Hứa Thức Sơ - Thẩm Vọng Tân

Chương 2




4



Phòng bên cạnh vang lên tiếng đồ vật bị quăng mạnh vào tường, sau đó lại quay về yên tĩnh.



Tôi hậu tri hậu giác mới biết mình mới làm gì, giật mình lùi ra sau, kéo giãn khoảng cách



“Tôi có chút mệt, đi ngủ trước đây……”



Nói xong lăn về phía cạnh giường, mặc kệ Thẩm Vọng Tân.



Bầu không khí kiều diễm biến mất không thấy tăm hơi.



Thẩm Vọng Tân nhìn chằm chằm vào chăn nệm ấm áp, không biết là đang nghĩ gì..



Trong phòng yên tĩnh, chỉ vang lên tiếng mưa bên ngoài của sổ..



Tôi nhắm hai mắt lại, cảm nhận trái tim mình đập như điên dại.



Trước mắt bỗng hiện lên lần đầu tiên gặp Thẩm Vọng Tân.



Lúc ấy, tôi còn đang theo đuổi Giang Chi Hoài.



Trường học tổ chức biểu diễn văn nghệ, tôi tham gia một điệu múa cổ điển.



Thẩm Vọng Tân bị Giang Chi Hoài kéo tới.



Ngồi hàng đầu tiên của khán đài.



Đôi mắt đó từ đầu đến cuối không nhìn tôi lấy một cái.



Là một người vô cùng lạnh nhạt.



Sau đó tôi đi theo Giang Chi Hoài, có gặp anh thêm vài lần, số câu nói với nhau có thể đếm trên đầu ngón tay.



Căn bản không ngờ đến, sau này hai đứa tôi lại nằm chung một giường.



Tôi thở dài một tiếng.



“Không ngủ được sao?”



Thẩm Vọng Tân hỏi.



Suy nghĩ bị kéo về, tôi mở bừng mắt.



Anh ngồi cạnh đèn ngủ, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên hình dáng anh tuấn lạnh lùng.



Giống như năm ấy lần đầu tiên gặp gỡ.



Tôi siết chặt chăn, hỏi anh: “Thẩm tiên sinh, sao anh lại tìm tôi?”



“Sao lại không thể tìm em?”



Đôi mắt anh hạ xuống, mang theo cái nhìn lạnh nhạt nhìn tôi, “Với tôi mà nói, ai cũng giống ai. Là người quen thì càng tốt.”



“Ồ……” Tôi gãi đầu, “Chỉ là cảm thấy, đời người, còn rất…… Khó mà đoán trước.”



Thẩm Vọng Tân nhếch nhẹ khóe miệng, “Không đoán được là chúng ta sẽ kết hôn sao?”



“Uhm.”



Anh nhìn chằm chằm tôi một lúc, “Hứa Thức Sơ, tôi sẽ không làm chuyện không đoán trước.”



Tôi sửng sốt, chưa kịp phản ứng, điện thoại của Thẩm Vọng Tân đột nhiên bỗng nhiên vang lên.



Là thư ký của anh gọi tới.



“Thẩm tổng, ngày mai Đậu tổng xuất ngoại rồi, ông ấy hỏi bây giờ có thể gửi video hội nghị hay không?”



Thẩm Vọng Tân nhìn đồng hồ, đúng 1 giờ sáng.



“Được, cậu tới đón tôi. Tiện thể……”



Anh đưa mắt nhìn tôi một cái, “Mang túi sưởi lại đây luôn.”



Lòng tôi run lên một chút.



Sao anh ấy biết, Hôm nào trời mưa đầu gối tôi sẽ đau?



“Thẩm tiên sinh, không cần phải phiền phức như thế đâu, tôi……”



“Không phiền.”



Thẩm Vọng Tân kéo chăn cho tôi, “Ngày mai tôi cho tài xế tới đón em, cố gắng tránh tiếp xúc với Giang Chi Hoài.”



“Thật sự không cần……” Tôi vội vàng từ chối, “Tự tôi làm được, đừng làm trễ chuyện của anh.”



