Huấn Luyện Cha Phúc Hắc

Huấn Luyện Cha Phúc Hắc - Chương 15




Một lúc sau…



Hoàng Thượng Dung hổn hển yêu cầu, “Này, tắt đèn đi!”



“Không được, anh muốn nhìn em thật rõ.”



Nghe ra được sự vội vàng trong giọng điệu của hắn, có chút xíu thỏa mãn hư vinh trong lòng cô, có điều, cô vẫn luống cuống tóm chăn quờ quờ che khuất người mình. “Muốn nhìn thì sau này còn nhìn, lần đầu tiên của chúng ta, em xấu hổ mà!”



Tức là muốn hắn lần mò hả!



“Được rồi…” Giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ.



Tắt đèn, lại một lúc nữa…



“A..”



“Sao, có chuyện gì?” Đang được xoa bóp rất vui vẻ, nghe người kia kêu to, cô vội vàng hoi.



“Cái này… sao lại…” Vậy có bình thường không? Không đúng lắm đâu! Tuy rằng không nhiều lắm, những sao vừa mút liền… Còn, còn thơm thơm…



“Cái gì?” Nhỏm nửa người lên, Hoàng Thượng Dung phát hiện người mình ướt ướt, trực giác thấy có chỗ kì lạ, liền giãy giụa nhỏm dậy. “Có chuyện gì? Bật đèn xem nhé?”



“Không cần.” Hắn đột nhiên nghĩ đến, dù sao cô cũng từng sinh cục cưng, không chừng cô vẫn trốn vào chỗ hắn không thấy cho Hạo Hạo ăn, cho nên việc có sữa cũng bình thường. “Không có việc gì, em nằm xuống đi.”



Đẩy cô nằm xuống, Từ Hách Quân tiếp tục hăng hái chiến đấu…



“Này, không ổn! Em hình như thấy có gì ướt ướt!” Rốt cuộc là cái gì vậy?



“À… Đó là nước bọt của anh.” Là đàn ông, phải dũng cảm gánh trách nhiệm – dù không phải của mình.



“Sao anh lại rơi nước bọt trên ngực em?”



“Vậy anh hút sạch là được!” Đúng như mong muốn của hắn.



Hút sạch? Không phải là liếm sạch sao? Còn chưa kịp chỉnh lỗi dùng từ của hắn, cô đã bị một luồng sóng khoái cảm mãnh liệt từ ngực lan tràn, cô khom lưng nghênh hướng Từ Hách Quân, đôi môi nhiệt tình của hắn như đốt lửa, khiến cô dần dần nóng lên…



Đêm, còn rất dài…



********* seriously what have I been writing???? *********



Được rồi! Lúc yêu thì rất tốt đẹp, mà kết hôn chính xác là cần một sự kích thích.



Mà cô bị kích thích!



Vậy là nhận lời cầu hôn của hắn sao?



Ai bảo hắn dỗ ngon ngọt động lòng quá. “Ai, Từ Hách Quân, tốt nhất anh đừng có là đồ khốn nạn giả dịu dàng!” Nếu không, Hoàng Thượng Dung đời này thực sự khổ rồi.



Người đàn ông bên cạnh còn đang ngủ mê mệt, hôm qua không biết hắn bị làm sao, đột nhiên hăng hái vùi đầu vào ngực cô hút hết sực, làm ngực cô đến giờ có có chút đau, ăn ngon đến mức nào mà hắn phải cắn mạnh thế chứ…



Vào phòng tắm rửa mặt, mười lắm phút sau, cô cuối cùng cũng xử lý xong, con trai trên giường con cũng tỉnh, đang nắm song giường nhìn cô. Vừa thấy cô ra khỏi phòng tắm, liền lắc lắc hai tay đòi cô ôm. Hoàng Thượng Dung trêu con một chút, pha một ít sữa, rồi mới bế nó từ trên giường, cho nó bú sữa.



Từ Hách Quân cũng bị tiếng động đánh thức, hắn nửa nằm nửa ngồi trên giường, mặc đầu tóc đang thành tổ chim, một lúc lâu, hắn mới nói: “Thượng Dung, theo anh về nhà được không?”



“Anh bị ngốc à! Không phải em đang ở nhà anh hay sao?”



“Anh đang nói, là nhà cũ của anh.”



Hoàng Thượng Dung cuối cùng cũng hiểu ý hắn, theo hắn nghĩ, cầu hôn cũng đã làm, dù sao cũng phải về nhà gặp người lớn trong nhà một lần chứ!



