Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 125




Phương Hạo Nhiên đi theo phía sau Trương Minh Thụy, nhìn Trương Minh Thụy trước mắt bước đi rất nhẹ nhàng, nhìn dòng người vui đùa ầm ĩ chậm rãi lướt qua , tiểu quán bán son, người bán hàng rong thét to chào hàng , trước cửa tiệm rượu vui cười, trong quán trà bay tới hương trà thản nhiên, trong hoảng hốt tựa như về lại quá khứ ……

Chờ tới khi rốt cuộc cũng dừng lại ở trước một tiểu viện , Trương Minh Thụy xoay người, ngước nhìn Phương Hạo Nhiên đang lộ vẻ suy tư hoảng hốt, khóe miệng chậm rãi tràn ra ý cười ôn nhu đầy bất đắc dĩ, trong mắt xẹt qua một tia trêu tức, chậm rãi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên người nào đó dường như vẫn đi vào chốn thần tiên, trầm thấp cười.

Đợi đến khi khóe miệng có xúc cảm chân thật ấm áp, Phương Hạo Nhiên hoảng sợ, lập tức lấy lại tinh thần, trừng hướng Trương Minh Thụy đứng trước mắt vẫn cười nhàn nhạt như cũ, sắc mặt Phương Hạo Nhiên che dấu không được ửng đỏ, nột nột nói “Ai, tốt xấu ngươi cũng phải nhìn xem đây là đâu chứ !”

“Nơi này…… Là địa bàn của chúng ta nha” người nào đó cười khẽ, đôi mắt ôn nhu nhìn thật sâu vào người đối diện, chậm rãi nói, ngữ khí đầy ý vị thâm trường.

Phương Hạo Nhiên nao nao, ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía, mới giật mình “Ai! Nguyên lai là nơi này nha!”

Rất nhiều năm trước, hắn cùng một con hồ ly họ Trương từng ở trong này uống rượu, đấu thơ , hồ nháo…… Rất nhiều năm trước, hắn ở trong này nghiêm túc chân thật nói với một con hồ ly , nói rằng “Đời này ta đã nhận định ngươi rồi , ngươi xem mà lo liệu đi !”…… Rất nhiều năm trước, hắn ở trong này đối với một con hồ ly khóc tới ầm ĩ , bởi vì phản bội, bởi vì hãm hại……

Phương Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía khuôn mặt Trương Minh Thụy mang ý cười thản nhiên, đôi mắt tràn đầy ôn nhu, hắn nghiêm túc, trịnh trọng mà nói “Minh Thụy, ta đã trở về.”

Trương Minh Thụy thật sâu dừng ở Phương Hạo Nhiên, ngón tay nắm lấy đối phương lại càng dùng sức, sau đó, chung quy nhịn không được gắt gao đem người trước mắt vẫn lộ vẻ trịnh trọng cùng nghiêm túc ôm chặt lấy , thanh âm xưa nay khinh đạm lúc này lại mất tiếng thâm trầm “Đúng vậy, ngươi đã trở lại.”

Không bao giờ sẽ có người từ bên người ta mang ngươi đi nữa!

Không bao giờ sẽ có chia lìa, cho dù là tử vong !

**********

Hứa Vị tò mò ở trong vườn chuyển lòng vòng . Rời đi Lâm Tiên lâu, hắn liền cùng Tiểu Mặc đi vào thôn trang ở vùng ngoại ô kinh thành, nghe nói, thôn trang này cha hắn từng trụ qua một đoạn thời gian rất dài, mà hiện tại cha hắn cũng ở nơi này, trước mắt mà nói, bên người cha hắn có chút nguy hiểm, cho nên, chỉ có thể tạm thời mai danh ẩn tích ở nơi này, đương nhiên, nghe nói cũng là vì để tiện hành động.

Nói đến, thôn trang này thật sự rất không tồi nha. Môi trường rất thanh u, trong thôn trang chỉ có hai tiểu viện , một cái là chính đường, sau đó là tiểu vườn gieo trồng hoa cỏ, phía sau thôn trang là một rừng hoa đào, lúc này, hoa đào đã tàn rồi, nhưng màu xanh biếc tươi tốt kia cũng rất đẹp.

