nói.

“Nhưng là, tà ma này lợi hại…”

“Khụ khụ! Duẫn tiền bối, Nhị sư huynh báo thù sốt ruột, nói chuyện có chút mất đi chừng mực, mong rằng các vị tiền bối đừng để ở trong lòng. Việc hôm nay, thỉnh Duẫn tiền bối giúp ba sư huynh đệ chúng ta quyết định.” Phan Trường Sinh đối Duẫn Sơn Trọng chắp tay, thái độ cực kỳ khiêm tốn.

“Ba người các ngươi trước mắt mang mối hận giết sư, nói chuyện có sơ suất cũng là bình thường. Ta tất nhiên không để trong lòng. Bất quá, thái độ nói chuyện kiêu ngạo này! Xem ra tám chín phần chính là ma đầu Huyết Hồn kia!” Duẫn Sơn Trọng tay đỡ bội kiếm, nói:

“Huyết Hồn, lão phu lại hỏi ngươi, Kình Thiên Kiếm Ngô Sùng Đức đại hiệp cùng ngươi có oán thù gì, lại khiến ngươi hạ độc thủ như thế, khiến hắn nhận hết tra tấn mà chết! Muốn giết người cũng nên cấp thống khoái! Thủ đoạn ngươi cay độc như vậy chẳng lẽ không sợ làm cho bạch đạo căm phẫn sao!”

“Loại người như hắn chỉ xứng chết như vậy! Khiến cho bạch đao căm phẫn? Thì đã sao!” Cách nói hảo tuyệt ngạo (cự tuyệt cao ngạo)!

“Ngươi! Huyết Hồn, không nghĩ tới ngươi thế nhưng lại muốn cùng bạch đạo là địch! Xem ra hôm nay ở đây không đem ngươi trừ đi, ngày sau nói không chừng ngươi liền sẽ gây họa cho giang hồ! Đến đây đi! Ra tay xem, để lão phu nhìn coi Huyết Hồn ngươi rốt cuộc là lợi hại như thế nào!” Duẫn Sơn Trọng ở bạch đạo đức cao vọng trọng được xưng là “An Khánh công”, chưa từng có người dám cùng hắn nói chuyện như vậy, ngay cả Trang chủ Thiên Nhất Trang hiện tại đứng đầu bạch đạo nhìn thấy hắn cũng phải xưng hắn một tiếng Duẫn lão. Lần đầu bị người khinh thị, nhất thời khó có thể tiếp nhận, ngay lúc tức giận liền hướng Huyết Hồn ra tay.

“Gia gia, ngươi chớ tức giận. Huyết Hồn kia dù lợi hại cũng không đáng được lão nhân gia ngài xuất thủ! Vả lại để tôn nữ (cháu gái) trước cùng ma đầu kia thử có bao nhiêu lợi hại, lại dám đại ngôn bất tàm (nói khoác mà không biết ngượng) như thế!” Một trong tam mỹ nữ Kim Phượng Hoàng của võ lâm Duẫn Phượng lúc nhìn thấy Huyết Hồn xuất hiện đã nóng lòng muốn thử sức. Hiện giờ vừa lúc cho nàng một cơ hội động thủ. [hừ…nữ nhân cao ngạo ngu ngốc]

Duẫn Sơn Trọng hơi tự hỏi một phen, cảm thấy lời tôn nữ có lý. Chính mình cả đời xây dựng thanh danh không dễ, thật không ngại để tôn nữ Tiểu Phượng ra tay trước ước lượng nội tình của đối phương nặng nhẹ thế nào, nếu nàng không địch lại mình ra tay cũng không muộn. Gật gật đầu, thầm nói một tiếng: “Cẩn thận!”, liền thối lui sang một bên, nhường tôn nữ nâng kiếm xuất thủ.

Ba đệ tử Ngô Sùng Đức thấy Duẫn Phượng không biết trời cao đất rộng một mình lên đấu với Huyết Hồn, không khỏi vừa lo lắng vừa tức giận. Ba người cùng nghĩ, với công lực của sư phụ ta còn không phải đối thủ của Huyết Hồn, một tiểu cô nương mới xuất đạo không lâu thế nào lại là đối thủ của ma đầu kia! Vốn muốn An Khánh Công xuất thủ đối phó Huyết Hồn, không nghĩ Duẫn Sơn Trọng cư nhiên đồng ý nhượng tôn nữ mạo hiểm, muốn mở miệng nói rõ, lại sợ đắc tội An Khánh Công cùng người trong lòng. Ba người không nghĩ ra biện pháp, chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ dậm chân.

