Bữa cơm tối này là bữa cơm thể hiện tình cảm, thật ra Lý Tân Hạo chẳng sao cả, cậu chưa bao giờ quan tâm tới Hàn Đông Lỗi và Lâm Tiểu Mặc cả.
Nhưng Sơ Lam Phong lại thầm ghen tuông, chỉ cần nghĩ đến Lý Tân Hạo từng là người của Hàn Đông Lỗi thì anh sẽ thấy khó chịu.
Nhưng so với Sơ Lam Phong nổi lên tính chiếm hữu vô cớ, sắc mặt Hàn Đông Lỗi lại rất khó coi. Vào giờ phút này, Lâm Tiểu Mặc rất muốn buông tay Hàn Đông Lỗi ra nhưng hắn ta không thể có tính nết này được.
Hắn ta có thể cướp Hàn Đông Lỗi từ trong tay Lý Tân Hạo chủ yếu là bởi vì tính cách mình tốt. Trước đây, Lý Tân Hạo rất tùy hứng cho nên Hàn Đông Lỗi mới chịu không nổi. Hàn Đông Lỗi có thể nuông chiều sự bướng bỉnh của bạn nhưng đàn ông ai cũng thích người yêu như chim nhỏ nép vào người, cho nên Lâm Tiểu Mặc diễn vai này rất đạt.
"Đông Lỗi, anh không vui sao?" Lâm Tiểu Mặc đè nén sự không cam trong lòng, dùng vẻ mặt tủi thân nhìn Hàn Đông Lỗi, "Chú đồng ý giúp chúng ta, anh không vui sao?"
"Sao vậy được?" Hàn Đông Lỗi nở nụ cười, là một nụ cười cứng đờ, rất khó xem. "Tiểu Mặc, anh chỉ hơi lo lắng cho chú thôi. Em cũng biết Lý Tân Hạo mà, cậu ta rất nham hiểm, anh không biết làm sao mà chú út lại bị cậu ta lừa cho nên hơi lo lắng."
"Anh lo lắng cái gì? Chú út là ai chứ? Người bình thường có thể lừa được chú ấy sao? Mà nếu cậu ta lừa thì có thể lừa được bao lâu? Anh yên tâm đi, đợi chú út phát hiện ra thì chỉ có cậu ta chịu thôi." Lâm Tiểu Mặc nói. Huống hồ, thủ đoạn đó của Lý Tân Hạo lừa được Sơ Lam Phong sao?
Ở Lâm Tiểu Mặc xem ra, Sơ Lam Phong đã yêu Lý Tân Hạo, mà Hàn Đông Lỗi luôn miệng nói vì Sơ Lam Phong, Lâm Tiểu Mặc cũng không ngốc như vậy, làm sao không nhìn ra trong ánh mắt khi Hàn Đông Lỗi nhìn Lý Tân Hạo có lửa chứ.
Nếu không quan tâm thì tại sao lại phẫn nộ như vậy?
"Được rồi, chúng ta về khách sạn thôi." Hàn Đông Lỗi không muốn nói tiếp đề tài này. Mà đây cũng là lần đầu tiên hắn ta lạnh lùng với Lâm Tiểu Mặc như vậy.
...
Lúc Sơ Lam Phong và Lý Tân Hạo rời khỏi nhà hàng, phía sau lưng có một người đàn ông vẫn luôn nhìn theo họ. Gương mặt người đàn ông khá đặc biệt, thái độ ngạo mạn, trông như con ông cháu cha luôn nghĩ mình cao hơn người khác một bậc.
"Người vừa rồi là Sơ Lam Phong à?" Gã hỏi người bên cạnh, mang theo nụ cười thích chí không rõ.
Người bạn gật đầu: "Cả thủ đô chỉ có một Sơ Lam Phong, sao nhìn lầm được?" Người bạn đương nhiên cũng hiểu được ý của gã: "Sơ Lam Phong dám nắm tay một thanh niên ở nơi đông người, có vẻ thú vị rồi đây."
"Xem bầu không khí giữa hai người, thằng Sơ Lam Phong đó không phải là Gay đó chứ?" Người đàn ông hỏi.
"Vậy thì thú vị thật." Người đàn ông vừa nói vừa lấy điện thoại ra.
Mấy ngày nay, tâm trạng Hàn Nhược rất nóng nảy. Nhưng đã một mình ở nước ngoài nhiều năm dù có trắc trở hơn cô ta cũng đã gặp qua, cũng đã sớm học được cách tiết chế bản thân rồi. Mà cách tiết chế bản thân của cô ta là chạy bộ, mỗi ngày chạy đến khi chạy không nổi nữa, sau đó ném mình lên giường ngủ tới khi tỉnh mới thôi.
Chỉ có những lúc mệt mỏi, con người mới sẽ không suy nghĩ nhiều, cũng chỉ có lúc ngủ mới có thể buông bỏ toàn bộ mọi chuyện.
Nhìn cuộc gọi xa lạ, cô ta hơi do dự: "A lô, xin chào."
"Người đẹp, hello, đã lâu không gặp."
