Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 105




Ban đêm, không trung tối đen điểm lên nhiều ngôi sao sáng.

Tống Chân dựa vào cửa sổ xe ngựa, ngẩng đầu nhìn lên sao trời bên ngoài, bầu trời trước mắt nàng khiến nàng tưởng như trở về đêm thất tịch kia, pháo hoa xinh đẹp nổ tung rực rỡ trên bầu trời……

“Tam tỷ……” Tống Thần Nguyệt ngồi ở trên nhuyễn tháp của xe ngựa, nhìn Tống Chân dựa vào cửa sổ ngơ ngác ngước nhìn ra ngoài, nhịn không được lại cất tiếng “Tam tỷ ngươi thật sự…… nhẫn tâm như vậy sao?”

Tống Chân hơi hơi nhắm mắt lại, thấp giọng nói “Thần Nguyệt, ngươi chờ ở trong xe ngựa , không cần đi ra.”

Tống Thần Nguyệt nghe vậy, trong lòng quýnh lên “Tam tỷ! Ta với ngươi cùng đi, ta không nói nữa là được !”

Tống Chân giương mắt liếc Tống Thần Nguyệt một cái, lại nhắm mắt lại, thản nhiên nói “Ngươi nên thành thật chờ ở trong xe ngựa đi.”

Tống Thần Nguyệt nghe vậy biến sắc, thần sắc lạnh lùng xuống “Tam tỷ, lời này của ngươi có ý gì?!”

“Hạo Nhiên là lão sư Kim Đại Vĩ, ngươi sao có thể ngồi xem Hạo Nhiên gặp chuyện không may mà không để ý tới chứ ?” Tống Chân giương mắt nhìn về phía Tống Thần Nguyệt, vẻ mặt rất bình tĩnh nhưng trong giọng nói lại lộ ra ý vị không cho làm trái “Ngươi chờ ở trong xe ngựa, chờ ta trở lại là tốt rồi.”

Tống Thần Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Chân, trong giọng nói lộ ra trào phúng “Nếu tam tỷ lo lắng ta như thế, vì sao lại chuẩn cho ta theo?”

Tống Chân rũ mi mắt, rất là bình tĩnh nói “Không cho ngươi theo, chẳng lẽ lưu ngươi ở Tống gia để ngươi nháo sự sao? Hoặc là…… Cho ngươi thời cơ cùng ngoại nhân liên hệ?”

Tống Thần Nguyệt trong lòng chấn động, tam tỷ đã biết?

“Ta mặc dù không biết là ai đang liên hệ với ngươi, nhưng, ngươi vẫn nên an phận một ít đi, nếu để cho đại tỷ biết được , chỉ sợ trước khi ngươi được gả cho nhị hoàng tử thì đừng mong bước ra khỏi Tống gia một bước” Tống Chân nhìn Tống Thần Nguyệt, trong giọng nói ẩn hàm ý vị cảnh cáo.

Tống Thần Nguyệt cắn chặt môi, trên mặt hừ lạnh một tiếng liền quay đầu, không nhìn Tống Chân lần nào nữa, nhưng trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo, tam tỷ không biết người mà mình liên hệ là Trương Minh Thụy kia.

Mà lúc này, ngoài xe ngựa , có người cung kính nói “Bẩm tam tiểu thư, ngũ tiểu thư, đã đến Nguyệt Gian sơn rồi .”

Tống Chân nghe vậy, tay nắm thành quyền, thấp giọng hỏi “Bọn họ hiện tại ở nơi nào?”

“Hồi tam tiểu thư, Phương Hạo Nhiên cùng quản gia Trung Phúc của hắn hiện tại ở tại sườn núi Nguyệt Gian, bên người bọn họ còn có năm bạch y nhân, bọn chúng đều là mặc quỷ yêu vật cấp thấp, nhưng vũ kỹ cùng pháp thuật cực cao, người do chúng ta phái đi, còn có đám người do nhị hoàng tử phái đi đều chết ở trong tay bọn chúng !”

Tống Chân khẽ nhíu mày, suy tư một hồi liền đi xuống xe ngựa, nhìn về phía thanh niên nam tử mặc đồ của hạ nhân đang quỳ rạp trên đất, thấp giọng nói “Lập tức truyền Ngũ Sắc Hoa đến đây , khi ta cùng Phương Hạo Nhiên rời đi, các ngươi liền lập tức cùng Ngũ Sắc Hoa giết năm người kia.”

“Rõ!”

