[Húc Phượng X Nhuận Ngọc] Tù Mà Không Được

Chương 1




1.1

- Nhuận Ngọc, ngươi tìm ta có việc gì?

- Không có việc gì, là ta muốn gặp ngươi thôi.

Thiên đế chưa mặc triều phục, một bộ trung y xanh lục nhàn nhạt, lỏng lẻo khoác ở trên người. Y không nhìn Húc Phượng, tầm mắt vẫn luôn tràn ngập ưu tư đặt trên bàn tấu chương, tay cầm bút nhẹ nhàng chấm mực, phê duyệt câu chữ.

- Thiên đế lại thích nói đùa. - Húc Phượng cười khẩy: - Ở Cửu Tiêu Vân Điện, ngươi lập mưu đẩy ta vào chỗ chết. Ta sống lại, ngươi phế bỏ thần tịch của ta, thậm chí, tại Tiên Hiền Điện, ngươi lập linh vị cho ta, cho người ngày đêm cung phụng. Trong lòng ngươi chỉ mong Lục giới không còn tồn tại con người tên Húc Phượng, làm sao có thể nói ra được câu muốn gặp ta...

- Ngẫu nhiên nghe được ở Yêu Vực xuất hiện một con thần thú Chu Tước, hình dạng giống Phượng Hoàng, vẻ ngoài hoa mĩ, lời tán thưởng vang lên không ngớt. Nhưng một thời gian sau, Chu Tước đột nhiên biến mất, mọi người đồn đại con thần thú này đã chết, nhưng sự thật không phải như vậy. - Nhuận Ngọc ngừng lại một chút: - Chu Tước bị Yêu Vương giam giữ tại Cửu Trọng Thâm Uyên*, vẻ đẹp của Chu Tước chỉ có một mình Yêu Vương có thể ngắm nhìn. Tin đồn Chu Tước đã chết, được tung ra chỉ nhằm mục đích làm giảm bớt sự tò mò và lòng mơ ước của kẻ khác.

- Ngươi muốn nói điều gì?

- Từ trước đến nay, Thiên giới đều nói Hoả Thần tâm tư đơn thuần, nhưng ta thấy không đến mức ẩn ý trong câu chuyện vừa rồi cũng nhìn không ra chứ?

Thiên đế cười như không cười, ánh mắt lập loè ánh sáng kì dị.

- Ở lại Thiên giới, làm nam hầu của bổn toạ.

Ngữ khí nhẹ nhàng, như đang thông báo một chuyện rất bình thường.

Húc Phượng như bị sét đánh ngang tai, đứng im không động đậy nổi. Hắn hồi tưởng lại quá khứ, từng chuyện từng chuyện, cảm thấy hoang đường không thể tưởng tưởng được. Người hắn yêu muốn giết hắn, người hận hắn muốn hắn ở lại bên cạnh.

- Nhuận Ngọc, ngươi điên rồi! Thà ngươi giết ta đi còn hơn!

- Ta sẽ không ép ngươi, tất cả do ngươi quyết định. - Lời nói chắc chắn như chém đinh chặt sắt: - Còn một chuyện nữa, ta muốn nói cho ngươi biết, mẫu thần của ngươi vẫn chưa nhảy xuống Lâm Uyên Đài, người vẫn còn sống, bổn toạ đồng ý cho ngươi đi gặp người.

Húc Phượng kinh ngạc.

- Nhưng vì sao người còn sống, có thể sống bao lâu, là do ngươi quyết định. - Ánh mắt của Nhuận Ngọc mang theo ý cười: - Thời gian còn dài, bổn toạ không vội, hiện tại ngươi có thể đi... Hoặc là, đêm nay tới Tuyền Cơ cung gặp ta.

Âm cuối kéo dài, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

- À, quên chưa nói với ngươi, ta đã ban hôn cho Cẩm Mịch và Ngạn Hữu.

- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? - Lồng ngực Húc Phượng đau đớn, hắn như cuồng loạn mà rít gào: - Ngươi biết rõ ta đối với Cẩm Mịch...

