Edit: Thủy Tích
Đi tới bệnh viện, mẹ Phó đã ở đó, đây là lần đầu tiên Lý Tân Hạo nhìn thấy bà ta. Đó là một người phụ nữ trung niên tóc uốn xoăn rất thời thượng.
"Bà thông gia, Tiểu Linh sinh chưa?" Mẹ Lý nhìn thấy mẹ Phó đang ngồi trêи ghế ở hành lang.
"Vẫn chưa, đã đi vào được một ít thời gian rồi." Ánh mắt của mẹ Phó lơ đãng quét qua Lý Tân Hạo cùng Lý Tân Long, "Đây là em trai của Tiểu Linh à? Trong nhà thật náo nhiệt."
"Đây là em trai lớn Tân Long, đang học lớp tám; còn đây là em út Tân Hạo, đang học lớp bốn." Mẹ Lý giới thiệu.
"Sau này hai đứa trẻ lớn lên, trong nhà rất có phúc. Tôi nghe Tiểu Linh nói trong nhà còn có một chị gái và một cô em gái nữa à?"
"Đúng vậy, đều đang học lớp mười."
Trong lúc bọn họ đang tán gẫu, đèn phòng phẫu thuật sáng lên, bác sĩ bước ra, sắc mặt rất căng thẳng: "Khó sanh, giữ mẹ hay giữ bé?"
"Sao lại khó sanh chứ?" Giọng mẹ Lý run lên.
"Giữ mẹ chỉ có 10%, giữ bé 80%." Bác sĩ nhắc nhở.
Bọn họ đều biết, đứa bé trong bụng Lý Tiểu Linh là con trai. Dĩ nhiên không phải là tin tức do bệnh viện cung cấp, trêи phương diện này thì bệnh viện sẽ chọn giữ bí mật. Biết được là do mẹ Phó dùng quan hệ để nhờ người kiểm tra. Lúc biết là con trai, Lý Tiểu Linh vô cùng mừng rỡ. Mẹ Lý cũng cho rằng bụng của Lý Tiểu Linh cũng rất biết tranh đua.
Dân quê, cho dù có vài gia đình không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, nhưng bọn họ vẫn thích bé trai.
Phó Minh là con trai độc nhất của nhà họ Phó, cha Phó cũng là con trai độc nhất, cho nên khi mẹ Phó biết Lý Tiểu Linh mang thai con trai đã hết sức vui mừng.
"Nếu như giữ mẹ thì phải hy sinh đứa trẻ, gia đình suy nghĩ kỹ càng chưa?"
"Nói cách khác, cho dù hy sinh đứa trẻ thì cũng chưa chắc bảo vệ được người mẹ, có phải không?" Mẹ Phó lại hỏi một câu.
"Đúng vậy." Bác sĩ trả lời.
"Vậy giữ bé đi. Bà thông gia, giữ mẹ tỷ lệ chỉ có 10%, nhưng giữ đứa trẻ lại có tỷ lệ cao hơn, với lại..."
"Mẹ..." Bên kia hành lang truyền tới tiếng của Phó Minh, hắn mới chạy từ chỗ làm tới, "Tiểu Linh sao rồi, sinh chưa?"
"Bác sĩ nói khó sanh, giữ mẹ chỉ có 10%, giữ bé 80%, mẹ cho rằng giữ bé sẽ khá thỏa đáng hơn." Mẹ Phó lên tiếng.
"Mẹ, sao mà có thể làm vậy được, giữ lớn, giữ Tiểu Linh."
"Sao có thể, tỷ lệ 10% tương đương với không có hy vọng, con muốn giết con trai của chính mình sao?"
"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?"
"Nếu như hôm nay con muốn giữ lớn thì sau này đừng gọi ta là mẹ nữa."
"Người nhà, bây giờ không phải là thời gian để các vị thảo luận, mà lập tức phải đưa ra quyết định." Bác sĩ lạnh giọng nhắc nhở.
"Tôi là mẹ chồng của nó, đây là chồng của nó, giữ đứa bé."
"Chúng tôi muốn giữ lớn." Lý Tân Hạo đẩy mẹ Lý tới trước mặt bác sĩ, "Tôi là em trai chị ấy, đây là mẹ ruột chị ấy, chúng tôi muốn giữ người lớn, không tiếc hết thảy phải giữ lớn."
"Phó Minh, con nói chuyện đi."
"Mẹ, vẫn là giữ Tiểu Linh đi."
Mẹ Phó kéo hắn qua một bên : "Không phải mẹ nhẫn tâm, nhưng sự thật vốn là không có hy vọng giữ được Tiểu Linh, giữ đứa bé tỷ lệ lại là 80%, đó là con trai của con, con nỡ lòng sao ?"
"Mẹ."
"Dù sao ta mặc kệ, nếu như hôm nay con không nghe lời, thì sau này cũng đừng gọi ta là mẹ nữa, ta vất vả khổ sở nuôi con khôn lớn, con đều đã quên hết rồi sao ? »
"Mẹ." Phó Minh nhắm mắt, "Thật xin lỗi mẹ, thật xin lỗi, Tiểu Linh là vợ của con, không còn con trai thì sau này còn có thể có lại được. Nhưng Tiểu Linh chỉ có một. Dù cho...dù cho lần này có thất bại thì con cũng đã cố gắng rồi."
"Con...Tùy con." Mẹ Phó tức giận rời đi.
"Bác sĩ, giữ người mẹ."