Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 117




Vào đêm , Hứa Vị nằm ở trên giường trợn tròn mắt nghĩ tới những chuyện mình đã nhìn thấy ở trong đại thụ , hắn thực hoang mang, nếu Dĩ Chân nói “Thánh thụ sở kiến tức thị chân” .Vậy chính là thực sự, bí mật một ngàn năm trước bị che dấu nhất định còn có không ít! Chuyện khiến cho Hứa Vị bức thiết muốn biết là Trang Vân cùng Ngọc Thần Nữ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì…… Trang Vân kia cùng cha bộ dáng giống nhau như đúc, ngay cả ngữ khí nói chuyện, tính tình cũng cơ hồ giống nhau? Còn có cuối cùng, nguyền rủa oán hận thê lương kia……

Trọng yếu nhất , Mặc Hoàng kia cùng Tiểu Mặc quả thực chính là từ một khuôn mẫu ấn mà ra , còn cầm Mặc Hồn đao…… Đột ngột , Hứa Vị trong đầu nhảy ra một cái có thể , Tiểu Mặc sẽ không phải chính là Mặc Hoàng kia chứ ??

Hứa Vị rất nhanh đã bị suy đoán đột ngột này của mình làm hoảng sợ, xoay người ngồi dậy, Hứa Vị thở dài, vẻ mặt đau khổ nghĩ, chuyện này tràn đầy sương mù dày đặc khó có thể nhìn rõ , mà, vì cái gì, mình lại thấy những thứ này ? Vô ý ngẩng đầu nhìn hướng Mộc Dĩ Chân đang nhắm mắt ngồi xếp bằng ở trên tháp, trong nhà Dĩ Chân cũng có một gốc cây thánh thụ, nghe ý trong lời hắn nói, hắn tựa hồ cũng xem qua không ít chuyện , không biết hắn đã thấy cái gì ? Nhớ tới hôm nay khi Dĩ Chân nhắc tới tựa hồ cố ý như vô tình tránh đi, chắc Dĩ Chân thật sự không muốn nói đâu .

Hứa Vị đứng dậy xuống giường, đi đến bên cửa sổ, nhìn bên ngoài, trăng sáng sáng rọi trên bầu trời đêm, ánh trăng chiếu vào trên mặt sông, khiến dòng sông lấp lánh ánh nước . Hứa Vị kinh ngạc nhìn, trong lòng chậm rãi hiện lên một gương mặt đạm mạc tuấn mỹ tuyệt luân…… Tiểu Mặc, hiện tại, ngươi đang làm cái gì vậy ? Ngươi…… có tới cứu ta không ? Rõ ràng đã nghĩ rằng, sẽ không liên lụy ngươi…… Hứa Vị cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt cái vòng trên cổ tay, khóe miệng tràn ra cười khổ, trong lòng chua xót không thôi, chính mình thật sự cho Tiểu Mặc, còn có cha thêm phiền toái ……

Mà lúc này, ở không trung trên mặt sông cách đó không xa, Mặc Tam nổi lơ lửng, lặng im dừng ở Hứa Vị bên cửa sổ phía dưới, Vị Vị nhìn qua không khỏe lắm…… Mặc Tam nhíu mày, Sở Hiền kia ở trên thuyền bày bố kết giới thật sự lợi hại! Hắn muốn tới gần đều không được, phiền toái nhất chính là, nếu mạnh mẽ xâm nhập, thì kết giới sẽ thành kíp nổ! Vậy Vị Vị sẽ……

Quang quyển màu thủy lam bên cạnh Mặc Tam chợt lóe, Mộc Dĩ vẻ mặt âm trầm xuất hiện , thấp giọng nói “Tam hoàng tử, ta đã liên hệ với Dĩ Chân .”

“Như thế nào?” Mặc Tam bật người quay đầu, nhìn chằm chằm Mộc Dĩ.

“Sở Hiền chỉ giam giữ bọn họ, cũng không làm cái gì.” Mộc Dĩ nói, khẽ nhíu mày “Nhưng Dĩ Chân cảm thấy, Sở Hiền kia nhất định còn có hậu chiêu ! Sự tình cũng không chỉ là đơn giản là mang bọn họ vào kinh thành như thế !”