Kim Phượng Hoàng Duẫn Phượng rút ra bội kiếm kim sắc (màu vàng), hướng Huyết Hồn trong truyền thuyết tới gần.

Mạc Nhiên lạnh lùng nhìn nữ tử bộ mặt mỹ lệ trước mắt, trong lòng không có cảm xúc nửa điểm thương tiếc. Với hắn mà nói, ai lên trước đều giống nhau, dù sao đều là muốn chết! Chỉ là sớm hay muộn mà thôi!

“Các ngươi đối Đại ca ta làm cái gì thế!” Theo một trận hô to gọi nhỏ, một đại khối đầu (to con) ăn mặc như thư sinh thân cao bảy tám thước đột nhiên lỗ mãng xông vào vòng vây.

Các vị đại hiệp bạch đạo không biết y là người phương nào, một ý nghĩa chợt lóe lên trong lúc đó, y cũng đã kiên quyết chen vào trong vòng vây.

“Đại ca, ngươi hảo nhẫn tâm! Đã nói cho ngươi đừng tùy tiện vứt bỏ ta, ngươi thế nào lại có thể bỏ lại bạc rồi bỏ chạy!” Hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Nhiên vài cái, người đến ── Cổ Tiểu Mộc vẻ mặt bất mãn hết sức, “Muốn đánh nhau cũng không gọi ta một tiếng, chuyện náo nhiệt hảo ngoạn như thế sao lại không cho ta tham gia chứ?”

Mạc Nhiên đại nhíu mày, ngốc tử này sao lại lúc này chạy tới?! Nhưng ta hiện tại…!

“Ngươi là ai? Ta không biết ngươi! Huyết Hồn ta sao lại có huynh đệ? Ngươi còn không cút cho ta!” Phất tay áo một cái, Mạc Nhiên muốn dùng ám kình đem y đẩy ra ngoài vòng vây.

Chính là trùng hợp, Cổ Tiểu Mộc vừa mới vào lúc này lại xoay người cất bước, đi đến trước mặt Duẫn Phượng đang cầm kiếm trong tay.

Thấy thất bại, Mạc Nhiên âm thầm nóng lòng. Lúc này nếu như là một mình một người, cho dù công lực dần mất, tự tin cũng có thể tại trước khi công lực hoàn toàn tán tẫn vẫn ly khai mà lông tóc không chút thương tổn. Nhưng mà nếu còn có một tên đại ngốc không biết võ công ở đây thì…

Tên ngốc này! Y làm gì mà ngay lúc này chạy tới chứ! Thiên sát!

Không biết Huyết Hồn ở trong lòng đang đem y mắng gần chết, Tiểu Mộc cà lơ phất phơ cao thấp đánh giá hai mắt mỹ nữ trước mặt, tấm tắc nói: “Chậc chậc chậc, một tiểu cô nương hảo như vậy, làm chi học người vũ đao lộng kiếm, nhìn ngươi một thân quần áo bó thật đúng là khiến cho người muốn phạm tội! Mặc thành như vậy ngươi muốn dẫn hái hoa tắc tới sao? Ai! Thật sự là tư văn tảo địa a (trí thức không được trọng dụng???)! Cũng không biết cha mẹ ngươi là giáo dục ngươi thế nào! Còn cầm một thanh kim kiếm, nhà ngươi rất có tiền sao? Có tiền sao lại để ngươi xuất giang hồ mà chạy đi kiếm sống chứ?”

Bị Cổ Tiểu Mộc nói thành là đi giang hồ bán đồ, kim sức (trang sức vàng) trên tóc Kim Phượng Hoàng Duẫn Phượng lắc không ngừng. Cũng không quản Tiểu Mộc có hay không công phu liền giơ kiếm đâm tới!

Tiểu Mộc hô lên quái dị: “Mỹ nữ giết người a!”, liền hướng bên cạnh Mạc Nhiên chạy đến.

Kiếm thế rất nhanh nhưng không có đâm trúng mục tiêu, còn cách đối phương nửa tấc thì bị một cỗ ám kình đánh văng ra.

Duẫn Phượng không chịu nổi ám kình công kích bất ngờ cổ tay bị chấn động rạn nứt, cầm kiếm lui ra ba bước, trong tay kim kiếm suýt nữa rời tay bay đi, vội vàng vận khởi công lực toàn thân nắm chặt bội kiếm, không muốn thêm mất mặt.