Tống Chân lại nhìn về phía người hầu đánh xe đang cung kính cúi đầu xuống, phân phó “Các ngươi bảo hộ ngũ tiểu thư, đừng cho ngũ tiểu thư rời khỏi xe ngựa!”

“Dạ!”

Ngồi ở trong xe ngựa , Tống Thần Nguyệt không khỏi cắn chặt môi dưới, trong lòng sốt ruột, chuyện này nên làm sao bây giờ!

***********

Mà lúc này, Nguyệt Gian sơn.

Phương Hạo Nhiên đi ra tòa miếu đổ nát, ngửa đầu nhìn về phía sao trời, trong lòng có chút loạn, sao trời đêm nay cùng ban đêm ở Ngọc Thạch cung kia bất đồng như vậy, rồi lại tương tự như vậy, ngơ ngẩn nhìn sao trời, trước mắt lại thoáng hiện hình ảnh:

“Hạo Nhiên, về sau cùng ta ở tại Ngọc Thạch cung này được không ?”

“Hả? Được , bất quá, Minh Thụy, ngươi cũng biết ta là kẻ không ngồi yên một chỗ được, thích mỹ thực thích uống rượu thích nơi nơi chạy nhảy……”

“Không có việc gì, ngươi buồn , chúng ta sẽ đi ra ngoài một lúc, nếu ngươi ngại bên ngoài ầm ĩ , chúng ta sẽ trở lại.”

“Không tồi, không tồi……. Minh Thụy, ngươi nói xem , Ngọc Thạch cung này cái gì cũng tốt, chính là bầu trời đêm không có đáng xem như ở bên ngoài a.”

“Đại khái là do kết giới đi. Ngươi thích xem bầu trời bên ngoài, chúng ta liền đi ra bên ngoài , chờ ngươi mệt mỏi, chúng ta sẽ trở lại đi ngủ……”

……

Đột ngột , một tiếng lang kêu trầm thấp đầy cảnh giác vang lên làm cho hắn hồi thần.

Phương Hạo Nhiên cúi đầu, chỉ thấy không biết khi nào ngân mao lục nhãn lang đã ở bên chân hắn, cắn ống quần hắn, đem hắn lôi hướng về phía trong miếu.

Phương Hạo Nhiên thấp giọng hỏi “Có người tới đây sao ?”

Ngân lang ô ô kêu, hướng Phương Hạo Nhiên không ngừng gật đầu. Đồng thời, rất là cảnh giác nhìn chung quanh.

Phương Hạo Nhiên gật đầu “Ta đã biết.” Quay đầu đang muốn đi trở về miếu đổ nát, khóe mắt thoáng nhìn lại thấy nữ tử thanh nhã xinh đẹp đang chậm rãi đi tới, hắn liền dừng bước.

Mà ở thời điểm nữ tử thanh nhã xinh đẹp kia đi tới, ngân mao lang liền nhe răng nhếch miệng hướng nữ tử gầm nhẹ .

Phương Hạo Nhiên hơi hơi rũ mi mắt, Tống Chân……

Từng đối mình tặng túi hướng , đối mình ngượng ngùng nói “Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương khí”, sau khi bị mình cự tuyệt lại cố nén rơi lệ, nói nguyện ý chờ mình hồi tâm chuyển ý……

Mười năm quên đi hồ ly kia, nữ tử trước mắt này, cùng hắn hợp thành một gia đình, vì hắn sinh hai nhi tử……

Phương Hạo Nhiên lẳng lặng đứng ở tại chỗ, nhìn Tống Chân chậm rãi tiêu sái lại gần.

“Đã lâu không thấy.” Lặng im dừng ở Phương Hạo Nhiên hồi lâu, Tống Chân mới khẽ mở chu thần, chậm rãi nói, tay giấu trong áo đang không ngừng phát run.

“Đã sắp năm năm rồi .” Phương Hạo Nhiên thấp giọng nói, vẻ mặt bình tĩnh.

“Ta từng nói qua sẽ không tái kiến ngươi, nhưng, hiện giờ ta lại nuốt lời .” Tống Chân nhẹ giọng nói, nhìn Phương Hạo Nhiên, chậm rãi rộ tươi cười nhu hòa “Ngươi có trách ta chăng ?” Dứt lời, thật sâu nhìn Phương Hạo Nhiên, trong mắt hi vọng người trước mắt có thể lộ ra biểu tình khác ngoài vẻ bình tĩnh.