Mặc Tam quay đầu nhìn về phía Hứa Vị còn đứng ở bên cửa sổ, hí mắt nghĩ, Sở Hiền kia đối kia vương tọa chấp nhất như thế, mà Vị Vị lại là Phượng tộc huyết mạch, chỉ sợ, mục đích Sở Hiền hẳn cũng không chỉ có thế…… Nhưng mặc kệ như thế nào cũng được , phải đem Vị Vị cùng Mộc Dĩ Chân cứu ra!

“Tam hoàng tử, kết giới này, ngài có biện pháp gì không ?” Mộc Dĩ nhíu mày hỏi. Kết giới này thật sự phiền toái.

Mặc Tam khẽ lắc đầu “Kết giới này thực phức tạp, là cao nhân hạ, từ bên ngoài cởi bỏ chỉ sợ không được.”

Mộc Dĩ nghe vậy, mày càng thêm co rút chặt, thật là làm sao bây giờ?

Mặc Tam cũng nhíu chặt mày, suy nghĩ xem có biện pháp nào có thể không thương tổn đến Vị Vị cùng Dĩ Chân nếu phá vỡ kết giới này ?

*********

Mà ngay tại khi Mặc Tam cùng Mộc Dĩ nghĩ biện pháp, Mộc Dĩ Chân mở to mắt, khóe miệng nhếch lên, quay đầu đối Hứa Vị còn ghé vào cửa sổ ngẩn người thấp giọng nói “Hê ! Vị Vị! Bọn họ đến đây!”

Bọn họ? Hứa Vị sửng sốt, lập tức đột nhiên nhảy lên, vài bước vọt tới trước mặt Mộc Dĩ Chân, mặt mày lộ vẻ kinh hỉ “Ngươi nói bọn họ?”

“Hư!” Mộc Dĩ Chân quay đầu gõ gõ bóng người đi qua đi lại bên cửa , nhìn trong chốc lát, mới quay đầu đối Hứa Vị hạ giọng nói “Ngươi an tâm đi, rất nhanh sẽ không có chuyện gì .”

Hứa Vị không khỏi nhếch miệng cười, vội không ngừng gật đầu, trong lòng vừa vui vừa lo, vui chính là Tiểu Mặc đến đây! Lo chính là Tiểu Mặc bọn họ có thể có nguy hiểm hay không?

Mà đúng lúc này, đột nhiên tiếng đập cửa vang lên, Hứa Vị cùng Mộc Dĩ Chân đều cảnh giác , hai người liếc nhau, Mộc Dĩ Chân giương giọng hô “Tiến vào!”

Cánh cửa được mở ra, Sở Hiền ôn hòa cười đứng ở cửa “Hai vị còn chưa ngủ sao?”

Mộc Dĩ Chân chọn mi, miễn cưỡng đáp lại “Nhị hoàng tử cũng chưa có ngủ sao? Đêm khuya đến thăm , nhị hoàng tử cũng thực biết chọn thời gian.”

Sở Hiền chỉ thản nhiên nhìn Mộc Dĩ Chân liếc một cái, lại nhìn về phía Hứa Vị, phóng nhu đôi mắt, ôn hòa nói “Tối nay ánh trăng không tồi, Hứa công tử, ta có thể có hân hạnh được bồi công tử ngắm trăng hay không ?”

Mộc Dĩ Chân nghe vậy, trong lòng lộp bộp một cái, từ trên tháp đứng dậy, đứng ở trước mặt Hứa Vị, hì hì cười nói “Nhị hoàng tử có phải rất không nể mặt mũi Mộc gia hay không? Thỉnh Vị Vị ngắm trăng, sao không mời Mộc gia công tử là ta nè ?”

Sở Hiền chỉ ảm đạm cười “Bởi vì có việc muốn cùng Hứa công tử nói riêng , Mộc công tử, thật có lỗi .”

Mộc Dĩ Chân nghe vậy, gợi lên khóe miệng “Yêu, có chuyện gì không thể để ta nghe ? Sao thế ? Chẳng lẽ là chuyện không muốn bị người ta biết ?”

Sở Hiền khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia không vui cùng tức giận, Hứa Vị thấy, sợ Mộc Dĩ Chân thực sẽ chọc giận Sở Hiền, liền tiến lên vài bước, lướt qua Mộc Dĩ Chân, mỉm cười “Đã có chuyện muốn nói, nhị hoàng tử, chúng ta đây đi thôi.”

