[Húc Phượng X Nhuận Ngọc] Tù Mà Không Được

Chương 12




Hạ qua đông tới, trăng tròn chuyển khuyết, từ một tiểu nữ hài khóc lóc nỉ non trong lòng phụ mẫu, bước từng bước chân đầu tiên dưới sự bảo vệ của Lưu Anh, vấp ngã, rồi lại đứng lên, Khanh Thiên cuối cùng cũng có thể chậm chạp chạy đến chỗ Húc Phượng, nắm lấy góc áo hắn, lanh lợi mà kêu hắn một tiếng "Cữu cữu".

Đối với trẻ nhỏ, Húc Phượng dường như có một lực hấp dẫn vô hình. Tiểu cô nương vô cùng tự nhiên mà nhào vào lòng ngực Húc Phượng, ôm lấy cổ hắn, bím tóc nhẹ nhàng phất qua bên má hắn.

- Khanh Thiên lớn hơn nhiều. - Hắn nói.

- Hài tử này cũng sắp 300 tuổi rồi. - Lưu Anh đáp: - Từ nhỏ đã nghịch ngợm muốn mệnh, không để người khác bớt lo, không biết tới khi nào mới có thể hiểu chút chuyện.

Khanh Thiên giống như nghe hiểu, vẫy vẫy cánh tay ngắn ngắn giống như củ sen, ê ê a a tỏ vẻ kháng nghị.

- Ha, mắng con con còn biết không vui cơ à, rương đựng đồ của mẫu thân chẳng phải là con đánh rơi sao, vậy mà còn biết đổ tội cho phụ thân con, đầu óc thông minh đều dùng vào việc không cần thiết.

- Được rồi, đừng mắng nữa, tiểu hài tử còn nhỏ đương nhiên sẽ đùa nghịch, điều bình thường thôi.

- Phượng huynh này, ngươi cũng quá nuông chiều hài tử rồi, nếu ngươi có con, đứa nhỏ sớm hay muộn sẽ bị ngươi chiều hư.

- Ngươi không hiểu được.

Đứa nhỏ ấy không đơn giản chỉ là một hài tử, mà là một sinh mệnh nho nhỏ trưởng thành dưới tình yêu thương dạy bảo của phụ mẫu, từ từng điểm linh lực không thành hình, đến lần đầu tụ linh thành thể, lại đến lần đầu mở to hai mắt, lần đầu gọi tên mẫu thân, mỗi một bước đều không hề dễ dàng. Từng bước đó khiến lòng người kích động đến muốn rơi lệ, sự tồn tại của hài tử chính là minh chứng cho tình yêu thương, cho người ngoài thấy sau lưng hài tử chính là một đôi mắt từ ái, một đôi tay kiên cố hữu lực. Hài tử, tuy nhỏ bé, nhưng không yếu ớt mà tràn đầy sinh lực, giống như một đóa hoa dại nở rộ bên bờ vực thẳm.

- Phượng huynh, ngươi lớn tuổi rồi, lại thích trẻ nhỏ như vậy, nhân lúc còn sớm sinh một đứa, vừa lúc Khanh Thiên cũng muốn có muội muội. Càng chần chừ càng không có tinh lực đâu.

Nghe thấy từ "muội muội", Khanh Thiên lập tức phấn khích:

- Muốn có muội muội chơi với con.

- Muốn có muội muội thì con đi tìm mẫu thân con, cữu cữu không cho nổi.

Một lát sau, khi Khanh Thiên đã chịu im lặng mà ngồi trong lòng Húc Phượng, Lưu Anh mới mở miệng, nửa đùa nửa thật:

- Còn nhớ y sao?

Húc Phượng cười mà không nói.

Ở Ma giới, Lưu Anh là người thân cận với Húc Phượng nhất, đương nhiên cảm nhận được sự thay đổi của hắn: Nam nhân chân thành sòng phẳng trước kia càng lúc càng xa, hắn học được cách chịu đựng áp lực, cách che giấu bản thân, một mình nhấm nháp đau đớn. Càng rõ ràng hơn, nàng nhận thấy được trên người Húc Phượng có một loại tự ti chưa từng xuất hiện. Trước đây, hắn là thiên chi kiêu tử, sống dưới ánh mắt tán thưởng của chúng tiên, trưởng thành dưới sự sủng ái của Thiên giới. Tình yêu thương, sự cung phụng đúc thành một Húc Phượng kiêu ngạo và rực rỡ. Người được yêu sẽ không tự ti, nhưng người cầu mà không được thì có. Ta vẫn thường nghe những câu chuyện tình yêu ngọt ngào mà quên mất lưỡng tình tương duyệt là cực ít, cầu mà không được mới là chuyện thường. Một phương thường đắm chìm trong những cảm xúc hoài nghi mà nản lòng.

Lúc này đây, hắn đang chìm trong thất vọng và cô đơn, tiếp tục tồn tại. Phượng Hoàng của quá khứ, hỉ nộ đều hiện rõ trên khuôn mặt, sẽ không như bây giờ, ngoài miệng cười, ánh mắt lại thập phần bi thương.

