Chu Tráng Tráng bên này đang chuyên tâm oán thầm, Thường Hoằng lại ở bên kia mở miệng: “Em cũng biết quy định trường học của anh đó, chỉ có cuối tuần mới có danh ngạch sự chấp thuận ra ngoài, cho nên làm bạn gái anh sẽ vất vả em, nhưng yên tâm, anh sẽ tranh thủ mỗi tuần đều đưa em đi ra ăn rất nhiều món ăn ngon.”
Vừa nghe có 3 chữ “Ăn món ngon”, Chu Tráng Tráng trong nháy mắt liền bị mê hoặc, nhưng còn suy nghĩ Thường Hoằng này rất ác nên lập tức liều mạng lắc đầu, không biết đích còn tưởng rằng cô gái này bị gì đâu.
“Huấn luyện viên, tôi lập lại một lần, cũng hy vọng lần này là lần cuối cùng, tôi hiện tại và tương lai cũng không thể là bạn gái anh, nghe hiểu chưa?” Chu Tráng Tráng hỏi.
“Xem ra em là vì tương lai chúng ta có ít thời gian gặp mặt mà cảm thấy bất mãn, điều này ta có thể lý giải, nhưng bạn học Chu Tráng Tráng, đừng có động một tí là đem quá khứ của chúng ta phủi sạch, hành vi này không tốt đâu, có vấn đề gì em có thể nói ra, chúng ta cùng nhau giải quyết thôi.” Thường Hoằng khuyên nhủ.
Chu Tráng Tráng lúc này hoàn toàn buông tha câu thông với Thường Hoằng, vùi đầu cố gắng đem cá trong nồi ăn sạch bóng, sau đó chùi chùi miệng đối Thường Hoằng nói: “Huấn luyện viên, bữa cơm này ta coi như là anh xin lỗi vì đã phi lễ tôi, chuyện xảy ra ở sân khấu vừa qua hy vọng anh sau này có thể làm người tốt một chút, cố gắng sửa chữa sai lầm, thanh sơn nước biếc, sau sẽ không hẹn, tốt lắm, cứ như vậy đi.”
Nói xong Chu Tráng Tráng muốn chuồn mất, dáng vẻ vội vàng, người không biết nhìn thấy còn tưởng rằng nàng là tới ăn cơm quỵt (ăn giựt).
Đương nhiên, Thường Hoằng có thể lên làm huấn luyện viên công phu quyền cước nhất định không kém, mắt xem xét Chu Tráng Tráng sẽ chạy ra khỏi tiệm, chỉ thấy hắn từ trên bàn lật qua, hết thảy động tác như nước chảy mây trôi, mạnh mẽ lưu loát, một chút liền đem Chu Tráng Tráng ngăn lại.
“Ban ngày ban mặt, anh không cần xằng bậy a!” Chu Tráng Tráng vội vàng dùng hai tay che ngực mình, vẻ mặt đề phòng.
Thường Hoằng mỉm cười, đôi môi mỏng không che được hàm răng trắng sáng như đèn flash khiến Chu Tráng Tráng ớn lạnh. Chỉ thấy hắn trực tiếp lấy di động Chu Tráng Tráng ra, bấm dãy số , nhấn phím gọi, im lặng, hai ba giây sau hai bên đều có số di động của nhau.
“Khi nào thấy nhớ anh thì gọi điện thoại cho anh.”
Thường Hoằng tuy lời nói như vậy, nhưng mà ở trong tai Chu Tráng Tráng lại biến thành một phiên bản khác – “Người trốn không thoát lòng bàn tay của ta đâu”.
Thường Hoằng mang lại cho Chu Tráng Tráng mang áp lực tâm lý quá lớn, theo Đại Kiều, Tiều Thuý, Đồng Ý ba người nói, từ lúc Chu Tráng Tráng đi gặp Thường Hoằng trở về, liên tiếp mấy đem đang ngủ đều nói mớ, vẫn cuộn thân mình ôm lấy chăn bông hô to nhã miệt điệp nhã miệt điệp (1), khiến các nàng ba người đều nghĩ Chu Tráng Tráng bị Thường Hoằng giành ăn hết cơm của mình. (Haiz, sao ko logic vậy nè, có ai biết chỉnh lại giúp ta với nhé (*))
Từ lúc số điện thoại bị cướp đi, Chu Tráng Tráng liền bật người chạy thẳng đến tiệm bán di động, quyết định một lần nữa thay đổi sim, nàng nhất định phải đem Thường Hoằng đuổi ra khỏi cuộc đời mình.
Tiệm bán di động ngay ở phía trước cổng trường không xa, Chu Tráng Tráng trên đường gặp quầy bán bánh nướng, hương thơm xông vào mũi, lập tức bỏ tiền mua hai cái, mỗi tay một cái, vừa ăn vừa đi vào tiệm bán di động.
Chu Tráng Tráng quá chuyên tâm vào cái bánh nướng thơm ngon, không để ý tới phía trước một người đang tiến tới, tư thế kia có điểm không đúng, lắc lư suy yếu vô lực, Chu Tráng Tráng còn không kịp né tránh, người nọ cư nhiên thẳng tắp về phía nàng ngã, kéo theo đem nàng áp đảo trên mặt đất.
Chu Tráng Tráng ngay lúc đó cảm giác là — chính mình bị một cây cột điện đè chết
Cảm giác được mùi vị nam tính, nhưng thực tinh tế gầy yếu, toàn thân như là chỉ có xương cốt, bị bộ xương đè cũng chẳng tốt hơn gì.