Mộc Dĩ Chân ngẩn ra, lập tức một phen giữ chặt Hứa Vị, thấp giọng khẩn trương nói “Vị Vị! Hắn không hảo tâm đâu !”

“Ta biết……” Hứa Vị thấp giọng đáp “Yên tâm, hắn bây giờ còn không dám đối chúng ta làm gì .” Hứa Vị nói xong , liền đối với Sở Hiền chắp tay, xoay người nhanh đi ra.

Sở Hiền cười, xoay người đi theo Vị Vị cũng hướng ra ngoài đi đến.

“Ai!? Vị Vị!” Mộc Dĩ Chân kêu gấp lên, nhìn cửa phòng đóng sầm ngay tại trước mặt chính mình, chỉ có thể ảo não dậm chân, trong lòng kỳ thật cũng hiểu được, bọn họ hiện tại bị giam lỏng, Sở Hiền kia cho dù mạnh bạo , bọn họ cũng không có cách nào khác, Vị Vị đi cùng hắn như vậy, cũng không muốn làm cho bọn họ chịu chút khổ sở không tất yếu. Nhưng…… Ánh mắt Sở Hiền nhìn Hứa Vị thật sự là không có hảo ý nha ! Thật sự là ! Mộc Dĩ Chân cắn môi, hiện tại chỉ có thể hy vọng hỗn đản Mộc Dĩ cùng mặc quỷ hoàng tử kia mau nghĩ biện pháp đem bọn họ nhanh rời khỏi đây !

Đi đến trên boong thuyền, Hứa Vị hít một hơi thật sâu , không khí ở trong này so với trong phòng tốt hơn nhiều lắm.

Sở Hiền đứng ở phía sau Hứa Vị, giống như vô tình hướng bầu trời đêm cách đó không xa nhìn thoáng qua, khóe miệng gợi lên một tia cười âm lãnh.

“Nói đi, nhị hoàng tử.” Hứa Vị xoay người nhìn về phía Sở Hiền, bình tĩnh nói.

Sở Hiền đầu tiên là ngẩn ra, lập tức bình tĩnh nhìn chăm chú vào vẻ mặt an tường của Hứa Vị, dưới ánh trăng, khuôn mặt thanh tú kia, đôi mắt trong trẻo sạch sẽ, Sở Hiền không biết vì sao, nhưng lại không có biện pháp dời đi ánh mắt mình, lấy lại bình tĩnh, Sở Hiền rũ mi mắt, vẻ mặt trịnh trọng nói “Thỉnh Hứa công tử làm phụ tá của ta.”

Hứa Vị sửng sốt, lập tức có chút ngơ ngẩn mà há miệng thở dốc, phụ tá? Không phải chứ ? Hắn làm phụ tá?!

“Chỉ là một hư danh mà thôi, Hứa công tử vẫn có thể làm chuyện mình thích như thường.” Nhìn Hứa Vị lộ vẻ khó hiểu ngẩn ngơ , thần sắc Sở Hiền không khỏi nhu hòa xuống, phóng nhẹ giọng âm , nói.

Hứa Vị nhíu mày, lắc lắc đầu, mặc kệ là hư danh cũng tốt, hay là tên thật cũng tốt, hắn cũng sẽ không làm phụ tá Sở Hiền.

“Thật có lỗi, ta không thể đáp ứng.” Hứa Vị nói nghiêm túc, chắp tay chỉ lễ “Ta là bằng hữu Tiểu Mặc, ta nghĩ ta không thích hợp làm phụ tá nhị hoàng tử.”

Sở Hiền nhíu mày, trong lòng dâng lên một cỗ hờn giận, nhưng lập tức lại áp chế, hắn đã sớm biết loại kết quả này, mà mục đích tối nay cũng không phải như thế! Nhưng, bị Hứa Vị cự tuyệt, hắn cũng có điểm không thể chịu đựng được! Đặc biệt nghe hắn nói câu kia ‘Ta là bằng hữu Tiểu Mặc’, chỉ là mặc quỷ dựa vào cái gì có thể có bằng hữu là Hứa Vị ?!

“Vậy thôi cũng được .” Sở Hiền chịu đựng hờn giận trong lòng, mỉm cười, vươn tay từ trong tay áo lấy ra một cái hộp nhỏ, ôn nhu nói “Ta biết Hứa công tử ở Thành Long sơn hái thuốc, đây là một gốc cây dược thảo trân quý mà ta ngẫu nhiên có được, thỉnh Hứa công tử nhận lấy.”