Phương Hạo Nhiên rũ mi mắt, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ “Ngươi đã đến đây rồi mà , không phải sao ?” Đã tới rồi còn có thể trách hay không trách sao ? Huống hồ…… Phương Hạo Nhiên nâng mắt lên, bình tĩnh nhìn Tống Chân “Ngươi tới để lấy mạng của ta?”

Tống Chân sắc mặt hơi đổi, nhìn chằm chằm Phương Hạo Nhiên, lúc này, nàng rốt cục phát giác Phương Hạo Nhiên quái dị , thời điểm rời đi Thanh Dương Huyền, người trước mắt này nhìn mình tuy rằng không còn yêu say đắm, nhưng có thống khổ , có đàm đạm không tha, nhưng lúc này, người này, nhìn mình lại bình thường như mười lăm năm trước kia ! Cung kính xa cách hữu lễ.

Mà hiện giờ, còn mang vẻ bình tĩnh hỏi “Ngươi tới để lấy mạng của ta?”

Tống Chân trong lòng không ngừng run rẩy, trên mặt cố gắng duy trì tươi cười nhu hòa, mà lúc này, mấy người trong miếu cũng đã sớm đi ra, đang cảnh giác nhìn nàng.

Tống Chân liếc nhìn bọn họ , nhẹ giọng nhu hòa nói “Hạo Nhiên, chúng ta nói chuyện riêng được không ?”

Phương Hạo Nhiên chưa mở miệng, Trung bá liền bước một bước lớn tiến lên , vội vàng nói “Lão gia, không thể!”

Phương Hạo Nhiên xua tay, đối Trung bá thản nhiên nói “Không có việc gì, Trung bá , các ngươi cứ chờ trong này. Tiểu Duệ đi theo ta là tốt rồi.” Dứt lời, Phương Hạo Nhiên cúi đầu, đối ngân mao lục nhãn lang bên chân mình vẫn luôn nhe răng nhếch miệng gầm nhẹ cảnh giác nhìn Tống Chân, cười nói “Tiểu Duệ, đi theo ta qua bên kia chút đi.”

Ngân mao lục nhãn lang nghiêng đầu nhìn Phương Hạo Nhiên , liếc một cái, vẻ mặt rất khinh thường!

Tiểu Duệ?! Đây là cái tên quỷ gì thế !

Trung bá nhìn Phương Hạo Nhiên cùng Tống Chân rời đi, trong lòng lo lắng, mặc dù có ngân lang của chủ nhân đi theo, nhưng, Tống Chân kia khá vậy cũng không phải đèn cạn dầu a!

“Chúng ta vẫn nên đi theo nhìn xem ?” một người trong Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ lo lắng nói.

“Hảo!” Trung bá vội vàng gật đầu, đang muốn rời đi, nhưng vào lúc này, đột nhiên, vài tiếng xé gió vang lên, Trung bá trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, mạnh mẽ lắc mình một cái, một mũi tên ngắn nháy mắt xuất hiện, nhưng lại liền dừng ở địa phương nơi hắn mới đứng , mà tên chui vào trên mặt đất, trên mặt đất lại bị ăn mòn một mảng lớn ! Trung bá hít một ngụm lãnh khí!

Sau đó, một mảnh ánh đao hiện lên, ở thời điểm Trung bá còn chưa kịp phản ứng, mấy chục bả đao cũng đã hung hăng bổ về phía bọn họ!

Đáng chết! Trung bá chật vật né đi , nâng tay tránh đi một cây đao đang bổ nhanh tới ! Trong lòng vừa giận vừa vội, bọn họ đều có chuẩn bị mà tới ! Lão gia, lão gia có nguy hiểm !

*********

Mà lúc này, Phương Hạo Nhiên chạy tới trong rừng cây ngoài miếu đổ nát, mặc dù cũng khá xa, nhưng tiếng đao kiếm va chạm cùng tiếng gọi hắn từ miếu đổ nát truyền tới vẫn khiến hắn nghe được, dừng bước lại, Phương Hạo Nhiên nhìn về phía Tống Chân đứng phía sau, ngữ khí thực bình tĩnh “Ngươi muốn chỉ có mạng của ta, bọn họ là vô tội , buông tha bọn họ , được không ?”

Tống Chân nhìn về phía Phương Hạo Nhiên, khẽ lắc đầu, ngữ khí thực ôn nhu “Hạo Nhiên, ngươi cũng biết, đó là không có khả năng.”

Phương Hạo Nhiên thở dài “Ta biết, nhưng không thử một lần thì không có cam lòng .”

Tống Chân ảm đạm cười.

