Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 101




Ban đêm, hậu viện phủ nha Quảng Vực Huyền.

“Tiếp qua thêm chút thời gian, trong kinh thành ắt sẽ có biểu thị . Hạo Nhiên, ngươi cứ chuẩn bị vào kinh đi.” Phương Dung nhìn Phương Hạo Nhiên ngồi ở đối diện mình , chậm rãi nói, vẻ mặt có chút ngưng trọng “Hạo Nhiên, ngươi, cần phải chuẩn bị sẵn sàng.”

Phương Hạo Nhiên vẻ mặt rất là bình tĩnh gật đầu, trên mặt bình tĩnh, lòng lại cũng có phần không bình tĩnh, kinh thành kia, hắn đã rời xa suốt mười lăm năm a.

Phương Dung nhìn khuôn mặt Phương Hạo Nhiên bình tĩnh, lại nghiêm nghị hỏi “Chuyện tình mười lăm năm trước, trong lòng ngươi cũng đã hiểu rõ rồi chứ?”

Phương Hạo Nhiên chậm rãi lắc đầu “Có một số việc còn chưa hiểu rõ.”

Phương Dung khẽ nhíu mày, mặt mày có điểm lo lắng, nhìn về phía Phương Hạo Nhiên, ngưng trọng nói “Nếu thế, ngươi trở về kinh thành, chỉ sợ sẽ càng thêm hung hiểm!”

Phương Hạo Nhiên cũngcười, tươi cười rất thỏa mái “Cha, cho dù ta ở lại Lưu Sa Huyền, cũng vẫn hung hiểm giống nhau.”

Những người đó sao có thể buông tha hắn?

Đặt tâm tư ở trên người hắn , mất mười lăm năm lại chưa lấy được cái gì ! Những người đó sao lại cam tâm?!

Phương Dung trầm ngâm khẽ gật đầu, nhìn về phía Phương Hạo Nhiên “Xem ra, ngươi đã nghĩ rất rõ ràng , nếu nói như vậy, Hạo Nhiên, chờ trở về kinh thành, cha sẽ mở tổ từ, đến lúc đó, ngươi hãy trở lại Phương gia nhé .”

Phương Hạo Nhiên ngẩn ra, cũng kiên quyết lắc đầu nói “Cha! Không thể như thế!”

Phương Dung nhíu mày, không vui “Sao thế ? Ngươi không muốn?”

“Cha, chỉ sợ ta sẽ mang tới phiền toái cho Phương gia!” Phương Hạo Nhiên vội giải thích.

Phương Dung cũng hừ lạnh một tiếng “Cho dù ngươi không trở về Phương gia, cũng là phiền toái Phương gia!” Nhìn Phương Hạo Nhiên ngượng ngùng cười rụt đầu, ngữ khí lại hoãn hoãn, nói “Nói không chừng, ngươi sẽ không là phiền toái cho Phương gia, ngược lại là cơ hội cho Phương gia……”

Phương Hạo Nhiên nghe vậy, không khỏi sửng sốt, lập tức mặt có chút đăm chiêu vuốt cằm.

**********

Mà lúc này, cổng thành Quảng Vực Huyền, Hứa Vị ngơ ngác nhìn quang quyển màu vàng kia chợt lóe, người trong quang quyển hôm nay còn nắm tay hắn, gắt gao ôm lấy hắn , giờ lại đột nhiên lóe lên rồi tiêu thất.

Kim Đại Vĩ đứng ở phía sau Hứa Vị, trầm mặc nhìn Hứa Vị ở trong gió đêm tựa hồ càng thêm đơn bạc.

Nhìn trong chốc lát, thấy Hứa Vị vẫn ngơ ngác đứng bất động như cũ, Kim Đại Vĩ trong lòng nhẹ nhàng thở dài, bước tiến lên, đi đến bên người Hứa Vị, do dự một chút rồi vẫn thấp giọng cất tiếng nói “Vị Vị, chúng ta cần phải trở về.”

Thật lâu , Hứa Vị đều không có đáp lời, trong lòng Kim Đại Vĩ do dự , đang nghĩ hỏi thêm lần nữa, Hứa Vị trầm thấp cất tiếng “Đại Qua ca, sau này liền phiền toái ca chiếu cố hắn nhiều hơn.” thanh âm tinh tế trầm thấp ở trong gió nhẹ phất qua tựa hồ có chút cảm giác vỡ tan .

Kim Đại Vĩ sửng sốt, nhìn Hứa Vị cúi đầu xuống thấy không rõ biểu tình trên khuôn mặt , sau một lúc lâu, Kim Đại Vĩ mới lên tiếng “Tam hoàng tử là chủ tử của ta, ta đương nhiên sẽ hảo hảo chiếu cố .” Dứt lời, Kim Đại Vĩ do dự thử hỏi “Vị Vị, ngươi…… Có khỏe không?”