- Phải, bổn toạ biết ngươi có tình cảm với nàng.

Vì thế, ta mới muốn ban hôn cho nàng với người khác. Cẩm Mịch lấy chân thân sương hoa chứa đụng Ánh Sáng Huyền Khung, tính mạng gặp nguy hiểm. Muốn giết nàng, dễ như trở bàn tay. Nhưng ta sẽ không làm như vậy. Nếu nàng chết, nàng sẽ trở thành nốt chu sa trong lòng ngươi, mỗi lúc nghĩ đến nàng, ngươi sẽ nghĩ đến quá khứ yêu nồng nhiệt, chết đau đớn, xoá không hết, quên không được. Cho nên, ta phải để nàng sống, khiến ngươi trơ mắt nhìn nàng thành thân với người khác, làm thê tử của người khác. Ta phải biến ngươi thành người dư thừa, để ngươi cảm thấy tình yêu mãnh liệt trở nên tầm thường rồi tiêu tán, để trái tim mang theo tình yêu đối với nàng của ngươi bị đạp lên một cách trần trụi, khiến ngươi cảm thụ vũ nhục sâu nhất.

Nhuận Ngọc mỉm cười:

- Nàng tự nguyện.

1.2

Nhuận Ngọc khoác một chiếc áo mỏng manh, quay lưng về phía Húc Phượng. Húc Phượng không nhìn thấy vẻ mặt của y, chỉ nhìn thấy những dấu vết xanh xanh tím tím cùng vết thương chưa khép miệng trên bờ vai lộ ra bên ngoài.

Ánh nến ảm đạm, khói nhẹ lượn lờ trong không khí.

Mặc dù đã làm những hành động thân mật khăng khít, nhưng hai người cũng không có gì để nói với nhau. Bọn họ giống như loài thú vừa vật lộn, Húc Phượng cắn Nhuận Ngọc, răng nanh khảm sâu vào da thịt y, dùng hết sức cắn xé, khiến cho thân thể Nhuận Ngọc chất chồng vết thương, thấm đẫm hận ý.

Hắn khuất nhục xưng thần, chịu sự quản chế mọi nơi, ngoại trừ trên giường.

- ... Đau.

Một giọt lệ ấm áp rơi xuống sườn má Húc Phượng, khơi lên cảm xúc thương tiếc trong lòng hắn. Trái tim hắn dường như cảm nhận được nỗi đau ở miệng vết thương trên người Nhuận Ngọc, khiến hắn cảm thấy day dứt.

Húc Phượng thả lỏng miệng, cười, khóe môi dính huyết đỏ.

- Thì ra bệ hạ cũng biết đau. Ta còn tưởng cả tâm hồn lẫn thể xác của ngươi đều lạnh.

Húc Phượng phát hiện, ngay cả khi ngủ, Nhuận Ngọc cũng không được an ổn.

Lúc nằm mơ, y sẽ khóc, sẽ rơi lệ, sẽ nỉ non nói một vài câu từ mơ hồ không rõ nghĩa, sẽ bừng tỉnh giấc, tiến sát vào lòng ngực Húc Phượng.

- Ôm ta, được không?

Là ngữ khí khẩn cầu, thậm chí có một chút làm nũng.

Húc Phượng đắp chăn ngay ngắn giúp y.

- Bệ hạ, việc này không nằm trong chức trách của nam hầu.

- Vậy là chức trách của ai?

- Của Thiên hậu. - Húc Phượng nói: - Ngươi muốn tìm một người thật lòng yêu ngươi.

- Ngươi làm Thiên hậu cũng không phải không được.

Húc Phượng đột nhiên cảm thấy buồn cười.

- Nhuận Ngọc, ta không hiểu, ngươi là Thiên đế, đứng đầu Lục giới, chỉ cần ngươi thích, nam nhân nữ nhân nào trên đời này dám từ chối ngươi? So với ta, bọn họ dịu dàng, ngoan ngoãn hơn gấp trăm lần, sẽ yêu thương, chăm sóc ngươi. Ngươi vì sao phải khổ sở ôm chấp niệm với một mình ta.