Phương Hạo Nhiên dứt khoát xoay người, chắp hai tay sau lưng, thản nhiên hướng ngoài bìa rừng đi đến. Trong lòng cũng nghĩ, người do hồ ly phái tới bên người mình hẳn cũng phải có chút tài năng , không thể cứ thế mà bị giết chứ ?

Ngoài bìa rừng, đó là đoạn nhai duy nhất ở Nguyệt Gian sơn này — Trảm Nguyệt nhai.

“Truyền thuyết kể rằng , một ngàn năm trước, thái tổ hoàng đế là ở nơi này chiếm được Long Văn kiếm.” Tống Chân nhìn đoạn nhai kia, thấp giọng lẩm bẩm nói.

Phương Hạo Nhiên không có nói tiếp, chỉ hướng đoạn nhai kia đi tới, đứng vững rồi xoay người nhìn về phía Tống Chân, vẻ mặt bình tĩnh “Nói đi.”

Tống Chân nhìn Phương Hạo Nhiên đứng ở trên đoạn nhai , trong lòng run lên, trên mặt cũng cố gắng duy trì tươi cười “Ngươi muốn ta nói điều gì.”

“Ngươi cũng biết .” Phương Hạo Nhiên nhìn Tống Chân, ngữ khí không vội không hoãn “Mười lăm năm trước, trí nhớ của ta là ai phong ấn ?” Dừng một chút, lại tiếp tục nói “Ngươi cũng sắp lấy mạng của ta , sao không để cho ta chết một cách minh bạch a ?”

Tống Chân nắm chặt tay, trên mặt tươi cười dần dần không thể duy trì, rốt cục buồn bã cười “Hạo Nhiên, ngươi có thể trả lời ta trước được không ?”

Phương Hạo Nhiên nhìn Tống Chân, rũ mi mắt, không đối diện, thấp giọng nói “Cần gì hỏi lại? Mười lăm năm trước, ta cũng đã nói‘Dĩ đắc nhất tâm nhân, bạch thủ vĩnh bất khí’.”

[ Câu của Tống Chân là Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương khí nghĩa là Nguyện một lòng một dạ , tóc bạc cũng không phân li.

Còn câu của anh Nhiên là Dĩ đắc nhất tâm nhân, bạch thủ vĩnh bất khí nghĩa là từ chối . Thế thui :”> ]

Tống Chân biến sắc, gắt gao nhìn chằm chằm Phương Hạo Nhiên, sau một lúc lâu, mới khàn khàn cười, tươi cười trào phúng lộ rõ chua ngoa “Nếu là Trương Minh Thụy kia, Hạo Nhiên! Hắn bất quá chỉ là quái vật do tiện phụ sở sinh thôi!”

Phương Hạo Nhiên nhíu mày, giương mắt nhìn về phía Tống Chân, cắn môi “Minh Thụy không phải quái vật!”

Tống Chân tiến lên từng bước, cười lạnh nói “Không phải? Hạo Nhiên! Trí nhớ của ngươi còn chưa đủ hoàn chỉnh đi! Mẫu thân Trương Minh Thụy kia là quái vật bán yêu vật bán mặc quỷ do Trương gia tỉ mỉ tạo ra, vì sinh hạ thần chi nhất tộc trong truyền thuyết, Trương gia dùng vô số nam tử yêu vật mặc quỷ cùng quái vật kia ở cùng nhau, mới rốt cục sinh ra Trương Minh Thụy là kẻ hoàn chỉnh như vậy! Nhưng cũng chỉ là thân thể hoàn chỉnh mà thôi ! Trong huyết mạch của hắn rốt cuộc vẫn chảy loại máu dơ bẩn , trời biết!”

“Đủ rồi !!” Phương Hạo Nhiên nhịn không được thấp giọng quát, nhìn chằm chằm Tống Chân, nắm chặt tay thành quyền, hít sâu một hơi, Phương Hạo Nhiên vẻ mặt nghiêm túc mà kiên định “Mặc dù đó là quái vật thì như thế nào!! Phương Hạo Nhiên ta bất hối !”

Tống Chân nghe vậy, sắc mặt trắng nhợt, lập tức trầm thấp nở nụ cười. Tươi cười lộ ra vô tận thê lương.