“Anh không phải bị bố anh đuổi ra khỏi nhà?” Tình hình cụ thể cô không hỏi nhiều, có điều vì Hạo Hạo, hai bố con họ có mâu thuẫn rất lớn, cô biết.



Từ Hách Quân gãi gãi đầu. “Nếu phải về, thì về lúc nào cũng được!”



“Bác ấy không tức giận?”



“Có gì mà tức giận?” Hắn ngáp một cái. “Con trai là anh tự sinh, cũng là anh tự nuôi, tự chăm, có làm phiền ông ấy bao giờ, còn mang cháu về cho ông ấy ôm, ông ấy còn phải cười trộm ấy.”



Từ lúc sống tự lập, tuy lúc đầu không quen lắm, có điều, lâu dần, cũng thấy rất thích, trừ về mặt kinh tế có phương diện không tiện cho sinh hoạt, hắn học được rằng, không cần để người khác làm cho mình thì mới được tự do, lúc trước ở nhà, đi đâu có tài xế chở đi, lúc muốn có trực thăng tư nhân, đến đâu cũng có người đưa, có điều không thể nghi ngờ, hành động của mình bị kiểm soát, thảo nào trước đây hắn đi đâu bố cũng đều tìm được.



“Bố anh biết về em không?”



“Biết.”



“… Bác ấy không ngại quan hệ của em và Hạo Hạo sao?”



“Thượng Dung ngốc, em thật sự quá thẳng đấy!” Từ Hách Quân đột nhiên nhếch miệng cười, “Không bằng vậy đi! Chúng ta sang nhà em trước, anh nghĩ bố anh không có tính cản trợ lớn với chuyện kết hôn của hai chúng ta, ngược lại người nhà em, phản ứng sẽ lớn lắm đấy…”



“Tại sao?” Không hiểu vì sao hắn lại có ý nghĩ này, Hoàng Thượng Dung nghi hoặc nhìn hắn.



“Thứ nhất, anh ít tuổi hơn em, nhưng lại có một đứa trẻ con, nói vậy, bố mẹ sẽ không muốn gả con gái cho một người đàn ông như thế đúng không?”



Cô yên lặng một chút, trấn an hắn. “Không đâu, anh nghĩ nhiều rồi.”




“Quan hệ của em và người nhà không tốt sao?”



Hoàng Thượng Dung nhún vai, “Vẫn tốt, cũng không thể nói là không tốt, chỉ là tương đối lạnh nhạt thôi. Anh đừng nhìn cá tính của em, thật ra em lớn lên trong một gia đình phi thường bình thường, là con cả, dưới có hai em gái, một kém 6 tuổi, một kém 8 tuổi, vì tuổi chênh nhiều, em phải giúp bố mẹ chăm sóc chúng nó, tuy cũng từng thay tã, pha sữa cho chúng nó, nhưng tuổi kém nhau nhiều quá, bọn em không có gì để nói chuyện.”



“Bố mẹ em đâu?” Hắn tò mò hỏi.



“Bố em là quân nhân chuyên nghiệp, rất ít nói, mẹ em rất thương bọn em, có điều từ bé em cũng không nghe lời mẹ nữa, luôn cảm thấy chuyện của chính em, tự em làm là được rồi, nếu như mẹ tham gia nhiều em còn phát cáu… Vì độc lập quá, không hay dựa dẫm người thân, họ thì lại nghĩ người một nhà phải đoàn kết, ở cùng nhau… Mấy năm nay, cả nhà cũng nửa mặc kệ em rồi, dù sao em cũng có nhà riêng, có việc làm, không kết hôn cũng chẳng sao, có điều, đột nhiên thông báo kết hôn, chắc họ sẽ giật mình sợ mất. Mọi người nghĩ em chắc sẽ độc thân cả đời.”



“Cùng với anh, có tốt hơn độc thân không?”



Hoàng Thượng Dung sửng sốt, nhìn chăm chú Từ Hách Quân, rồi vuốt lương tâm mình mà nói: “Không.”



“Này này!” Tiểu nam nhân kháng nghị.