Hứa Vị vẫn cúi đầu như cũ, chậm rãi lắc lắc, sau đó, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời đêm, bầu trời đêm ở sau khi mưa lớn tạnh rồi tựa hồ thanh minh hơnrất nhiều, sao sáng che kín toàn bộ bầu trời đêm, đột nhiên nhớ tới bốn năm kia ở Ngọc Thạch cung , nhìn không thấy không trung bên ngoài, chỉ có nhiều điểm huỳnh hỏa, ban đêm, hắn luôn dựa vào kiển cầu màu đen kia, nhìn từng điểm huỳnh hỏa…… Cứ việc đêm dài dằng dẵng , trong lòng cô đơn, cũng không cảm thấy tịch mịch sợ hãi, là bởi vì có Tiểu Mặc, là bởi vì biết Tiểu Mặc đang ở ngay tại kiển cầu màu đen, một ngày nào đó, hắn sẽ đi ra , mình, sẽ không chỉ có một người…… Nhưng hiện giờ……

“Nếu hôm nay ngươi không theo ta đi, vậy sau này chúng ta cũng không cần tái kiến!”

*********

Phương Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Kim Đại Vĩ, nghiêm túc hỏi “Tam hoàng tử thật sự nói như thế ?”

Kim Đại Vĩ gật đầu thật mạnh.

Thấy Kim Đại Vĩ gật đầu thật mạnh, Phương Hạo Nhiên trầm ngâm không nói.

Kim Đại Vĩ thấy Phương Hạo Nhiên không nói, nghĩ tới bộ dáng Vị Vị, nhịn không được thấp giọng hỏi “Lão sư, ngài có phải hay không…… Đi thăm Vị Vị một chút ?”

Phương Hạo Nhiên lấy lại tinh thần, nhíu mày, ngưng trọng hỏi “Đại Qua, ngươi nói với ta đi , Vị Vị nó thế nào ?”

Kim Đại Vĩ cười khổ một tiếng “Lão sư, Vị Vị hắn…… Thực bình tĩnh……”

Thật sự thực bình tĩnh, từ cổng thành một đường đi trở về phủ nha, không nói chuyện, vẻ mặt bình tĩnh , bộ dáng thật sự có chút không tầm thường, tuy nói ngày thường Kim Đại Vĩ hắn ở chung không nhiều lắm, nhưng cũng là từ khi hai người kia vẫn là tiểu hài tử đến bây giờ trưởng thành , hôm nay mới biết tình cảm của tam hoàng tử với Vị Vị, cũng không tưởng đến trong chớp mắt , hai người liền “Không cần tái kiến” ……

“Ta đi xem Vị Vị.” Phương Hạo Nhiên dứt lời, liền vội vàng đứng dậy hướng ra phía ngoài chạy đến.

Phương Tung nhìn Phương Hạo Nhiên vội vàng chạy ra, quay đầu nhìn về phía Kim Đại Vĩ, nghi hoặc hỏi “Tam hoàng tử thật sự nói như vậy ?”

Kim Đại Vĩ gật đầu, còn nghiêm túc nói “Ta chính tai nghe thấy, thiên chân vạn xác.”

Phương Tung khẽ nhíu mày, nhìn về phía Phương Dung ngồi bên người suy tư , cung kính hỏi “Cha, ngài xem chuyện này……”

“Đây là chuyện tốt!” Phương Dung thản nhiên nói “Giữa nam tử cùng nam tử khi mới bắt đầu đã là hoang đường! Như thế cũng tốt! Tam hoàng tử bất quá là bởi vì tâm tính thiếu niên, hơn nữa đồng bạn bên người hắn quá ít, mới có thể nhất thời mê mang thôi! Về phần Vị Vị…… Hừ, tuy rằng Hạo Nhiên không chịu để cho nó mang họ Phương, nhưng trên người lưu lại là huyết mạch Phương gia ta , chờ trở về kinh thành, ta sẽ tìm cho nó một mối hôn nhân thật tốt ! Việc này, các ngươi từ sau này không được nhắc lại! Không chỉ không thể đề cập ở trước mặt tam hoàng tử, ở trước mặt Vị Vị cũng không cho nhắc lại!”