Hứa Vị ngẩn ra, nhìn chằm chằm cái hộp nhỏ kia, khẽ nhíu mày, trực giác nói cho hắn, cái hộp nhỏ kia không đơn giản! Nhưng, nhìn Sở Hiền tuy rằng lộ ra đạm cười, nhưng ánh mắt lợi hại vẫn chằm chằm theo dõi hắn, Hứa Vị trong lòng hiểu được, cái hộp nhỏ này mặc kệ hắn có nguyện ý hay không , hắn đều phải nhận.

Đưa đôi tay đeo vòng giấu ở phía sau , thời điểm năm ngón tay nắm chặt rồi lại buông ra, kim châm đã kẹp ở giữa ngón trỏ cùng ngón giữa , một tay chậm rãi đem hòm tiếp nhận, mà vừa tiếp nhận, nhìn trên nắp hộp vẽ hình hồ li dữ tợn , đó là —

Mị hoặc?!

Có thể hoàn toàn khống chế nhân tâm, mị hoặc làm người ta biến thành con rối gỗ?!

Hứa Vị biến sắc, đôi tay giấu phía sau lập tức dùng kim châm châm vào trong huyệt vị ở lòng bàn tay , cảm giác vựng huyễn trước mắt dần dần giảm bớt, nhưng mồ hôi trên trán cũng bắt đầu toát ra, Hứa Vị một tay đem hòm kia hung hăng ném xuống, giận dữ trừng mắt nhìn Sở Hiền vẫn đang mỉm cười “Ngươi thật đê tiện!”

Sở Hiền nghe Hứa Vị nói, thu liễm tươi cười, nhìn chằm chằm Hứa Vị, phóng âm ôn nhu “Này cũng là cử chỉ bất đắc dĩ, Hứa công tử, thiên hạ Đại Sở ta quyết không thể giao cho một mặc quỷ! Hứa công tử, ngươi yên tâm, ta tuyệt không bắt ngươi làm chuyện khó khăn ……” Sở Hiền vừa nói vừa chậm rãi hướng Hứa Vị đi đến, trong mắt bắt đầu nổi lên thật sâu khát vọng mà ngay cả Sở Hiền tự mình cũng chưa phát giác.

Hứa Vị cước bộ lảo đảo lui ra sau , rút ra kim châm, lại châm vào huyệt vị trong lòng bàn tay , đồng thời thấp giọng gọi “Tiểu Bạch! Tiểu Bạch!”

Sở Hiền nghe Hứa Vị thấp gọi, mỉm cười “Đúng rồi, đầu lang kia hình như đã sớm chạy, vô dụng ……” Sở Hiền nói xong, chậm rãi vươn hai tay, ôn nhu cười “Đúng rồi, bọn họ đều gọi ngươi là Vị Vị, bắt đầu từ hôm nay, ta cũng gọi ngươi là Vị Vị nhé .”

Hứa Vị nghe thấy lời nói , trong lòng giận dữ, danh hào Vị Vị này là thứ ngươi có thể kêu sao ?! Cước bộ lại lảo đảo nhất lui, cũng lại không còn đường thối lui, nhìn Sở Hiền trước mắt tươi cười, còn có cặp mắt chất chứa dục vọng làm cho Hứa Vị kinh hãi, con mắt nhìn qua , Hứa Vị hung hăng cắn đầu lưỡi, mị hoặc thuật đáng sợ nhất chính là – giữa người khống chế cùng người bị khống chế không thể chặt đứt gắn liền, một khi trúng mị hoặc thuật, trừ bỏ chết, sẽ không có phương pháp nào giải thoát ! May mắn, trước đó hắn đã chuẩn bị kim châm, đâm vào huyệt vị, hắn không có lập tức trúng mị hoặc, nhưng mị hoặc ảnh hưởng thật sự quá lớn, mà thật sự nếu không nghĩ biện pháp lập tức thi châm tự cứu, chỉ sợ một khi hắn bị Sở Hiền này giữ lấy, mị hoặc thuật vẫn sẽ khống chế hắn !

