Có rất nhiều người đến quan sát ca phẫu thuật của ông Hạ đang đứng ngoài phòng phẫu thuật. Cách một lớp thủy tinh, mọi người đều vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy người đứng ở vị trí mổ chính không phải giáo sư Lâm Hán Ngôn mọi người đều công nhận, mà là trợ lý của bác sĩ Dương Phong Thanh.
"Có chuyện gì vậy?" Dương Phong Thanh hỏi ba Lâu, "Viện trưởng Lâu, không phải là giáo sư Lâm Hán Ngôn mổ chính sao?"
Ba Lâu trong lòng căng chặt, lập tức nhìn về phía Hạ Hi Kiệt: "Xin lỗi cậu Hạ, ca phẫu thuật lần này thật sự do giáo sư Lâm Hán Ngôn mổ chính. Để tôi đi hỏi lại..."
"Không cần." Hạ Hi Kiệt ngắt lời ba Lâu, "Các người không nhìn lầm đâu, lần này mổ chính là Lý Tân Hạo, tôi đã biết trước rồi."
"Chuyện này... Chuyện này... Nhưng Lý Tân Hạo chỉ là trợ lý, lỡ như trong quá trình phẫu thuật xảy ra tình huống bất ngờ..."
"Nếu cậu ấy chỉ là trợ lý thì giáo sư Lâm sẽ để cậu ấy mổ chính sao?" Hạ Hi Kiệt bình thản hỏi lại.
"Nhưng..."
Đúng vậy, nếu Lý Tân Hạo chỉ là trợ lý, giáo sư Lâm có để cậu mổ chính không? Chắc chắn sẽ không.
"Ca phẫu thuật bắt đầu rồi sao?" Giọng Sơ Lam Phong vang lên trước cửa.
"Còn chưa." Hạ Hi Kiệt nhìn thấy cũng không bất ngờ.
"Cậu Sơ." Ba Lâu chào hỏi. Tại sao ca phẫu thuật này còn thu hút được cả Thái tử nhà họ Sơ nữa vậy? Đúng là ngày càng rối loạn mà.
"Đây là lần đầu tiên tôi được thấy cậu ấy mổ chính, sao có thể để lỡ được?" Sơ Lam Phong đi tới bên cạnh Hạ Hi Kiệt, nhìn cậu thanh niên mặc áo blouse trắng trong phòng phẫu thuật. Ấy vậy mà lại thần thánh tới nỗi không thể tưởng tượng ra.
Sơ Lam Phong cảm thấy trên thế giới này không còn có người nào mặc áo blouse trắng hợp hơn cậu nữa. Mà đây cũng là lần đầu anh nhìn thấy một Lý Tân Hạo nghiêm túc đến vậy. Không còn vẻ thờ ơ không thèm đếm xỉa tới bất kỳ thứ gì, mà vào giờ phút này, cậu lại vô cùng lóa mắt.
Dường như Lý Tân Hạo cũng cảm nhận được tầm mắt của anh, cậu quay đầu lại, nhìn thấy là Sơ Lam Phong, trong mắt lập tức xuất hiện ý cười, mà khóe miệng cũng cong lên nhưng vì đang đeo khẩu trang cho nên không ai có thể nhìn thấy được.
Nhưng Sơ Lam Phong biết, cậu đang cười.
Ánh mắt khi nhìn Lý Tân Hạo bất giác trở nên dịu dàng. Trên người thanh niên này có rất nhiều bí mật, đây không phải là Lý Tân Hạo mà Hàn Đông Lỗi nhắc tới, cũng không phải là Lý Tân Hạo mà mình điều tra ra được. Đây là Lý Tân Hạo mà anh muốn, cậu thông minh, tự tin, lại hiểu rõ chính mình.
Ca phẫu thuật đã bắt đầu, mọi người đều vô cùng căng thẳng. Căng thẳng vì bác sĩ mổ chính không phải Lâm Hán Ngôn. Nếu ngay từ đầu Lý Tân Hạo nói cho ba Lâu người mổ chính là cậu thì ông chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên Lâm Hán Ngôn chỉ là một cái cớ. Cái cớ để làm mọi người yên tâm mà thôi.
"Cậu ấy nói, tay cậu ấy trời sinh để cầm dao phẫu thuật." Sơ Lam Phong đột nhiên mở miệng.
"Có lẽ cậu ấy nói thật đấy." Hạ Hi Kiệt khó được tán thành. Tới giờ phút này, anh ta mới thừa nhận cậu thanh niên này thật sự có vốn liếng để cuồng ngạo và tự tin.
Trong phòng phẫu thuật.