Hứa Vị dạo qua một vòng, liền ở bên cạnh bàn đá ngồi xuống , mở ra sách thuốc, chuẩn bị đọc sách. Người hầu bưng tới trà cùng điểm tâm, lại lặng yên lui ra, Hứa Vị ngẩng đầu chỉ kịp thấy thân ảnh người hầu nọ, không khỏi lại mỉm cười, người hầu nọ là do Mặc Qủy đạo phái tới , thật sự rất kỳ quái, dường như mọi người trong Mặc Qủy đạo đều không thích nói chuyện, nguyên nhân không biết có phải bởi vì do Tiểu Mặc không thích nói chuyện hay không ? Hứa Vị chống cằm, một tay trạc trạc điểm tâm, mới vừa khẽ trạc, lại đột nhiên lòe ra một đạo thân ảnh màu trắng, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đã đem điểm tâm hắn vừa khẽ chạm vào ngậm đi.

Hứa Vị sửng sốt , lập tức có chút dở khóc dở cười nhìn về phía bạch mao bích nhãn lang ngồi xổm trên mặt đất đang gấp rút nuốt ừng ực điểm tâm “Tiểu Bạch, ngươi ăn từ từ!” Tiểu Bạch thật sự là đứa tham ăn! Hứa Vị nhìn Tiểu Bạch ngồi xổm trên mặt ăn điểm tâm tới vô cùng vui vẻ, bất đắc dĩ cười, đem điểm tâm còn lại trên bàn bưng đến trước mặt Tiểu Bạch “Được rồi, ngươi từ từ ăn đi!”

Tiểu Bạch nhìn về phía Hứa Vị, hai mắt đẫm lệ lưng tròng, vẫn là chủ nhân tốt nhất !!

Hứa Vị xoay người đang chuẩn bị cẩn thận nhìn lại sách thuốc một lần nữa , chợt nghe một tiếng thanh âm mỏng manh vang lên “Vị Vị……”

Hứa Vị quay đầu nhìn lại, không khỏi kinh hỉ “Tuệ Khả!”

**********

Lúc này, kinh thành, Hương Viễn các.

Hương Viễn các vẫn huyên náo phù hoa như cũ, mà ở trong một thư phòng phía sau thiên viện Hương Viễn các , Mặc Tam cùng Mộc Dĩ, Mộc Dĩ Chân mấy người đang nghị sự.

Mặc Tam nhíu mày nhìn về phía Mộc Dĩ, trầm giọng mở miệng “Ngươi xác định thật sự không có cách nào khác tìm được Phương Viễn?”

Mộc Dĩ đứng ở trước mặt Mặc Tam, gật đầu “Không có tung tích gì, Nam Cương bên kia đã thực khẳng định mà trả lời với ta, Phương Viễn cùng một nữ tử đã sớm khởi hành hồi kinh , tính cước trình thì cũng đã nhiều ngày , vốn nên tới đây rồi , nhưng không biết vì sao, trong ba trăm dặm ở kinh thành, tung tích của bọn họ đột nhiên tiêu thất!”

Mặc Tam nghe, trong lòng đắn đo, Tuệ Khả thân là yêu vật, pháp thuật cùng vũ kỹ xem như không tồi, Phương Viễn cũng là kẻ rất có năng lực, hai người này cho dù gặp nguy hiểm cũng không có lý do nào lại cứ vô thanh vô tức biến mất như vậy ? Trừ phi, bọn họ gặp phải kẻ lợi hại hơn họ gấp mười phần ! Nhưng hiện nay ở trong kinh thành, hắn nghĩ không ra có ai có thể lợi hại như vậy! Trương Minh Thụy? Không, không có khả năng, quan hệ giữa Trương Minh Thụy cùng Phương Hạo Nhiên…… Hơn nữa, hiện tại thế lực của Trương Minh Thụy đột nhiên biến mất ở trong toàn bộ kinh thành , chính hắn cũng đột ngột biến mất…… Dưới loại tình huống này, không có khả năng đi?

“Tam hoàng tử, ta xem, hiện tại nên tạm thời buông việc của Phương Viễn trước đi, nếu thật sự là người của nhị hoàng tử bên kia bắt đi, nhất định sẽ cùng chúng ta liên lạc .” Mộc Dĩ đề nghị.

Mặc Tam khẽ gật đầu, cũng phải, nếu thật sự là người của Sở Hiền bắt đi , khẳng định sẽ cùng bọn họ liên lạc . Liền ngẩng đầu đạm mạc nói “Mặc Qủy đạo đã tiến vào chiếm giữ toàn bộ kinh thành, đã nhiều ngày, lời đồn đại ở trên chợ cũng bắt đầu lan ra . Hiện tại, nắm chặt thời gian, đem toàn bộ hộ vệ trong hoàng cung đổi thành người của chúng ta !”

Trong đó một người chắp tay nói “Rõ!”