“Nhưng, vậy thì liên quan gì đâu? Độc thân có cái tự do của độc thân, kết hôn có chỗ tốt của kết hôn mà! Cùng với anh thì có gì không tốt? Tuy rằng anh không có nhà, nhưng em có! Chúng mình có thể chuyển đến nhà em, anh chăm chỉ làm việc, nhân duyên tốt, khéo léo cư xử, không hay đắc tội người khác, một gia đình thì cần cái gì đâu, hai chúng mình cùng phấn đấu, anh có em không có, anh không có em có, bù trừ nhau như thế không phải rất tốt? Quan trọng nhất, chúng ta hợp nhau.” Cô tự biết, đàn ông hợp được mình, không nhiều.



Có đôi khi cô rất hâm mộ hắn, do tính cách của mình, cô không quen tỏ ra yếu ớt, thậm chí là làm nũng, cô luôn luôn thẳng người mà xông về phía trước, chăm chú hoàn thành từng công việc, làm thế nào thật tốt, làm được rồi mới có thể thoải mái, nhưng cô tỏ ra mạnh mẽ quá, khiến người khác dễ bất mãn, hơn nữa bản thân lại dễ chấp chuyện vụn vặt. Từ Hách Quân thì trái ngược, hắn chú ý đến người khác nhiều hơn bản thân công việc, hiểu được nhìn mặt người khác mà cư xử, điểm ấy, cô thật sự phải học tập hắn.



“Em khỏe thật đấy chứ.”



“Em vốn là vậy.” Cô đẩy hắn. “Cũng không phải nữ cường nhân nào cũng trải qua thăng trầm đâu, em là trời sinh ra thế!”



Thế là, hai người hẹn nhau cuối tuần sau, về nhà của cô.



Gia đình Hoàng Thượng Dung vô cùng truyền thống, nam chủ ngoại, nữ chủ nội, phân công vô cùng rõ ràng. Nhìn ra được cô thừa kế phần mạnh mẽ ở bố mình khá nhiều, ấn đường còn phảng phất chính khí.



Đam mê duy nhất của bố cô là hát Karaoke, nghe nói lần nào ông đi hát cũng chọn “Chính khí ca”, Từ Hách Quân thậm chí rất nghi ngờ sau lưng ông còn xăm cả bốn chữ “Tinh trung báo quốc”.




“Đáng ghét,” nghe hắn thầm thì vào tai như thế, Hoàng Thượng Dung cười mắng, “Không có đâu!”



Vì mẹ Hoàng vốn cứ nghĩ con gái lớn tám phần là độc thân cả đời, dù sao đàn ông chịu được tính cô đã ít lại càng ít, theo lý thuyết, cô mà quyết định kết hôn, đương nhiên là đồng ý cả hai tay – có người nghĩ là muốn cười rồi! Có điều, hài lòng là một chuyện, mẹ Hoàng vẫn không nhịn được kéo con gái vào bếp hỗ trợ, ngầm đánh gia Từ Hách Quân từ đầu đến chân.



“Mẹ không thích thằng bé đó, lúc nào cũng cười cười đùa đùa, đàn ông con trai, phải như bố con, hùng dũng oai vệ, hiên ngang khí phách.”



“Mẹ – “ Hoàng Thượng Dung không thay đổi được thói quen từ bé, cãi lại ngay, “Nếu nói như mẹ, không phải mẹ anh ấy cũng sẽ chê con quá mạnh mẽ quyết đoán, không được dịu dàng cẩn thận tinh tế như những cô gái khác sao?”



“Mẹ nó không thích con?” Mẹ Hoàng khẩn trương hỏi: “Người ta có điều kiện gì mà chê con chứ? Nó còn có con rồi đây! Con bây giờ mà gả cho nó thì cũng bằng nuôi con hộ nó đấy, con có nghĩ đến không? Sau này nếu con có con, có cách nào đối xử bình đẳng được với chúng nó sao? Con nhất định sẽ không, chờ con sinh con con sẽ biết.”



Mẹ cô là một mẫu phụ nữ gia đình rất truyền thống, nghĩ như vậy hoàn toàn không có gì sai, nếu là trước đây, cô nhất định sẽ tức giận, cho rằng mẹ mình không hiểu gì cả, ngăn mẹ quan tâm mình, có điều, làm mẹ Hạo Hạo rồi, cô cũng dần dần thấu hiểu nỗi khổ tâm của người làm cha mẹ.”



“Đứa bé đó, có quan hệ rất sâu với con, con sẽ không bỏ lại bố con họ, dù bất kể thế nào, con yêu Hách Quân, con cũng yêu Hạo Hạo, con sẽ thương nó, cũng giống như thương con của con và Hách Quân sau này.”