Phương Tung nghe vậy, trong lòng tuy rằng vẫn có chút nghi hoặc, nhưng nhìn vẻ mặt Phương Dung kiên quyết, liền cũng chỉ hảo chắp tay đáp ứng, chính là vẫn vụng trộm liếc nhìn Phương Dung, trong lòng cười khổ không thôi , nếu thật có thể giải quyết việc hoang đường này dễ dàng như vậy, vậy Hạo Nhiên năm đó cũng sẽ không……

********

Phương Hạo Nhiên nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng, trong phòng có chút hôn ám vì chỉ đốt một cây nến, thiếu niên mặc bố y màu xám thân hình có phần đơn bạc , ngồi ở bên cạnh bàn, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn chằm chằm chiếc vòng trên cổ tay mình. Phương Hạo Nhiên nhẹ nhàng liếc mắt chiếc vòng kia , đó là…… Mặc Tam đưa đi ?

Phương Hạo Nhiên còn nhớ rõ, lúc trước khi Vị Vị đeo chiếc vòng này , cả ngày vuốt vuốt , bên khóe miệng lộ ra tươi cười, bộ dáng rất là thỏa mãn vui vẻ, khi đó mình cũng từng trêu ghẹo qua :

“Vị Vị, cái vòng tay này xấu chết được ! Ngươi đem nó ném đi , cha mua cái khác đẹp hơn cho ngươi !”

“Cha! Đây là Tiểu Mặc đưa ! Cho dù có đẹp cỡ nào cũng không bằng cái của Tiểu Mặc đâu !”

……

Ở cạnh cửa đứng một hồi lâu, Phương Hạo Nhiên mới chậm rãi bước hướng Hứa Vị đi đến, đợi đi đến phía sau Hứa Vị, Phương Hạo Nhiên nhấc tay , do dự một chút thì vẫn chậm rãi vỗ vỗ bả vai Hứa Vị.

Hứa Vị lấy lại tinh thần, nghiêng đầu, thấy Phương Hạo Nhiên, đầu tiên là giật mình, lập tức cúi đầu nhẹ nhàng kêu lên “Cha.”

“Ừ.”

Phương Hạo Nhiên thấp giọng lên tiếng, liền ở bên người Hứa Vị ngồi xuống, sờ sờ đầu Hứa Vị, cười cười nói “Vị Vị, cha ngồi cùng ngươi một lát.”

Hứa Vị có chút mờ mịt nhìn Phương Hạo Nhiên, liền lại tiếp tục cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc vòng trên cổ tay.

“Nghĩ tới Tiểu Mặc ?” Phương Hạo Nhiên nhìn chiếc vòng kia , ôn nhu hỏi.

Hứa Vị trầm mặc sau một lúc lâu, mới chậm rãi gật đầu, tầm mắt vẫn đặt ở trên chiếc vòng tay như cũ.

Phương Hạo Nhiên im lặng trong chốc lát, chậm rãi sờ sờ đầu Hứa Vị, thanh âm có phần trầm thấp “Cha biết, trong lòng ngươi rất khó chịu……”

“Cha…… Vì cái gì hắn không chờ được ta……” thanh âm Hứa Vị trầm trầm gian nan, như đang áp lực cái gì đó không thể không đi ra , cúi đầu, đặt tay lên bàn , chặt chẽ tạo thành nắm đầu như đang ức chế cái gì đó “Cha…… Tiểu Mặc nói không cần tái kiến…… Ta cùng Tiểu Mặc rốt cuộc không thể gặp lại nữa……”

Phương Hạo Nhiên hơi hơi nhắm mắt, thanh âm trầm thấp bắt đầu có chút khàn khàn “Khó chịu thì cứ khóc đi mới tốt. Đã quên cha nói sao? Nam nhân chúng ta có khóc cũng không phải cái tội……”

Hứa Vị cúi đầu xuống rồi rốt cục chậm rãi nâng lên, trên mặt rõ ràng là biểu tình sắp khóc đến nơi nhưng lại miễn cưỡng cười, vậy nên rất là quái dị “Cha…… Ta…… Khóc không được a……”

Phương Hạo Nhiên hít sâu một hơi, đột nhiên đem Hứa Vị kéo vào trong lòng, ôm chặt , vỗ vỗ đầu Hứa Vị, miễn cưỡng cười nói “Không có việc gì đâu, ngoan! Vị Vị! Có cha ở đây ! Không có việc gì ! Không có việc gì! Ta là nam tử hán, khóc không được cũng không có việc gì! Không có việc gì …… Cha lúc trước so với người còn thảm hơn , cha không phải vẫn sống đến tận giờ sao ? Không có việc gì ! Sẽ tốt sẽ tốt……”

Khi Phương Hạo Nhiên không ngừng thì thào nói “Sẽ tốt sẽ tốt……” , Hứa Vị chôn ở trong lòng Phương Hạo Nhiên chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Tiểu Mặc là người tối trọng yêu của hắn.

Người mà hắn coi trọng như vậy lại không thể gặp lại nữa rồi .