Mộc Dĩ lúc này trầm tư mở miệng nói “Tam hoàng tử, Trương Minh Thụy kia chúng ta cũng không cần để ý tới sao?” Đột nhiên di tản hết lực lượng ngầm trong kinh thành, lưu lại chỗ trống lớn đến như vậy, hiện giờ lực lượng muốn cướp đoạt chỗ trống này trong kinh thành ngầm càng đấu đến thiên hôn địa ám! Đương nhiên, trong đó cũng có Mộc gia bọn họ……

“Không cần để ý tới.” Mặc Tam thản nhiên nói “Chúng ta làm tốt chuyện của chúng ta là đủ rồi.” Dừng một lát , lại thản nhiên nói “Đương nhiên, ta sẽ không ngăn cản hành động trong tư môn của các ngươi .”

“Hiểu được !” Mộc Dĩ lộ ra mỉm cười, như thế, vậy hắn không cần phải cố kỵ cái gì nữa.

***********

Ở thời điểm Mộc Dĩ cùng Mặc Tam nghị sự, kinh thành , hoàng cung.

Ở trong hoàng cung hiu quạnh vắng lặng, trong một cung điện , vách tường màu đen sẫm, không không đãng đãng, đơn giản tới mức chỉ bày ra một cái giường, một bàn tròn, cùng bốn ghế con , ngay cả vật phẩm khác cũng không có.

Sở Hiền đứng ở bên cạnh giường, bình tĩnh nhìn về phía cái bóng bán trong suốt bên tường , tức giận hỏi “Tông chủ! Trong tay Trương Minh Thụy kia đang cất giữ cái cọc gì vậy , chúng ta vì sao không thể thu hồi ?!”

“Cho dù muốn thu hồi , bằng lực lượng của một mình ngươi, chỉ sợ cũng khống chế không được đâu .” Cái bóng bán trong suốt mềm nhẹ nói, trong giọng nói lộ ra âm lãnh cùng trào phúng “Ngươi yên tâm, ta chắc chắn trợ ngươi đi lên ngôi vị hoàng đế kia!”

Sở Hiền bình tĩnh nhìn cái bóng bán trong suốt kia, trong mắt lóe ra bất định, sau một lúc lâu, bài trừ một tươi cười ôn hòa “Như thế, liền kính nhờ tông chủ !”

Cái bóng bán trong suốt kia mềm nhẹ ừ một tiếng, cũng chầm chậm tiêu tán.

Đợi cái bóng kia tiêu tán , Sở Hiền cười lạnh một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm nói “Lão quái vật! Một ngày nào đó ta nhất định phải khiến ngươi hồn phi yên diệt !”

“Hiền nhi không thể loạn ngôn!” Đột nhiên , một thanh âm mỏi mệt lại lộ ra già nua chậm rãi vang lên.

Sở Hiền quay đầu, nhìn về phía nữ tử khá trẻ tuổi mặc một thân quần áo hoa lệ màu minh hoàng đang chậm rãi đi tới từ phía sau cửa, khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp, tuy rằng nữ tử này trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng thanh âm cùng vẻ mặt kia lại lộ ra vô hạn mỏi mệt cùng già nua.

“Mẫu phi!” Sở Hiền vội vàng đi qua, nâng tay nữ tử trẻ tuổi, ôn nhu nói “Mẫu phi sao lại lại đây ? Cũng không thông tri nhi thần một tiếng, nhi thần hảo đi nghênh đón.”

Nàng kia than nhẹ một tiếng, thanh âm rất già nua “Đại điển sắc phong cũng sắp phải bắt đầu rồi, ta biết ngươi vội, cũng không nhẫn tâm quấy rầy ngươi. Hiền nhi, không thể hồ ngôn loạn ngữ. Tông chủ chính là đại ân nhân của chúng ta nha. Nếu không phải hắn [ nàng ], mẫu phi cũng không thể xinh đẹp vĩnh trú !” Nàng kia nói xong, trên mặt lộ ra tâm tình mơ mộng đầy sung sướng, nhưng Sở Hiền nghe được, trên mặt cũng trở nên trắng bệch, hắn chậm rãi rũ mi mắt, nhìn cái bóng của nữ tử ngồi ở trên giường kia in xuống dưới đất, cái bóng kia đã bắt đầu dần dần trong suốt, cơ hồ là mơ hồ không rõ .