Trước khi rời đi, Lưu Anh nhét một vật vào tay Húc Phượng.

- Phượng huynh, giữ lấy, tương lai sẽ cần tới!

Chưa đợi hắn lên tiếng, mẫu tử hai người đã biến mất. Hắn mở lòng bàn tay, nhìn thấy một chiếc Khóa trường mệnh, chính là cái mà Nhuận Ngọc tặng cho Khanh Thiên, từng góc cạnh được mài giũa trơn bóng, ghi lại từng dấu ấn trưởng thành.

12.2

Thời điểm Húc Phượng đặt chân lên Thiên giới, đã là hoàng hôn. Sắc trời tối dần, tiên hầu phân chia nhau thắp sáng nến đuốc ở hành lang, các vị tiên gia bãi triều hồi cung. Thiên cung giờ đây có chút quạnh quẽ, lúc Húc Phượng đi vào Thất chính điện, ánh nến đều đã tắt, không gian chìm vào một mảnh hắc ám. Đầu ngón tay huyễn hóa ra ngọn lửa nhỏ, hắn thấy một bóng dáng mảnh khảnh ngồi trước án thư. Ánh lửa ánh vào mi mắt, quấy nhiễu Nhuận Ngọc, y từ từ mở mắt, thấy Húc Phượng cũng không biểu lộ ra cảm xúc gì, vung tay thắp lên ngọn nến trên bàn, chiếu vào quyển tấu chương trước mặt.

- Mệt mỏi liền đi ngủ. - Húc Phượng nói.

- Ma tôn đến sớm - Thanh âm mang theo vài phần ủ rũ.

- Vẫn chưa ăn tối?

Nhuận Ngọc không đáp, đôi tay đặt trên bả vai Húc Phượng. Ngoại bào rơi xuống mặt đất, chóp mũi cọ cọ vào cằm, cổ cùng xương quai xanh của Húc Phượng, hô hấp phả vào gáy hắn, như một con mèo nhỏ nghịch ngợm, quấy đến Húc Phượng cảm thấy ngứa ngáy. Là một nam nhân bình thường, hắn tất nhiên rõ ràng tư thái này có dụng ý gì, cũng nhận ra "đến sớm" của Nhuận Ngọc có nghĩa là gì.

Trong mắt Nhuận Ngọc, hắn chẳng qua chỉ là một kẻ cầu hoan tầm thường mà thôi.

Đao chui vào trong tâm, chém ra lệ nóng. Húc Phượng không dám phẫn nộ, cũng không dám bi thương, ở trước mặt Nhuận Ngọc, hắn không có tư cách được phát tiết cảm xúc. Đau đớn lưu lại trong lòng, hóa thành ghen tuông trong ánh mắt.

Húc Phượng ôm lấy Nhuận Ngọc, một lúc lâu sau cũng không có động tác nào khác. Hắn nuốt nuốt giọng, ôn thanh nói:

- Ta không muốn đến muộn.

Ta muốn tránh đi ban đêm, để lại thời gian cho huynh ở chung với người khác, ta không muốn nghĩ đến cảnh huynh cùng ai đó phiên vân phúc vũ, càng không muốn thấy dấu vết hoan ái trên cơ thể huynh, ta sợ, ta sẽ khó chịu tới nổi điên.

- ... Ta tới gặp huynh, chỉ bởi vì... Ta nhớ huynh.

Nhuận Ngọc, không lúc nào là ta không nhớ tới huynh, không lúc nào là ta không nghĩ đến đi gặp huynh, nhưng ta biết, ta không có tư cách, không có tư cách cầu xin tha thứ, càng không có tư cách muốn huynh yêu ta. Mỗi một lần quyết định tiến thêm một bước, trong nội tâm ta đều là gánh nặng tội lỗi. Ta sợ quấy rầy huynh, ta sợ sự xuất hiện của ta sẽ làm huynh nhớ tới quá khứ thống khổ bất kham.

Nhuận Ngọc chôn mặt vào lòng ngực Húc Phượng, vì thế, hắn không nhìn thấy đuôi mắt y lặng lẽ phiếm hồng.

- Câu "chưa bao giờ" của tôn thượng, Nhuận Ngọc vẫn luôn ghi tạc trong lòng.

Ngoài việc ôm y càng chặt hơn, Húc Phượng không nói nổi bất cứ câu nào.

- Húc Phượng, vì sao ngươi không chịu hiểu, tình cảm ngươi dành cho ta chưa bao giờ là yêu. Đó là áy náy. Người ngươi yêu không phải ta, mà là hài tử chưa ra đời trong bụng ta, những gì mà ngươi thiếu hài tử, ngươi đem bồi thường cho ta, ngươi lừa mình dối người rằng ngươi yêu ta, một mảnh thâm tình, ngoài ngươi ra, không có một ai cho là thật, cho dù là trước kia ta cầm tù ngươi bên cạnh, ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ngươi sẽ yêu ta... - Thân thể Nhuận Ngọc run rẩy, đuôi mắt đỏ thẫm: - Muốn thân mật mây mưa, Nhuận Ngọc có thể thỏa mãn, những thứ khác, sợ là ta không đáp ứng được.