Nhân viên công tác vội vàng đem anh chàng kia từ trên người Chu Tráng Tráng đỡ dậy, cùng nhau đưa hắn đưa vào bệnh viện, lúc ấy trường hợp rất là hỗn loạn, chờ sau khi dàn xếp ổn thoả Chu Tráng Tráng mới phát hiện tất cả mọi người đều nghĩ nàng quen biết anh chàng kia.
“*****, hắn đè ai không đè lại đè lên cô, hơn nữa cô không có việc gì còn chạy tới bệnh viện vì hắn vội trước vội sau, khẳng định là quen biết hắn.” Cuối cùng còn lại nhân viên bán di động kia nói ***** xong đem cục diện rối rắm còn lại đều giao cho Chu Tráng Tráng, sau đó lập tức chạy lấy người.
Chu Tráng Tráng chỉ có thể cam chịu không nói gì, cố gắng tìm lấy điện thoại trên người anh chàng kia, theo kia nam tính trên người tìm được di động, gọi dãy số ghi là mẹ anh ta, kết quả là một vị bí thư tiếp, nói Triệu tổng đang họp, nàng sẽ mau chóng thông báo đến bà.
Nguyên lai mẹ hắn là nữ cường nhân, phỏng chừng ngày thường đối với đứa con mình không đủ quan tâm đi, Chu Tráng Tráng thầm nghĩ.
Bác sĩ nói người này cơ thể không có trở ngại gì, chính là quá mức suy nhược rồi, liền truyền nước biển chờ hắn tỉnh lại. Trong lúc chờ đợi lại chẳng có gì làm, Chu Tráng Tráng bắt đầu đánh giá anh chàng này.
Này nhìn rõ, phải công nhận rằng nàng đã nhặt được một bảo bối nha — anh chàng này chính là mẫu đàn ông mềm mại, tinh tế, đẹp trai phổ biến trước đây, lông mi dài rậm, khuôn mặt nhỏ nhắn ngũ quan xinh xắn, cái miệng nhỏ nhắn tái nhợt mang vẻ bệnh tật mà vẫn đẹp.
Chu Tráng Tráng ưu điểm chính là tuyệt không lãng phí lương thực, cho nên vừa rồi tuy rằng gặp phải một hồi náo loạn kia nhưng bánh nướng vẫn còn bảo trì, lúc này liền lấy ra ăn, vừa ăn vừa ngắm mỹ nam.
Kết quả vừa mới đưa đến miệng, chỉ thấy mũi mỹ nam bị bệnh mấp máy, như là nghe thấy được mùi vị gì đó. Tiếp theo hắn từ từ mở to mắt, nhìn thấy Chu Tráng Tráng, ánh mắt kia cỡ nào đói khát.
Được một soái ca (anh chàng đẹp trai) nhìn như vậy, Chu Tráng Tráng ngượng ngùng, vội vàng khép miệng lại ngồi thẳng thân mình cố gắng xây dựng hình tượng thục nữ cho bản thân. Nhưng mỹ nam bệnh kia bỗng dưng trên giường nhảy dựng lên, tiến về phía nàng, ôm chầm . . . . . bánh nướng trong tay Chu Tráng Tráng, bỏ vào trong miệng, ngoặm một miếng lớn nhai.
Kia bộ dáng quen thuộc làm sao, bản thân Chu Tráng Tráng khi đói quá cũng nhai ngồm ngoàm như vậy.
Làm một cái ăn hết, gặp bạn cùng chí hướng với mình thực vui vẻ, Chu Tráng Tráng liền hào phóng đem bánh nướng còn lại cho hắn, còn thân thiết vì hắn rót chén nước, để tránh cho hắn khỏi bị nghẹn. Dù sao anh đẹp trai mà bị nghẹn mắt trắng dã sùi bọt mép thì thật mất hình tượng đi.
Hai cái bánh nướng vào bụng, sắc mặt mỹ nam bị bệnh tốt hơn rất nhiều, ngẩng đầu nhìn Chu Tráng Tráng, nhẹ giọng nói tiếng cảm ơn, tiếp theo câu đó là: “Àhh …Ừmm…, còn có cái gì ăn không?”
Thật sự là giang sơn ại có người mới ra a, Chu Tráng Tráng đối với sức ăn của mỹ nam bị bệnh cảm thấy rất thân thiết, lập tức chạy ra quán bên cạnh bệnh viện mua cho hắn mấy cái bánh bao thịt heo, bánh bao đó rất to có thể nghẹn chết một con chó Tây Tạng lớn (2)
Sau khi đem toàn bộ đồ ăn nuốt xuống bụng, mỹ nam bị bệnh rốt cục phục hồi như cũ, chùi chùi môi, ngượng ngùng nói: “Thật có lỗi, anh đã hai ngày không ăn gì rồi.”
“Chẳng lẽ có người trói anh lại, không cho anh ăn sao?” Trừ bỏ nguyên nhân này, Chu Tráng Tráng suy nghĩ mãi không ra một người vì cái gì có thể không ăn không uống hai ngày.
“Không phải, anh vội vàng làm thí nghiệm, đều quên ăn uống, hôm nay thật sự đói đến chịu không nổi, liền đi ra ngoài muốn ăn chút gì đó, kết quả choáng váng, không biết như thế nào liền té xỉu .” Mỹ nam bị bệnh giải thích.
Ở trong đời Chu Tráng Tráng, ăn là thứ nội dung quan trọng nhất, cho nên không tài nào hiểu được mỹ nam bị bệnh này sao lại mất ăn mất ngủ.