"Sao lại thế này?" Sắc mặt Lý Tân Hạo đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Các chỉ tiêu sức khỏe ngày hôm qua đều không có vấn đề gì." Trong quá trình làm phẫu thuật, ông Hạ đột nhiên chảy máu rất nhanh, nếu cứ tiếp tục như vậy, nguyên nhân duy nhất khiến ông ấy chết trên bàn mổ sẽ là mất máu quá nhiều.
"Túi máu không đủ, tiếp tục chuẩn bị." Trên trán Lý Tân Hạo bắt đầu chảy mồ hôi.
Cách một lớp kính thủy tinh, mọi người quan sát bên ngoài đều có thể nghe thấy cuộc trò chuyện trong phòng phẫu thuật.
Trong quá trình phẫu thuật máu chảy không ngừng nói lên điều gì, các bác sĩ đang quan sát đều hiểu rõ.
"Nếu tiếp tục như vậy, ca phẫu thuật sẽ không thể tiến hành tiếp được." Lâm Hán Ngôn nói.
"Cho nên em cần phải mạo hiểm." Lý Tân Hạo kéo khẩu trang xuống, "Tôi cần phân tích máu của ông Hạ, mau đi lấy cho tôi."
"Vâng." Trợ lý của phòng phẫu thuật lập tức lấy máu đi xét nghiệm.
Lý Tân Hạo đi ra phòng phẫu thuật.
"Sao thế?" Hạ Hi Kiệt chạy ra theo, "Không phải nói xác suất thành công rất cao sao?" Sắc mặt anh ta cũng không tốt mấy.
Lý Tân Hạo nhìn về phía ba Lâu. "Cháu muốn biết sáng sớm hôm nay có những ai đã đến phòng bệnh của ông Hạ và làm những gì."
"Có chuyện gì vậy?" Ba Lâu hỏi.
"Cháu chỉ đoán thôi, có người đã cho ông Hạ uống thuốc trước khi phẫu thuật." Lý Tân Hạo nói, "Phân tích máu sắp có rồi, cháu đang chờ kết quả."
"Vậy bây giờ ca phẫu thuật phải làm sao?" Điều Hạ Hi Kiệt quan tâm là cái này.
"Xin lỗi." Lý Tân Hạo chỉ có thể nói xin lỗi, "Tôi cần mạo hiểm."
"Có ý gì?" Hạ Hi Kiệt không hiểu.
"Anh có từng nghe nói tới phẫu thuật tử vong chưa?" Lý Tân Hạo nhìn về phía Dương Phong Thanh.
Mọi người im lặng, Dương Phong Thanh gật đầu: "Đương nhiên, đây là loại phẫu thuật khó khăn nhất trong giới y học, tiến hành mổ trong lúc bệnh nhân đang trong tình trạng chết giả. Trong quá trình chết giả, toàn bộ các chức năng trong cơ thể đều dừng lại. Nhưng thời gian phẫu thuật có hạn, nếu không thể hoàn thành trong thời gian này thì bệnh nhân sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa."
Lý Tân Hạo gật đầu: "Đúng vậy, dựa theo tình trạng hiện giờ của ông Hạ, phân tích máu của ông ấy rất không bình thường, để ông ấy không chảy máu nữa nên tôi buộc phải mổ trong trạng thái chết giả. Nhưng nếu như vậy, các cơ quan trong người ông ấy sẽ suy yếu trong thời gian ngắn. Đây là cách duy nhất vào lúc này có thể cứu ông ấy."
Cách duy nhất có thể cứu ông, cũng có nghĩa là nếu không làm phẫu thuật này, ông Hạ sẽ chết ngay trên bàn mổ.
Hạ Hi Kiệt im lặng.
"Trợ lý Lý, đã có phân tích máu của ông Hạ rồi." Trợ lý đưa kết quả phân tích máu cho Lý Tân Hạo.
Lý Tân Hạo cầm tới nhìn xem: "Quả nhiên."
"Sao vậy?" Ba Lâu đã vô cùng rối loạn.
Nếu ông Hạ chết ở bệnh viện nhà họ Lâu thì sau hôm nay, bệnh viện nhà họ Lâu buộc phải tuyên bố đóng cửa ngay.
"Nghi ngờ của cháu không sai, có người đã tiêm thuốc cho ông Hạ trước ca phẫu thuật khiến cho máu ông ấy chảy nhanh hơn." Lý Tân Hạo đưa báo cáo cho ba Lâu. Sau đó nhìn về phía Hạ Hi Kiệt, "Anh Hạ, thời gian không đợi người, anh cần phải đưa ra quyết định ngay bây giờ."
"Tôi không có lựa chọn mà, không phải sao?" Hạ Hi Kiệt hỏi lại.