Nhìn vẻ mặt Tống Chân như thế, Phương Hạo Nhiên hơi hơi nhắm mắt lại, sau một lúc lâu, mới chậm rãi mở ra , khàn khàn nói “Mặc kệ lúc trước là ai phong ấn trí nhớ của ta, mặc kệ mục đích lúc trước của ngươi ở bên người ta là cái gì, ta đều nợ ngươi mười năm tình cảm mười năm thanh xuân……”

Tống Chân thu hồi cười khuẩy, nhìn về phía Phương Hạo Nhiên, vẻ mặt lộ ra trào phúng “Nợ ta , ngươi hoàn lại như thế nào?”

Tình cảm ngươi không thể giao phó! Thanh xuân ngươi hoàn lại như thế nào!

Phương Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Tống Chân, vẻ mặt bình tĩnh “Phương Hạo Nhiên chỉ còn lại có lạn mệnh này .”

Tống Chân mỉm cười, tươi cười quyến rũ, lại lộ ra trào phúng bén nhọn, ngữ khí ôn nhu rồi lại ẩn hàm âm lãnh “Hạo Nhiên, ngươi không phải muốn biết, là ai phong ấn trí nhớ của ngươi sao?”

Phương Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Tống Chân, nhíu mày “Là ai?” Thật sự là hồ ly kia?!

“Là ta. Là ta ở cạnh ngươi, mỗi ngày dùng vong hương, từng chút từng chút che kín trí nhớ của ngươi.” Tống Chân ôn nhu cười nói , tươi cười có phần âm hàn, thấy Phương Hạo Nhiên mân cắn môi ra sức áp lực tức giận, nàng lại trầm thấp cười nói “Nhưng ngươi có biết chăng , Trương Minh Thụy kia hắn đã sớm phát hiện , nhưng hắn lại cũng không nói gì, thời điểm ở cấm địa , hắn còn niêm phong trí nhớ ta lừa ngươi tiến nhập cấm địa , còn cố tình tạo ra những kí ức hư ảo về ta và ngươi ở chung ……”

Phương Hạo Nhiên nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, gắt gao nhìn chằm chằm Tống Chân, móng tay trong lòng bàn tay đâm vào lòng bàn tay, hồ ly chết tiệt!

Tống Chân nhìn chằm chằm Phương Hạo Nhiên, lại tiếp tục ôn nhu nói “Còn có, đêm nay, ta ở trong này, là do tin tức hắn truyền lại. Ngươi biết không? Hắn cùng ta đều đứng về phía nhị hoàng tử . Chúng ta, có cùng một chủ tử……”

Phương Hạo Nhiên thật sâu hít vào một hơi, cố gắng bình ổn lửa giận bốc lên trong lòng, trên mặt bình tĩnh nói “Thì ra là thế.”

Tống Chân nhìn về phía Phương Hạo Nhiên, ôn nhu hỏi “Ngươi không tức giận?”

Phương Hạo Nhiên cười, tươi cười rất sảng khoái “Không có cách nào khác, ta đã nói cho dù thật sự là quái vật, ta cũng nhận. Cho dù tên kia thật sự hại ta, ta cũng nhận .”

Tống Chân thật sâu nhìn Phương Hạo Nhiên, vẻ mặt nhu hòa mỉm cười dần dần biến mất, thủ nhi đại chi(*) chỉ lẳng lặng ngước nhìn, nhìn sau thật lâu, Tống Chân gục đầu xuống, thấp giọng lẩm bẩm nói “Hạo Nhiên ngươi biết không? Ta thật sự muốn chết ở buổi tối hôm đó, như vậy, ngươi sẽ vĩnh viễn cũng không khôi phục trí nhớ của ngươi, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không nhớ tới, người ngươi muốn bạch thủ bất tương khí là ai …… Ta có thể vĩnh viễn sống ở trong lòng của ngươi .”

Phương Hạo Nhiên im lặng.

“Nhưng mà, Vị Vị, Vị Vị khóc làm cho ta nghĩ tới, ta trừ bỏ là Tống gia bách hoa nữ, ta còn là một mẫu thân.” Tống Chân thấp giọng thì thào nói.

Phương Hạo Nhiên chậm rãi xoay người, đi hướng đoạn nhai bên cạnh, dừng lại, ở lúc ngân mao lang vội vàng tiếng lên gầm gừ, xoay người nhìn về phía Tống Chân, bình tĩnh nói “Ta nợ ngươi chỉ có thể dùng mạng của ta hoàn lại . Tam tiểu thư, nếu ta may mắn còn sống, sau này tái kiến, ngươi và ta không ai thiếu nợ nhau.”

[ Thủ nhi đại chi : Tức người hoặc sự vật nào đó thay thế người hoặc sự vật khác ]