Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 34




Edit: Thủy Tích

Tháng 9 năm 99, Lý Tân Hạo lên cấp hai ở nông thôn.

Tháng 7 năm ngoái, Lý Tân Hạo mười tuổi vì trại hè Olympic mà được biểu dương tên tuổi trong giới giáo ɖu͙ƈ cả nước. Từ đó trở đi, người của Bộ giáo ɖu͙ƈ rất chú ý tới học sinh tên Lý Tân Hạo này.

Lý Tân Hạo lên lớp sáu, đương nhiên là được trung học trong huyện mời, với tư cách là học sinh được cử vào học, nhưng Lý Tân hạo lại từ chối. Cậu thích trường trung học cơ sở ở nông thôn bọn cậu hơn, hơi thở nông thôn giản dị mộc mạc, là điều mà đời này cậu luôn theo đuổi.

Đời trước đã là một sinh viên thì đối với Lý Tân Hạo mà nói, bài vở của khối trung học cơ sở chỉ là một đĩa thức ăn mà thôi, thế nên, Lý Tân Hạo lại nảy ra một ý tưởng vô cùng to gan.

Cậu nhớ đời trước lúc cậu lên đại học, rất nhiều bạn học đều đi dạy kèm tại nhà. Khi đó Hàn Đông Lỗi cho cậu rất nhiều tiền tiêu vặt, cho nên cậu cũng không quan tâm tới chuyện này lắm. Mà bây giờ, trong khoảng thời gian rảnh rỗi mỗi ngày, cậu ngoại trừ đọc sách thì cũng là đọc sách thôi, quả thực rất nhàm chán, với lại, Lý Tân Hạo định mua laptop.

Tiền để dành lúc trước đều cho Lý Tiểu Linh hết cả rồi, sau đó để dành tiền lại trợ giúp đồ dùng trong nhà.

Thành tích học tập của Lý Tiểu Tiểu không được tốt, thi rớt trường cấp ba, cho nên đã thi vào trung cấp nghề chuyên ngành giáo ɖu͙ƈ mầm non.

Mà Lý Linh Linh đã từng tiếp xúc với xã hội từ rất sớm, cho nên cô biết rất rõ tầm quan trọng của việc học, bởi lẽ đó mà cô rất cố gắng học tập, cuối cùng thi đậu trường trung học phổ thông trêи thị trấn. Thật ra thì, Lý Tân Hạo định nhảy cấp, nhưng nếu cậu nhảy cấp thì gánh nặng trong nhà sẽ càng nặng hơn. Ngoài ra cũng sẽ tạo áp lực của các chị của cậu, cho nên cậu chỉ thoáng nghĩ qua như vậy rồi thôi.

Bây giờ cậu lên lớp sáu, hai chị gái cũng học lớp mười, tiền lương một tháng của cha Lý vẫn là hơn một ngàn, mà còn là lao động tay chân, cho nên áp lực kinh tế trong nhà thật sự rất lớn.

Lý Linh Linh học trung học phổ thông trêи thị trấn, toàn bộ học kỳ cộng lại cũng chỉ khoảng một ngàn, nhưng tiền ăn ở mỗi tháng cũng phải tới ba trăm đồng.

Lý Tiểu Tiểu học giáo ɖu͙ƈ mầm non ở thành phố lớn, học phí cả học kỳ đến 3000 đồng, với lại, những đứa trẻ trong thành phố rất thích so bì, cha Lý lại không nỡ để cho con gái bị người khác khinh thường, cho nên mỗi tháng đều cho cô năm trăm đồng tiền ăn ở. Từ đó có thể thấy, trong nhà không thể dành dụm được tiền.

Lý Tân Hạo thấy cha mẹ tằn tiện cũng rất đau lòng, vì vậy, cậu đã nghĩ ra một biện pháp.

Chính là dạy kèm tại nhà.

Chất lượng cuộc sống bây giờ đã được nâng cao, mà trình độ học vấn cũng ngày càng nâng lên, cha mẹ vì tương lai con cái cho nên cũng không tiếc xài tiền vào việc này. Dựa theo giá cả ở thành phố mà nói thì mỗi giờ mà sinh viên dạy kèm tại nhà nhận được cũng khoảng mười lăm đến hai mươi đồng. Lý Tân Hạo suy nghĩ một chút, nếu như cậu mở lớp học bổ túc cho học sinh tiểu học, mỗi giờ nhận năm đồng tiền, chỉ dạy học vào kỳ nghỉ hoặc cuối tuần, không biết có thể làm được không.

Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng lúc làm thật thì hơi khó khăn.

Ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ Quốc Khánh, cha Lý hiếm khi trở về nhà, Lý Tân Hạo liền nhân cơ hội này để nói suy nghĩ trong lòng mình cho cha Lý nghe.

Cha Lý làm việc trong thành phố lớn nhiều năm, đương nhiên đã từng nghe nói tới chuyện dạy kèm tại nhà rồi. Trước đây, lúc mẹ Lý vì chuyện Lý Tiểu Linh sinh con mà thuê nhà trong thành phố, cùng lúc đó đứa trẻ của gia đình đối diện cũng có mời gia sư về dạy kèm tại nhà. Nhưng để cho Lý Tân Hạo dạy học, lại là một chuyện khác.

Người ta dạy kèm tại nhà là việc làm của sinh viên, con trai mình mới học lớp sáu thôi mà.

Nhưng mà, Lý Tân Hạo là một học sinh thiên tài nổi tiếng trong mấy cái thôn gần xa, cha Lý lại không nỡ đả kϊƈɦ sự tự tin của con trai, cho nên cũng ừ hử để ứng phó cho qua chuyện.

Dẫu sao, qua hai ngày này ông cũng phải trở về thành phố đi làm.

Biết cha Lý có suy nghĩ như vậy, Lý Tân Hạo lại đi tìm mẹ Lý, nhờ mẹ Lý đặt mua cho cậu mấy cái bàn xếp, chỉ năm mươi đồng một bộ, tổng cộng mua ba bộ, cộng thêm một cái bảng đen cùng bút lông bảng.

Mẹ Lý rất cưng chiều Lý Tân Hạo, bây giờ trong nhà chỉ còn có một đứa nhỏ như vậy bên người, sao mà bà có thể không thương cho được? Với lại, Hạo Hạo nhà bọn họ còn vừa ngoan lại vừa thông minh nữa.

Sau khi chuẩn bị ba bộ bàn ghế xong, Lý Tân Hạo lại đi tới tiệm photo trêи thị trấn để in tài liệu quảng cáo. Nông thôn năm 99, dạy kèm tại nhà và bổ túc là danh xưng còn rất mới lạ. Lúc hai mẹ con đi phát tài liệu quảng cáo cho hàng xóm, đã dẫn tới không ít xôn xao, cũng may cái tên Lý Tân Hạo này, chỉ cần trong gia đình có trẻ con đang đi học thì đều biết đến.

Tuy nhiên, xôn xao là một chuyện, mà muốn để họ đưa con cháu nhà mình tới học bổ túc, lại là một chuyện khác.