Mà ngồi ở trên giường , nàng kia lại tựa hồ lâm vào cảnh trong mơ của bản thân , lầm bầm lầu bầu “Ngươi xem ngươi xem…… Hiền nhi, mẫu phi trở nên trẻ tuổi mĩ mạo, vậy phụ hoàng ngươi sẽ không lại đi tìm nữ nhân khác nữa …… Chờ ngươi đi lên ngôi vị hoàng đế , ta đã có thể cùng phụ hoàng ngươi cùng nhau rời đi hoàng cung, chúng ta có thể ngao du tứ hải…… Làm một đôi thần tiên quyến lữ, phụ hoàng ngươi cũng sẽ không rời ta đi……”

Sở Hiền hung hăng nắm chặt nắm tay, nhìn chằm chằm cái bóng sắp mơ hồ không rõ kia, lửa giận cùng hận ý trong mắt khó có thể che dấu, nhưng cuối cùng, Sở Hiền lại chậm rãi buông nắm tay ra, nhắm mắt lại, thời điểm chậm rãi mở mắt, trong mắt đã không thấy lửa giận cùng hận ý, hắn chậm rãi quay đầu nhìn về phía nữ tử trên giường, khuôn mặt nàng kia vốn kiều diễm xinh đẹp lúc này giống như bị vỡ vụn rách ra, lộ ra nếp nhăn gấp cùng một chỗ, rất là dữ tợn, nhưng Sở Hiền nhìn thấy , cũng ngược lại lộ ra mỉm cười ôn hòa “Mẫu phi, ngài nhất định sẽ cùng phụ hoàng hảo hảo cùng một chỗ , làm một đôi thần tiên quyến lữ……”

**********

Phương Hạo Nhiên lại quay đầu nhìn Trương Minh Thụy chậm rì rì đi theo bên người mình, do dự hỏi “Thật sự không việc gì sao ? Ngươi cùng ta trở về thôn trang trụ lại sao ?”

“Không có việc gì , Hạo Nhiên.” Trương Minh Thụy quay đầu nhìn Phương Hạo Nhiên, khẽ cười nói, nắm chặt tay Phương Hạo Nhiên “Hiện giờ kinh thành không phải nơi để Trương Minh Thụy ta mưu tính, vẫn nên để tam hoàng tử cùng nhị hoàng tử đi nháo đi. Ta nha, cũng chỉ muốn trông coi chặt chẽ mình ngươi là được rồi .”

Phương Hạo Nhiên trở mình trợn trắng mắt, lời này có ý tứ là, trước kia kinh thành ngươi muốn tính sao thì tính à ?!

“Ngươi muốn thế nào, ta mặc kệ!” Phương Hạo Nhiên dứt khoát dừng lại, nhìn chằm chằm Trương Minh Thụy, vẻ mặt nghiêm túc “Nhưng, ngươi nghe, thời điểm nhị ca ta tới, ngươi nên trốn thì nên trốn cho ta ! Trước khi sự tình không hoàn toàn chấm dứt, ta không muốn nhìn ngươi cùng nhị ca nháo lên!”

Trương Minh Thụy mỉm cười “Hảo.” Phương Kính Nhiên sao? Nha, đây không phải chỉ là phiền toái nho nhỏ đâu nha . Nhưng , không sao…… Hắn sẽ có biện pháp .

Nói định rồi, tâm tình Phương Hạo Nhiên cũng được thả lỏng, ngược lại lôi kéo Trương Minh Thụy nhanh bước đi “Đi mau! Đi mau! Tin tức của Mặc Tam đến đây rồi , hắn nói Vị Vị ở ngay trong sơn trang đó !”

“Ừm ? Phải không?” Trương Minh Thụy buồn cười nhìn bộ dáng Phương Hạo Nhiên vội vàng.

Đợi hai người đi vào thôn trang, chỉ thấy Hứa Vị ngơ ngác nhìn một thiếu nữ.

Ánh mắt Trương Minh Thụy hiện lên hào quang, giữ chặt Phương Hạo Nhiên, cảnh giác nhìn về phía thiếu nữ kia, nữ hài tử kia đang thi triển pháp thuật con rối?!

Phương Hạo Nhiên ngẩn ra, lập tức hoang mang khó hiểu nhìn về phía Trương Minh Thụy “Làm sao vậy?”

Mà Phương Hạo Nhiên vừa cất tiếng như thế , thiếu nữ kia liền quay đầu nhìn lại đây, vừa thấy Phương Hạo Nhiên, trong mắt thiếu nữ kia rất nhanh hiện lên một tia kinh hoảng, một tia kinh hoảng như vậy, Trương Minh Thụy không nhìn sai, nhíu mày nhìn, đang muốn cất tiếng, chợt nghe Phương Hạo Nhiên cười hì hì đánh cái tiếp đón “Yêu! Tuệ Khả, ngươi đã đến rồi? Viễn nhi đâu?”

Trương Minh Thụy trong lòng vừa động, Tuệ Khả? Yêu vật quận chúa Tuệ Khả bị hoàng thất vứt bỏ?