- Ngươi không hiểu, thứ mà bậc đế vương muốn, trước nay không phải là thuận theo, mà là chinh phục.

Y tới gần Húc Phượng, chóp mũi cách ngực hắn chỉ khoảng mấy tấc*.

- Đối với ta, yêu cầu ai đó nghe lời dễ như trở bàn tay, không còn thú vị nữa. Thứ ta muốn, là thuần phục Phượng Hoàng trên Cửu Trọng Thiên, khiến nó trở thành chim hoàng yến của một mình ta.

Trong lòng Húc Phượng cảm thấy người trước mắt mình vô cùng xa lạ. Hắn không biết vị Dạ Thần ôn nhu ngày xưa từng dỗ hắn ngủ và Thiên đế hiện giờ coi hắn như luyến sủng có phải cùng một người hay không. Ở chung ngàn năm, hắn thật sự chưa từng hiểu Nhuận Ngọc, ôn nhu mà tàn nhẫn, lý trí mà điên cuồng, tất cả những phẩm chất mâu thuẫn nhau hội tụ ở cùng một người. Hắn không biết ẩn dưới tấm bình phong thanh lãnh lại là từng đợt sóng ngầm mãnh liệt đến vậy.

- Vậy bệ hạ tính sai rồi, ta vĩnh viễn không bao giờ yêu ngươi.

Nhuận Ngọc quay người đi, ánh nến bị gió thổi tắt, cả căn phòng rơi vào tối tăm.

Húc Phượng cũng không tiếp tục giày vò Nhuận Ngọc, hắn nhìn vết thương trên gáy y, tâm cũng cảm thấy khó chịu, lo lắng y sẽ đau, giống như vết thương đó khắc ở trên người hắn.

Nhuận Ngọc không xứng được hắn thương tiếc, ngoại trừ hận, hắn không nên có bất kì loại cảm tình nào khác. Thế nhưng, chính hắn cũng không phân biệt được đây là ý nghĩ chân thật hay chỉ là hắn đang che giấu nội tâm của chính mình, giống như đứng trên một mảnh đất cực kì nguy hiểm, chỉ cần đi về phía trước một bước, liền sẽ rơi vào cảm tình mà hắn đang dùng hết sức để lảng tránh.

Hắn thử chống cự.

Mỗi khi mây mưa, hắn cố ý không nhìn vào khuôn mặt của Nhuận Ngọc, hoặc dứt khoát nhắm mắt lại, tưởng tượng Nhuận Ngọc là Cẩm Mịch, nhớ lại đêm đó bên Lưu Tử trì, hắn ôn nhu yêu thương mỗi một tấc trên cơ thể nàng, chỉ sợ nàng khó chịu dù chỉ một chút. Hắn bắt chước hành động đêm đó, âu yếm, hôn môi, thân thể bên dưới tinh tế mịn màng, eo cũng mảnh khảnh thon thả tựa nữ tử.

Hắn cảm nhận được một loại khoái cảm quỷ dị, không những đả thương người còn tự hại mình. Sự chống cự trong suy nghĩ của hắn, không ai hiểu, vì thế, đối với hắn, hắn là người chiến thắng, thậm chí có thế làm cho đối phương cảm thấy tâm hắn đã mềm, từ đó sinh ra ảo tưởng về tình yêu.

Từng tiếng rên rỉ đánh ngắt suy nghĩ, Nhuận Ngọc đã lên đến cao trào, run rẩy cuộn tròn trong lòng ngực hắn.

Húc Phượng ngừng lại, vỗ nhẹ Nhuận Ngọc.

- Xoay người lại, chúng ta làm một lần nữa.

Chú thích:

Cửu Trọng Thâm Uyên: Vực sâu 9 tầng

1 tấc = 10 cm