- Ta muốn ở bên cạnh ngươi.

- Bộ dạng thâm tình đáng chết này, tôn thượng bày ra cho ai xem? Bổn tọa đã nuốt Vẫn đan, sẽ không động tình với bất cứ ai, càng không động tình với tôn thượng.

Húc Phượng đỡ lấy bả vai Nhuận Ngọc, giữ một chút khoảng cách với y, chăm chú nhìn vào đôi mắt y, ý đồ che giấu bi thương cùng yếu ớt của y, tất cả đều bị hắn thu hết vào đáy mắt.

- Ta biết, huynh sẽ không yêu. - Thanh âm của Húc Phượng vô cùng ôn nhu: - Nhưng ta biết, huynh sẽ lạnh, sẽ đau, sẽ rơi vào những cảm xúc không thể tự kiềm chế. Lúc huynh cảm thấy thương tâm, ta ở bên cạnh huynh, cùng huynh chia sẻ thống khổ, hoặc trở thành đối tượng để huynh phát tiết. Hai chúng ta sóng vai đi giữa phong tuyết, tất nhiên sẽ chậm hơn một người hành tẩu, nhưng sẽ ấm áp hơn.

Sống mũi cay cay, tầm mắt dần dần mơ hồ, Nhuận Ngọc không hiểu, rõ ràng đã nuốt Vẫn đan, nhưng trái tim lại không kiềm chế được đau đớn, như kim đâm đao giảo, đau đớn như bị xé rách khiến thần chí trở nên mông lung, hoa mắt ù tai, ngất xỉu trong lòng ngực Húc Phượng.

Giây phút trái tim đau đớn, y đã hiểu ra chân lý của Vẫn đan - không phải vong tình, mà là không dám động tình, mỗi một lần động tình đều có đau đớn làm bạn, tình động càng sâu, thống khổ càng lớn. Ác độc cùng lạnh nhạt sẽ không thương tổn đến y, ngược lại, quan tâm cùng ôn nhu lại khiến y đau đớn muốn chết.

Trong mộng, y quay về Động Đình hồ, miệng vết thương vẫn thấm huyết như năm đó, nhưng đã không còn đau nữa. Nhuận Ngọc vùng vẫy đứng lên, lảo đảo muốn chạm vào dương quang trên mặt hồ. Mặt nước vốn ấm áp bỗng trở nên nóng bỏng như liệt hỏa, bỏng rát đầu ngón tay. Y đột nhiên hiểu ra, có lẽ vận mệnh của y chính là vĩnh viễn cô độc, vĩnh viễn chìm vào hắc ám.

Dương quang trên mặt hồ dần tan biến thành từng đốm lửa lúc sáng lúc tắt, trước mắt y hiện lên khuôn mặt của Húc Phượng, hai tay bao lại một bàn tay của y, thần sắc nôn nóng. Từ trong mắt hắn, Nhuận Ngọc thấy hình ảnh của chính mình. Con chim này, cuối cùng xem như bay đi không nổi rồi.

Con người luôn mâu thuẫn, một ánh mắt, một câu nói, đều có thể thay đổi ý niệm tồn tại đã lâu. Trong lòng luôn bình lặng bằng phẳng dần dần bị đánh nghiêng, một ngọn lửa đốt lên một tiểu sinh mệnh. Thôi bỏ đi, chịu đựng đau đớn mà kiếm chút lời trong quang minh, cũng tốt hơn chôn vùi một đời trong âm lãnh. Tương lai tới đây, tiểu công chúa sẽ không thể biết được, nàng từng vô số lần treo mệnh ở ranh giới sinh tử, lại từng lần được kéo lại.

Ngón tay Nhuận Ngọc giật giật, nắm lấy bàn tay Húc Phượng.

- Tiểu oan gia. - Y nhẹ giọng nói: - Các ngươi đều không chịu buông tha ta...

- Huynh trưởng, huynh...

Nhẹ nhàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay Húc Phượng, nhẹ phủ lên bụng nhỏ.

- Hài từ giống ngươi, lại thuộc Hỏa hệ, mới được vài tháng, đã bắt đầu quấy nhiễu phụ thân.

Ánh mắt Nhuận Ngọc vô cùng ôn hòa, tỏa ra độ ấm mà từ trước chưa từng có. Khóe mắt còn lưu lại phiếm hồng, cũng được ánh nắng chiếu ấm áp, giống ánh nắng mùa thu ôn nhuận ôm lấy chồi non mới nhú, khiến Húc Phượng cảm thấy, Nhuận Ngọc còn yêu hắn.

HOÀN CHÍNH VĂN