Hứa Vị trong lòng vừa vội vừa giận, trong đầu vựng huyễn từng trận lại từng trận, mà nhìn Sở Hiền càng ngày càng tới gần mình , trong lòng Hứa Vị cơ hồ tuyệt vọng, hỗn đản Tiểu Bạch kia sao còn không ra?!

Mà ngay tại lúc tay Sở Hiền sắp ôm trụ thắt lưng Hứa Vị, vòng tay hình rồng trên cổ tay phải Hứa Vị đột nhiên phun ra quang mang màu vàng, Sở Hiền biến sắc, nhanh chóng nhảy ra xa, đồng thời phất tay ngăn trở ngọn lửa đang trùng kích , mà ngay tại sau khi hào quang màu vàng đột nhiên phun ra, Mặc Tam một tay ôm Hứa Vị, một tay kéo một bạch mao bích nhãn lang, trong đôi mắt tối đen một mảnh sát ý, thanh âm có chút mất tiếng băng lãnh trầm thấp mở miệng “Tơi bên Mộc Dĩ Chân, đem hắn mang đi ra!”

Đôi mắt Sở Hiền lúc này cũng một mảnh âm lãnh, đặc biệt khi nhìn thấy Mặc Tam gắt gao ôm Hứa Vị, trên mặt âm trầm không thôi “Ngươi lại vào được ?”

Mặc Tam lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Hiền, một thân hơi thở túc sát không chút nào che dấu, đem Hứa Vị ôm chặt vào trước ngực, Mặc Tam vung tay lên, Mặc Hồn đao liền xuất hiện ở trong tay mình, mà Sở Hiền nhìn Mặc Hồn đao trong tay Mặc Tam, sắc mặt càng âm trầm, đao có dấu hiệu long văn ?!

Mà Mặc Tam xuất ra Mặc Hồn đao sau, liền hướng không trung bổ tới ! Ngay sau đó, giữa không trung, vết rách xuất hiện , mà vết rách vừa xuất hiện, liền có hai cái bóng rơi xuống trên thuyền. Thu hồi Mặc Hồn đao, Mặc Tam cúi đầu nhíu mày nhìn sắc mặt trắng bệch không ngừng tích mồ hôi lạnh của Hứa Vị, lại nhìn bàn tay tích huyết, Mặc Tam trong lòng từng trận đau lòng cùng phẫn nộ, hận không thể đem Sở Hiền kia chém giết, nhưng thấy Hứa Vị ý thức không rõ, Mặc Tam áp chế lửa giận trong lòng, nâng tay bắt đầu vận dụng pháp thuật.

Mà Sở Hiền đang muốn tiến lên đem Hứa Vị đoạt lại, nhưng một trong hai người vừa rơi xuống , một nam tử thập phần xinh đẹp mang theo vài phần tà khí cũng lại cố ý chắn trước mặt hắn, mà Sở Hiền vừa thấy hai người kia, không khỏi nhíu mày, Mộc Dĩ…… Còn có người nọ là?

Nam tử xinh đẹp liếc Sở Hiền, khóe miệng xả ra một tia cười lạnh, mà Mộc Dĩ vừa rơi xuống cũng đã bật người hướng trong khoang thuyền chạy đi.

Thấy Mộc Dĩ chạy đi, nam tử kia liền thảnh thơi tiêu sái đến trước mặt Mặc Tam đang cúi đầu nhìn Hứa Vị, liếc Hứa Vị một cái, chọn mi cười thú vị, lại nhìn nhìn cái hòm bị Hứa Vị ném xuống đất kia , ha hả cười “Sách! Mị hoặc thất truyền hơn một ngàn năm?”

Mị hoặc? Mặc Tam nghe vậy, bật người ngẩng đầu nhìn hướng nam tử kia, lạnh giọng hỏi “Ngươi biết giải không ?”

Nam tử kia nhún vai “Ngượng ngùng, mị hoặc kia vốn chính là một trong pháp thuật bậc cao của yêu vật chúng ta , tuy rằng ta biết thứ này, nhưng thực đáng tiếc, ta không biết giải.”

Hứa Vị lúc này đầu óc từng trận vựng huyễn, trước mắt một mảnh hoảng hốt cùng ảm đạm, nhưng trong tiềm thức cảm thấy hơi thở của người bên người rất ấm áp quen thuộc , là Mặc Tam…… Vì thế, cố gắng bài trừ một câu “Tiểu Mặc……”