Đúng là không có lựa chọn.
Cho nên, ca phẫu thuật tiếp tục tiến hành.
Từ khi Lý Tân Hạo đi từ trong phòng phẫu thuật ra, đến khi lại đi vào phòng phẫu thuật đều chưa từng nhìn Sơ Lam Phong. Nhưng Sơ Lam Phong lại chưa từng rời mắt khỏi cậu.
Cho dù ca phẫu thuật vô cùng nguy hiểm nhưng vẻ bình tĩnh và tùy cơ ứng biến mà Lý Tân Hạo thể hiện ra đều khiến Sơ Lam Phong càng thêm say mê. Anh không hiểu y học nhưng vừa rồi mồ hôi trên trán thanh niên đã nói cho anh biết độ khó của ca phẫu thuật này.
Từ khi quen biết Lý Tân Hạo tới bây giờ mới hơn hai tháng nhưng Sơ Lam Phong biết cậu là một người tự tin, tự tin tới mức tự kiêu. Nhưng hiện giờ, cậu cũng đang căng thẳng.
Là ai đang cố ý nhằm vào cậu, hại cậu trước ca phẫu thuật?
Ánh mắt Sơ Lam Phong trở nên sâu thẳm.
Lý Tân Hạo trở lại phòng phẫu thuật, đơn giản thuật lại phân tích máu với Lâm Hán Ngôn: "Thầy, em muốn làm phẫu thuật tử vong."
Phẫu thuật tử vong là loại phẫu thuật khó khăn nhất, đừng nói bác sĩ đang quan sát bên ngoài mà ngay cả Lâm Hán Ngôn cũng chưa từng làm.
Ông nhìn Lý Tân Hạo, ông biết trong quá trình phẫu thuật không được nghi ngờ năng lực của bác sĩ mổ chính. Vả lại, Lý Tân Hạo còn dùng giọng điệu bình thản như vậy để nói chuyện chứng tỏ cậu có nắm chắc. Nhưng Lâm Hán Ngôn vẫn lo lắng: "Chắc chắn không thành vấn đề chứ?"
"Thầy, trong phòng phẫu thuật, bác sĩ mổ chính là quan trọng nhất. Có vấn đề hay không còn phải xem Thượng Đế quyết định nữa." Lý Tân Hạo nói.
Lâm Hán Ngôn không biết sự tự tin của thanh niên này từ đâu tới nhưng loại tự tin này có thể truyền sang cho những người khác. "Cần tôi giúp không?"
"Thời gian chết giả có hạn, một mình em không thể làm hai ca phẫu thuật cùng lúc, em và thầy cùng mổ, em làm phẫu thuật não bộ, thầy làm phẫu thuật mạch máu." Trừ Lâu Từ ra, Lâm Hán Ngôn là người duy nhất ăn ý với cậu. Làm thầy trò mấy chục năm, loại ăn ý này không thể nói rõ được.
Nhưng Lâm Hán Ngôn hiện giờ muốn phối hợp với Lý Tân Hạo, cho nên cậu lựa chọn phối hợp với ông.
"Được." Là một bác sĩ có thể thực hiện phẫu thuật tử vong, đối với Lâm Hán Ngôn mà nói thì đời này đã đáng giá rồi.
Trong phòng phẫu thuật bắt đầu trở nên căng thẳng.
Mà ngoài phòng phẫu thuật...
"Phẫu thuật tử vong?" Mạc Tử Thông ngồi trong văn phòng rõ ràng cũng biết chuyện xảy ra trong bệnh viện nhà họ Lâu. Đúng vậy, họ đang căng thẳng chờ đợi kết quả ca phẫu thuật của ông Hạ. "Là một bác sĩ khoa ngoại, chắc cô cũng biết phẫu thuật tử vong nhỉ?" Mạc Tử Thông hỏi Hàn Nhược ngồi phía đối diện.
"Đương nhiên." Sắc mặt Hàn Nhược vô cùng xấu. Phẫu thuật tử vong, Lý Tân Hạo làm được sao? Hàn Nhược cũng là một người kiêu ngạo, cô ta tự nhận tay nghề của mình giỏi hơn Lý Tân Hạo, mà Lý Tân Hạo có thể tham dự ca phẫu thuật này chỉ là nhờ vào giáo sư Lâm Hán Ngôn mà thôi. Nhưng không nghĩ tới dưới tình huống này, vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng ông Hạ sẽ chết trên bàn mổ, Lý Tân Hạo lại muốn làm phẫu thuật tử vong.
Cậu ta làm được không?
"Vậy cô thấy thế nào?" Mạc Tử Thông hỏi.