Giọng điệu ngả ngớn lưu manh đó là khởi đầu của ác mộng trong cuộc đời Hàn Nhược, cô ta sẽ không bao giờ quên. "Lý Phi Phàm, mày lại muốn làm gì?"
"Hàn Nhược, cô căng thẳng thế làm gì? Thật là, đã qua nhiều năm rồi mà cô cũng chưa quen đàn ông nữa sao?"
"Câm miệng, mày câm miệng cho tao." Năm đó không thể tố cáo gã là do cô ta không có cách nào, không nghĩ tới thứ súc sinh này còn có mặt mũi đến tìm cô ta nữa, "Rốt cuộc có chuyện gì?"
Hàn Nhược không dám cúp máy, nếu cúp Lý Phi Phàm lại gọi tới thì phải làm sao? Lỡ như chọc gã nổi giận, người có hại chỉ có mình mà thôi.
"Ồ, cũng không có gì. Xem ở tình nghĩa vợ chồng một đêm của chúng ta, tôi muốn nhắc nhở cô một chuyện, Sơ Lam Phong mà cô luôn nhung nhớ là đồng tính đấy." Lý Phi Phàm nói rồi cười ha hả.
"Câm miệng." Hàn Nhược trong lòng căng thẳng, làm sao gã biết được? "Mày cho rằng Lam Phong cũng biến thái như mày sao?"
"Tôi biến thái?" Lý Phi Phàm nghe xong tiếp tục cười, "Tại sao tôi biến thái? Làm cô là biến thái à?"
"Tên súc sinh." Hàn Nhược rống to.
"À... Lại nói tiếp, cũng lâu lắm rồi tôi không được nếm thử mùi vị của cô đã hơi nhớ rồi đấy, khi nào có rảnh chúng ta ôn lại chút nhé."
"Câm miệng." Hàn Nhược thở hổn hển. Cô ta rất căng thẳng, sợ tên súc sinh này đó thật sự tâm huyết dâng trào sẽ đến tìm mình.
Nhà họ Lý chỉ dưới nhà họ Sơ, là một trong gia tộc hiển hách nhất ở thủ đô, Hàn Nhược biết nếu Lý Phi Phàm muốn làm gì thì mình cũng không có năng lực đánh trả.
Tên súc sinh.
"Được rồi, đợi điện thoại thị tẩm của tôi đi, bái bai." Lý Phi Phàm cũng không muốn tiếp tục nghe tiếng gào thét của cô ta nữa, lập tức cúp máy.
"Cậu rất không biết thương hương tiếc ngọc." Đợi Lý Phi Phàm cúp máy, người bạn bên cạnh gã nói.
"Một đứa con gái không thích tao thì cần thương hương tiếc ngọc cái rắm á." Lý Phi Phàm phản bác, "Đúng rồi, đi điều tra Sơ Lam Phong, xem thằng nhóc bên cạnh nó là ai. Nếu tin tức Sơ Lam Phong là gay truyền ra ngoài nhất định có thể khiến nhà họ Sơ chịu đả kích không nhẹ, bậc cha chú của tao sẽ rất vui đấy. Có lẽ con đường chính trị của nhà họ Sơ như vậy coi như xong rồi."
"Nhìn thấy Sơ Lam Phong sa sút đúng là cảm giác quá tuyệt vời."
"Ai bảo thằng đấy hay tự cho là đúng chứ."
"Đi thôi, đi thôi. Vừa tưởng tượng tới đó là tao đã thấy ăn cái gì cũng ngon rồi."
Hàn Đông Lỗi nằm trên giường làm thế nào cũng không ngủ được. Cảnh tượng Sơ Lam Phong và Lý Tân Hạo nhìn nhau ở nhà hàng vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn ta.
Hắn ta và Lý Tân Hạo đã từng có rất nhiều khoảnh khắc hạnh phúc. Lý Tân Hạo vào thời điểm đó vừa đơn thuần lại đáng yêu như vậy. Nhưng sau đó cậu quản lý mình ngày càng nhiều, mỗi ngày trừ bỏ cãi nhau với mình cũng không còn gì cả.
Hàn Đông Lỗi đã từng thật sự yêu Lý Tân Hạo, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cậu, hắn ta đã biết mình rung động rồi. Vào thời điểm đó, Lý Tân Hạo vẫn là thiếu niên, gương mặt quá xinh đẹp.
Cho nên Hàn Đông Lỗi biết rõ quan hệ phức tạp giữa hai nhà nhưng cũng không để ý tới, quyết đoán muốn ở bên Lý Tân Hạo. Nhưng không nghĩ tới, kết cục của họ lại là như thế này.
Lý Tân Hạo muốn phóng hỏa giết chết hắn ta
Cũng bởi vậy, Hàn Đông Lỗi đã ghét Lý Tân Hạo hoàn toàn.
Nhưng hôm nay, thanh niên đã thay đổi rồi.
Nham hiểm sao? Đó chỉ là ly do Hàn Đông Lỗi dùng để thuyết phục bản thân mà thôi. Mỗi một nụ cười, mỗi một cái nhíu mày, mỗi tiếng nói cử chỉ của Lý Tân Hạo đều đã thay đổi. Vô cùng xán lạn, lại vô cùng chói mắt.