Hắn biết, Tiểu Mặc là nghiêm túc , Tiểu Mặc nói “Không cần tái kiến”, vậy bọn họ…… Liền thật sự không thể tái kiến ……

Ngực hắn rất đau, đau đến nỗi cơ hồ hắn không thể hô hấp, nhìn thân ảnh kia biến mất ở trong quang quyển màu vàng, trong phút chốc ấy đầu hắn trống rỗng, chờ đầu óc hắn thanh tỉnh, hắn phát hiện hắn cơ hồ sắp không thể hô hấp .

Nguyên lai Tiểu Mặc thật sự trọng yếu như vậy, so với trong tưởng tượng của hắn còn trọng yếu hơn……

**********

Mặc Tam trầm mặc đứng ở cổng thành Quảng Vực Huyền , thân ảnh màu đen cơ hồ cùng bóng đêm hỗn thành nhất thể, cầm trong tay chính là bào phục màu xanh thẫm , dưới ánh trăng tựa hồ rất rõ nét.

“Chủ nhân!” Cái bóng trên mặt đất vặn vẹo rồi đi ra một người, quỳ rạp trên đất, cung kính không thôi.

“Đem quần áo này đóng gói lại rồi đặt ở cửa nha môn .” thanh âm đạm mạc lạnh lùng cất tiếng.

“Dạ!”

Cuối cùng , lại đạm mạc nhìn hướng phủ nha cách đó không xa , ràng buộc giữa hai người nếu chỉ có một người duy trì , vậy thì sao không sớm cắt đứt đi ?

Hứa Vị, Vị Vị, Vị Vị, Hứa Vị……

Trong lòng yên lặng nhớ kỹ tên này, cái tên hắn từng mê muội không thôi, hiện giờ vẫn là cái tên khiến hắn nhớ nhung quyến luyến không tha như cũ, trong mắt Mặc Tam hiện lên một tia trào phúng, nói cái gì không muốn thương tổn mình, cho nên phải rời đi một đoạn thời gian…… Kỳ thật, bất quá là lấy cớ vì không muốn ở bên cạnh mình ……

Nếu không muốn ở bên cạnh mình như vậy , vậy không cần tái kiến!

Người nọ tên là Hứa Vị, hắn nghĩ đó là Vị Vị do ông trời thương hại ban cho hắn, lại chung quy không phải, chung quy không phải, không phải Hứa Vị dành cho hắn .

[ Nhật : Ta mạn phép xin đổi một chút. Chẳng là câu hắn nghĩ đó là Vị Vị do ông trời thương hại ban cho hắn đáng nhẽ nếu đúng tiếng Trung phải là : hắn nghĩ đó là tương lai do ông trời ban cho hắn. Vì Hán Việt ghi là vị lai ( tương lai ) chứ không phải Vị Vị. Nhưng câu sau cùng không phải Hứa Vị dành cho hắn thì lại có Hứa cùng vị lai nên ta nghĩ là người gõ gõ nhầm đáng nhẽ là chữ Vị Vị lại thành Vị Lai . Bởi chữ Vị 未cùng chữ Lai 来 hơi giống nhau . Mà ta không có bản gốc để so sánh nên đành chém chỗ này. Đổi theo đúng hoàn cảnh mà ta nghĩ. Dù cho ta nghĩ chữ vị lai ( tương lai ) là do tác giả chơi chữ thế nhưng lại nghĩ mãi thì ba đứa đều cũng không nghĩ vậy – ai kêu Thụ tiên sinh chả mấy khi chơi chữ – , quyết định kêu nó ghi nhầm a = =” )

Đây là đoạn văn của nó. Nếu nàng nào có thể dịch hoặc có thể đọc bản gốc thì giúp chúng ta với nhé. Ôi lảm nhảm hơi nhiều … Sr vì làm các nàng hẫng mạch truyện nhé.

那人的名字是许未, 他以为那是老天怜悯赐给他的未来, 却终究不是, 终究不是, 许给他的未来. ]

*********

Hôm sau khi Hứa Vị tỉnh lại, thời điểm thấy bào phục màu xanh thẫm được Phương Hạo Nhiên trầm mặc đặt lên bàn, tầm mắt Hứa Vị mơ hồ , chậm rãi đi đến bên cạnh bàn, ở cái nhìn lẳng lặng chăm chú của Phương Hạo Nhiên, tầm mắt Hứa Vị càng ngày càng mơ hồ, rốt cục không thể thấy rõ bào phục kia, chỉ có thể chậm rãi đem mặt vùi vào trong bào phục màu xanh thẫm , dần dần thấm ướt cả cái bào phục này.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thỉnh tin tưởng mỗ Thụ, mỗ Thụ là tuyệt đối là thân mụ ! Tiêu lệ bôn tẩu……

[ Nhật : Nhìn mặt tiên sinh ta k tin đc * quay mặt đi * ]