"Đây là phẫu thuật do Wright nghiên cứu ra, trên cả thế giới số người có thể làm ca phẫu thuật này không nhiều hơn năm. Mà năm người đó, không có một ai thuộc quốc gia chúng ta, anh cảm thấy Lý Tân Hạo làm được sao?" Hàn Nhược hỏi lại.
"Đừng nói lời tuyệt đối như vậy, mọi chuyện đều sẽ có ngoại lệ, mà Lý Tân Hạo luôn làm ra những chuyện ngoại lệ mà tôi nghĩ rằng không có khả năng." Lúc nói những lời này, trong giọng nói của Mạc Tử Thông mang theo dịu dàng và tán thưởng kỳ lạ.
Hàn Nhược nheo mắt lại: "Anh với cậu ta... Chắc không đâu." Bây giờ toàn bộ thế giới đều chuẩn bị làm Gay sao?
"Cậu ấy xứng đáng được người tán thưởng. Cô ngẫm lại xem, một sinh viên tốt nghiệp khoa văn lại hiểu biết y học đến thế. Một người như vậy không phải bí ẩn lắm sao?" Mạc Tử Thông hỏi, sự hứng thú trong giọng nói ngày càng nhiều hơn.
"Tán thưởng? Một người đồng tính sao?" Hàn Nhược không cho là vậy.
"Người đẹp, cô bị ganh tị che mờ mắt rồi. Con người không thể vì người khác mà đánh mất chính mình. Một Hàn Nhược đã từng tự tin lại xinh đẹp nên quay trở về đi." Mạc Tử Thông nói.
"Đừng nói mấy lời vô dụng đó với tôi." Hàn Nhược không nghe. Điều cô ta van xin duy nhất lúc này chính là ca phẫu thuật thất bại.
Đúng như Mạc Tử Thông nói, cô ta đã bị ganh tị che mờ mắt, cũng đã quên ông cụ đang nằm trên bàn mổ là ông nội của bạn tốt Hạ Hi Kiệt rồi.
Mạc Tử Thông nhìn cô ta, đột nhiên nheo mắt lại: "Chắc không phải cô là người đã động tay trước ca phẫu thuật đó chứ?"
"Anh đang nói gì vậy?" Hàn Nhược trừng mắt nhìn hắn ta, "Anh cho rằng tôi và anh có thể đi vào bệnh viện nhà họ Lâu sao? Điểm nhận dạng trên người tôi chính là bệnh viện nhà họ Mạc các anh đấy."
Mạc Tử Thông cười khẽ: "Đừng kích động như vậy. Muốn động tay trước ca phẫu thuật cũng đâu nhất thiết phải vào bệnh viện mới làm được."
Sắc mặt Hàn Nhược vẫn không tốt: "Tôi cho rằng anh sẽ càng trông chờ kết quả ca phẫu thuật này hơn tôi đấy, dù gì đây là cuộc tranh đấu giữa hai bệnh viện mà. Người động tay trước ca phẫu thuật không phải là anh chứ?" Hàn Nhược hỏi lại.
"Ha ha ha..." Mạc Tử Thông cười to, "Tranh đấu giữa hai bệnh viện vẫn còn dài, thắng thua nhất thời chẳng tính là cái gì cả, cho nên tôi thấy sự ganh tị của phụ nữ các cô sẽ đáng sợ hơn."
"Để thành công, cậu Mạc luôn không từ thủ đoạn. Cậu Mạc mà tôi quen chính là ngay cả thắng thua nhất thời cũng phải so đo, chắc không phải anh vừa ý Lý Tân Hạo cho nên mới không tiếc ra tay chứ? Phải biết rằng cậu ta là người của Sơ Lam Phong." Hàn Nhược đã điều chỉnh tốt cảm xúc.
"Người của Sơ Lam Phong thì thế nào? Nhà họ Sơ... Sẽ không chấp nhận Sơ Lam Phong là đồng tính đâu." Mạc Tử Thông nhắc nhở, "Nếu người đẹp muốn chia rẽ họ thì có thể nói chuyện này cho nhà họ Sơ."
Hàn Nhược nhíu mày, sau đó nở nụ cười: "Không cần thiết."
Lý Phi Phàm hận Sơ Lam Phong đến thế, làm gì cần cô ta phải tự nói chuyện này chứ.
"Cô nghĩ gì vậy?" Xem dáng vẻ Hàn Nhược tựa như đã dự đoán trước, Mạc Tử Thông tò mò hỏi.
Hàn Nhược lắc đầu: "Không có." Cô ta đứng lên, "Tôi sẽ không đợi kết quả phẫu thuật, chúc cậu Mạc sớm ngày giành được người đẹp về. Tạm biệt."
"Cảm ơn."