Loại thần thái xinh đẹp này ngay vào thời điểm họ bên nhau, hắn ta cũng chưa từng nhìn thấy.
Thật ra Hàn Đông Lỗi biết, khi hai người ở bên nhau, Lý Tân Hạo là tự ti. Hai nhà chênh lệch quá nhiều, bởi vậy Hàn Đông Lỗi không muốn tạo áp lực cho Lý Tân Hạo, cái gì cũng chiều theo cậu, sau đó đã khiến tính cách của Lý Tân Hạo ngày càng ngang ngược hơn.
Nhưng bây giờ khi Lý Tân Hạo ở bên cạnh Sơ Lam Phong, hắn ta hoàn toàn không nhìn ra được sự tự ti trên người thanh niên. Cậu thong dong tự tin, vẫn xinh đẹp như trước.
Hàn Đông Lỗi bước xuống giường, cố gắng không đánh thức Lâm Tiểu Mặc. Hắn ta phải có trách nhiệm với Lâm Tiểu Mặc, Lâm Tiểu Mặc tính tình tốt, trước khi ở bên hắn ta vẫn luôn trong sạch, hắn ta không thể không chịu trách nhiệm với Lâm Tiểu Mặc được.
Vậy Lý Tân Hạo ở bên cạnh chú út là có ý gì?
Hàn Đông Lỗi không tin Lý Tân Hạo yêu Sơ Lam Phong. Người này từng yêu mình đến vậy, bây giờ lại tiếp cận chú út chắc chắn là để trả thù mình. Chỉ nghĩ vậy, Hàn Đông Lỗi lại thấy tự hào, Lý Tân Hạo chắc chắn còn yêu mình.
Vì thế sau một lúc suy nghĩ, Hàn Đông Lỗi muốn gọi điện cho Lý Tân Hạo để hỏi cho rõ ràng.
Nhưng hắn ta không có số điện thoại của Lý Tân Hạo.
Hàn Đông Lỗi nhớ Lâm Tiểu Mặc từng liên lạc với Lý Tân Hạo, vì thế hắn ta đi lấy điện thoại của Lâm Tiểu Mặc. Quả nhiên, trong danh bạ có lưu số điện thoại của Lý Tân Hạo.
Lâm Tiểu Mặc đã từng vô số lần muốn xóa số của Lý Tân Hạo đi nhưng vẫn nhịn không xóa. Lại không ngờ, hôm nay đã giúp cho Hàn Đông Lỗi một chuyện.
Lý Tân Hạo đang tắm rửa, mới vừa tắm được một nửa lại nghe điện thoại vang lên. Cậu vội vàng dội nước, lấy khăn tắm vây quanh hông bước ra ngoài.
Cầm lấy điện thoại đặt trên sofa, dãy số biểu hiện là số lạ. Làm sao mà Lý Tân Hạo có thể nhớ rõ số của Hàn Đông Lỗi được chứ, cậu đã quên từ đời trước rồi.
"Xin chào, tôi là Lý Tân Hạo, ai vậy?" Lý Tân Hạo ấn nhận cuộc gọi, lại quay về phòng tắm cầm khăn lau tóc.
"Là tôi."
Hả? Lý Tân Hạo suy nghĩ một lúc: "À, Hàn Đông Lỗi à, có chuyện gì?"
"Tôi muốn nói chuyện với cậu." Hàn Đông Lỗi hơi kích động, còn có chút cảm xúc ngay cả bản thân hắn ta cũng không rõ, "Chúng ta có thể lén gặp mặt chút không?"
Lý Tân Hạo cười khẽ: "Cứ nói trong điện thoại đi, tôi bận lắm."
"Cậu..." Hàn Đông Lỗi nghe xong, vô cùng tức giận, "Cậu bận á? Cậu có thể bận cái gì? Bận quyến rũ chú út của tôi sao?"
Lý Tân Hạo không thèm quan tâm: "Đây là chuyện của tôi và anh ấy, không liên quan tới anh. Nếu anh gọi tới chỉ để chất vấn tôi chuyện này thì anh không có tư cách, cũng không có quyền."
"Cậu... Tôi biết trong chuyện chúng ta là tôi phụ lòng cậu, xin cậu đừng làm gì chú út tôi, chú ấy không liên quan gì tới chuyện chúng ta cả."
Lý Tân Hạo thật sự rất muốn tát cho Hàn Đông Lỗi vài bạt tai.
"Làm sao vậy?" Sơ Lam Phong bưng sữa tiến vào, nhìn thấy Lý Tân Hạo đang cầm điện thoại mà sắc mặt rất xấu, nhướng mày hỏi. Lý Tân Hạo thích uống sữa, Sơ Lam Phong đã phát hiện từ mấy ngày ở cùng này.
Chó má, Lý Tân Hạo không thích uống sữa. Thói quen này là do Sơ Lam Phong dưỡng ra từ đời kia, với lại vì cao thêm nên cậu mới kiên trì như vậy.