“Các ngươi này cũng gọi là chính đạo?! Chẳng lẽ các ngươi nhìn y ngay cả một chút công phu cũng không có! Hừ!” Mạc Nhiên âm thầm đá Cổ Tiểu Mộc một cước, ý bảo y cút đi. Nhưng là, nghèo kiết hủ lậu này hiển nhiên là không để ý tới ám hiệu của hắn. Ngược lại còn há mồm hô đau, chết sống không chịu rời khỏi Huyết Hồn.

“Chẳng thể trách ngày hôm qua chạy tới phủ ta nói muốn ăn tiệc lưu động, lúc ấy ta đã cảm thấy kỳ quái, nguyên lai tiểu tử này quả thật là đến phủ thăm dò!” Chỉ Cổ Tiểu Mộc, Phan Trường Sinh hổn hển xác nhận.

“Ngươi chạy đến đó làm gì?” Mạc Nhiên thấp giọng hỏi.

“Không làm gì nha, tìm chỗ không tốn tiền ăn cơm. Ta không có tiền mà!” Thanh âm đúng lý hợp tình.

“Huyết Hồn! Hôm nay ngươi liền đừng nghĩ rời khỏi Đông Hồ! Hồ quang sơn sắc (non sông tươi đẹp) này sẽ là nơi chôn thân mà ngươi kiếp trước đã tu luyện phúc khí! Xem kiếm!” Mắt thấy ái tôn mạc danh bị thương, Duẫn Sơn Trọng đau lòng quyết định không cần chờ đợi, sau một tiếng hô quát, rút kiếm nhảy ra.

Đẩy ra đại trùng tử (con sâu) dính bên người, Huyết Hồn ngưng khí quán (thu lại) thần chờ cơ hội một đao của địch. Hắn hôm nay không thể cùng bọn họ triền đấu, từ sáng nay liền cảm thấy thân thể không tốt, lo lắng chính mình bất cứ lúc này cũng có thể mất công lực liền quyết tốc chiến tốc thắng!

Đang lúc hắn chờ đợi một khe hở của An Khánh Công sẽ lập tức xuất đao giết địch thì bên tai đột nhiên truyền đến tiếng kêu to của Cổ Tiểu Mộc: “Oa! Ngươi muốn làm cái gì!”

Nghĩ cũng không nghĩ, thân thể trức tiếp phản ứng, một cái xoay người, hào quang chợt lóe.

Hét thảm một tiếng, Nhị đệ tử của Ngô Sùng Đức lăn ba vòng trên mặt đất, không động đậy được nữa.

“Nhị sư huynh (Nhị sư đệ)!” Dương Phi Phàm cùng Phan Trường Sinh hai mắt đỏ bừng bi thiết một tiếng liền đánh tới.

Phía trước là Duẫn Sơn Trọng, phía sau là hai người Dương Phan. Mạc Nhiên đề khí, xoay người, chuẩn bị xuất ra công lực cao nhất giải quyết An Khánh Công, tiếp theo quay đầu thu thập hai người kia.

Kiếm thế như bài sơn đào hải ( đào núi lấp biển) mà đến, trong đó An Khánh Công cũng đang sử dụng Bài Sơn Chưởng Lực nổi danh. Xem ra hắn là thi triển toàn bộ công lực chuẩn bị dồn Huyết Hồn vào chỗ chết!

Ánh sáng thái hả (ráng ngũ sắc) lần nữa sáng lên, ngay tại lúc hào quang sắp vươn đến trước ngực An Khánh Công, Duẫn Sơn Trọng mắt thấy mình tránh không được, âm thầm hô to “Vạn sự hưu hĩ!” (mọi sự đã kết thúc => Không xong rồi!)

Đúng lúc đó, hào quang đột nhiên biến mất! Trước ngực Huyết Hồn xuất hiện khe hở!

Mắt thấy tận dụng thời cơ, Duẫn Sơn Trọng vận khởi công lực toàn thân, một chưởng hướng ngực Huyết Hồn đánh tới.

“Phốc!” Một ngụm máu tươi phun ra, Huyết Hồn lảo đảo một cái rút lui vài bước.

Đột nhiên biến hóa, mọi người ở đây nhất thời thất thần.

Cổ Tiểu Mộc cực kỳ hoảng sợ, đây là chuyện gì?! An Khánh Công không phải là phôi nhân, nhưng ta liền cho là Huyết Hồn nhất định có thể tránh được, cho nên mới…

Nga Cổ Tiểu Mộc thực sự thần bí nha

hôm nay thấy đau đầu ghê. k biết có phải tại ngủ nhiều không… nhưng mệt a. lại cộng thêm tâm trạng lại k ổn đỉnh nhìn thấy SM fam là khó chịu vậy đấy