Điện thoại của tài xế rất mau đã gọi tới, nhìn ra được, bên kia thật sự rất gấp.




Thẩm Vọng Tân chần chờ một chút, nhưng không phản đối, “Nếu có nguy hiểm, gọi điện thoại cho tôi.”



“Được.”



Anh đi rồi, khách sạn cho người phục vụ đem túi chườm nóng lên.



Mưa ngoài của sổ vẫn rơi rả rích tới tận bình minh.



Tôi ngủ không ngon, 6 giờ kém đã dậy.



Trời hôm nay đầy mây.



Tôi cắn răng nhúc nhích đầu gối đang đau, mặc quần áo, chuẩn bị đi bệnh viện tái khám.



Ai ngờ lúc đang đợi thang máy, Phía sau bỗng xuất hiện một người.



Mùi thuốc lá lẫn với mùi bạc hà.



Cho dù nhắm mắt tôi cũng biết là ai.



Hai người chúng tôi giằng co, không ai lên tiếng.



“Ngủ với hắn ta rồi?”



Giang Chi Hoài bỗng hỏi một câu, đầy ý châm chọc.



Tôi khoanh tay lại, nhìn chằm chằm số nhảy trên đầu thang máy, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, thể lực của anh ấy tốt hơn anh nhiều.”




“Biết khách sạn này là của ai không?”



Giang Chi Hoài đột nhiên túm chặt cánh tay tôi, làm tôi nhìn anh ta, “Thẩm Vọng Tân.”



“Tôi nhờ cậu ấy tra người, không dễ sao?”



“Không tới ba ngày, Thẩm Huyền sẽ bị đào đến tận gốc.”



“Hứa Thức Sơ, nếu tôi làm chết hôn phu của cô, liệu cô có khóc nhè không?”



Tôi trừng mắt nhìn anh ta.



“Người đùa giỡn tình cảm là anh. Bộ tôi rời đi là sai sao?”



Giang Chi Hoài cười trào phúng,



“Hứa Thức Sơ, cô cũng dám lên án tôi đùa giỡn tình cảm? Sao lúc nhận tiền của nhà tôi không nói thế đi?”



Tôi ngây người, “Tiền gì cơ?”



“Hai vạn, trực tiếp gửi tới thẻ ngân hàng của cô. Sao, còn muốn chờ tôi mang chứng cứ ném vào mặt cô sao?”



Hai vạn?



Trong ấn tượng của tôi, lần duy nhất nhận được hai vạn, là học bổng tốt nghiệp.



Tôi nghiêm túc nói: “Hai vạn đó, là Lâm San giúp tôi báo danh xin học bổng.”



Ánh mắt Giang Chi Hoài lộ ra vẻ chán ghét, “Hứa Thức Sơ, biết tôi ghét cô cái gì không?”



Anh ta buông tôi ra, bước vào thang máy: “Nói dối hết lần này tới lần khác, không biết hối cải.”



Thang máy đóng lại.



Chỉ còn tôi ngơ ngác mà đứng ở đó.



Trước khi tốt nghiệp, Lâm an chạy tới nói với tôi: “Tiểu Sơ, trường học cấp học bổng cho sinh viên ưu tú tốt nghiệp, tớ báo danh cho cậu rồi!”



Cùng phòng bốn năm, hai chúng tôi thường xuyên xuất hiện trên bảng thông báo trường.



Thay nhau đưa văn kiện là chuyện thường ngày..



Nửa tháng sau, Lâm San nói với tôi: “Tiền thưởng gửi thẳng tới thẻ ngân hàng của cậu nhé.”



Vừa hay, chính là hai vạn.



Sau đó tôi gặp chuyện, thậm chí không còn tâm trí hỏi xem danh sách đoạt học bổng gồm những ai.



Ta gửi tin nhắn cho Lâm San.



“Lúc đó cậu nói giúp tôi xin học bổng, thật là trường học phát sao?”



Lâm San trả lời rất mau.



“Tiểu Sơ, cậu đang nói gì thế, tớ thay cậu nộp xin học bổng lúc nào?”.