Ngày trước, Hoàng Thượng Dung nói ra, chỉ có đạo lý, nguyên tắc cứng nhắc, và phân tích một cách lý tính, lần đầu nghe được những lời cảm xúc như thế, mẹ Hoàng có chút khó tiếp nhận.



“Nhưng mà, nó có nhà đâu! Tiền lương cũng ít hơn con, tuổi nhỏ hơn con, còn có con riêng, con mà lấy nó sẽ phải chịu khổ.”



“Vậy lấy một người tuổi lớn hơn con, có nhà riêng thì sẽ không phải chịu khổ sao?” Hoàng Thượng Dung lập tức khôi phục sự áp đảo. “Nếu là người đàn ông khác, vì mặt mũi, chắc chắn sẽ không chuyển đến nhà của con, cũng sẽ không nghe đề nghị của con, lại càng không biết đem tiền lương hàng tháng, không thiếu một đồng giao cho con, sống cùng một người đàn ông như vậy, con có vui hay không?”



“Tiền lương của nó đều cho con giữ?”



Cô gật đầu. “Sổ tiết kiệm và con dấu đều ở chỗ con.”



Được rồi! Con gái muốn kết hôn rồi, chuyện này là chuyện đáng mừng, càng mưng hơn, con bé không phải là đứa ngốc nghếch bị tình yêu làm cho choáng váng. Mẹ Hoàng gật đầu.



“Vậy chị còn..” Em gái lấy ngón tay tùy tiện khua khoắng ở bên cạnh. “…nhìn thấy ma không?”



“Nếu như lâu không ở cùng Hách Quân thì có.”



“Vậy không phải chị suốt ngày bám anh ấy!”



“Cũng bình thường thôi…”



“Hóa ra người không-thể-rời là chị à!”



Kể từ sau khi đến với Hách Quân, hầu như cô không còn nhìn thấy hay nghe thấy những hình ảnh và âm thanh phiền phức đó nữa, thỉnh thoảng cũng có cảm giác được cái gì mát mát, có điều, chỉ cần tới gần Hách Quân, cảm giác này rồi sẽ biến mất.



Gần đây, cô còn nhìn thấy một vài thứ người khác không nhìn thấy được, chỉ là, đó không phải là hồn hay ma, mà là những thần phật quay xung quanh Hách Quân, họ đều cười với cô, còn bày tỏ sự thân thiện với cô, mà cô phát hiện, ngay cả trên người Hạo Hạo cũng có! Theo nghiên cứu sơ bộ của cô, đây hẳn là tổ tiên Từ gia tích đức, các vị ấy tu đạo thành tiên, trở về bảo vệ các con các cháu.



Người phúc đức như thế, gả cho còn phải chịu khổ được sao?



Trước đây cô rất độc lập, lên kế hoạch cho cuộc sống của mình rất cẩn thận, không ngừng tìm cách tiến lên phía trước, thỉnh thoảng thấy cô đơn những cũng thấy có vấn đề gì. Chỉ là đôi khi cảm thấy ngực mình trống rỗng, nghĩ rằng, nếu như có thể vì chính mình và vì người xung quanh mà cố gắng hơn thì hẳn sẽ ổn thôi.



Muốn học được yêu người khác, thì trước hết phải yêu lấy mình, cô đã yêu mình rất lâu rồi, mà nhu cầu được yêu người khác, chỉ đến khi gặp Hách Quân mới nhận thức được, khoảng trống trong nội tâm kia dần dần được lấp đầy. Cô không phải một người phụ nữ mù quáng tin tưởng tình yêu, có điều, lần đầu tiên, cô nghĩ ở bên Hách Quân, không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng đáng giá để cô mong đợi.



Cuộc đời luôn có những biến động mà không kế hoạch nào chống lại được, bây giờ, có người cùng mình cùng chống đỡ nó, cảm giác này thật là tốt.



_______________________________



Ở TQ Đài Loan mỗi người có một con dấu cá nhân (tất nhiên là tùy, không phải ai cũng có) để thực hiện một số công việc hành chính. Kiểu khi nào cần kí tên chẳng hạn, thì dùng con dấu này đóng vào. Có dấu này mới coi là hợp lệ. Hình như dấu này dùng thay chữ kí.



Giống như ngày xưa vua chúa viết thánh chỉ thì phải có ngọc ấn ấn một dấu mới coi là có hiệu lực ý.