Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 165




Lý Tân Hạo đẩy anh ra: "Vậy em nên gọi là gì đây? Dựa theo vai vế phía nhà họ Hàn, gọi anh một tiếng chú út, vậy thì phải gọi anh ấy một tiếng chú Hạ cũng không quá."

"Em..."

Hì hì... Lý Tân Hạo cười đi đến trước mặt Sơ Lam Phong, nâng cằm anh lên. Trên cằm Sơ Lam Phong hơi thô ráp, đây là râu. Nhưng Lý Tân Hạo lại vô cùng thích sờ. Cậu cúi đầu, chóp mũi hai người chạm vào nhau, động tác vô cùng thân thiết.

Lý Tân Hạo duỗi đầu lưỡi liếm lên môi Sơ Lam Phong: "Mùi thuốc lá."

Sơ Lam Phong không nghiện thuốc lá nhưng trên người luôn thoảng một mùi thuốc lá, rất dễ chịu.

"Thích không?" Sơ Lam Phong ôm chặt lấy eo kéo cậu ngồi lên đùi mình.

Lý Tân Hạo gật đầu: "Mùi hương thuộc về anh thì em đều thích."

"Tình vậy sao?" Sơ Lam Phong nhướng mày. Người này đúng là nói lời yêu thương cũng không hề đỏ mặt.

"Em cho rằng da mặt anh cũng đủ dày rồi." Lý Tân Hạo trả lời.

Ha ha ha... Sơ Lam Phong cười to. Gương mặt luôn luôn lạnh lùng, lúc cười rộ lên vô cùng hấp dẫn. Bản thân Sơ Lam Phong đã là một người đàn ông rất hấp dẫn rồi nhưng anh lại không hay cười.

"Tân Hạo."

"Hửm?... Gọi em là Hạo Hạo." Cậu không quen nghe người này dùng xưng hô xa lạ như vậy gọi mình.

"Hạo Hạo." Không biết vì sao khi gọi hai chữ này ra, trong lòng Sơ Lam Phong đột nhiên trào dâng một loại cảm xúc khó hiểu.

"Ừm, đây mới là ông chú của em." Lý Tân Hạo duỗi tay vỗ nhẹ lên mặt anh.

Sơ Lam Phong có cảm giác bị người ta xem là con nít.

Ting ting ting... Đúng lúc này, điện thoại của Lý Tân Hạo vang lên, là cuộc gọi từ giáo sư Lâm Hán Ngôn. "Dạ, thầy?... Vâng, em đã viết xong kế hoạch phẫu thuật rồi, bây giờ sẽ gửi qua mail cho thầy ngay. Thầy cứ xem, nếu không có vấn đề gì thì để em báo cho Hạ Hi Kiệt... Thầy à, chúng ta đã hứa là không hỏi tới thầy giáo của em là người nào rồi mà, đây là bí mật."

Không thể nói với thầy rằng mình chính là học trò ở đời khác của ông ấy, đúng không?

"Xác suất thành công của ca phẫu thuật cho ông nội Hạ lần này cao lắm sao?" Sơ Lam Phong thấy Lý Tân Hạo rất quan tâm tới chuyện này, anh cũng nghiêm túc hỏi.

"Trên thế giới không có ca phẫu thuật nào xác suất trăm phần trăm thành công cả, còn phải xem ai mổ chính mới có thể quyết định được. Với lại, em không thích nghe thấy cái tên Hàn Nhược xuất hiện từ miệng anh." Lý Tân Hạo dùng tay khép miệng Sơ Lam Phong lại.

Sơ Lam Phong muốn mở miệng nhưng đã bị Lý Tân Hạo bóp chặt. Anh nhìn Lý Tân Hạo, ánh mắt rất sâu không tháy đáy nhưng trong mắt lại cất giấu dịu dàng như ẩn như hiện.

"Em đang ghen à?" Sơ Lam Phong hỏi.

"Cô ta thích anh."

"Thì sao?" Sơ Lam Phong không cho là đúng.

"Em không muốn anh vì đồng cảm với cô ta mà nuông chiều cô ta."

Sơ Lam Phong dần nheo mắt lại: "Em biết chuyện gì?"

"Em biết toàn bộ mọi chuyện về anh." Lý Tân Hạo trả lời, "Anh sợ rồi sao?" Sơ Lam Phong thu lại toàn bộ biểu tình khiến cho người ta đoán không ra trong lòng anh đang nghĩ gì.

Ánh mắt chậm rãi mở to, khóe miệng Sơ Lam Phong gợi lên một nụ cười: "Em càng bí ẩn lại càng khiến tôi tò mò. Trong lòng tôi tự hiểu chuyện Hàn Nhược... Em chắc chắn là mình biết chuyện của cô ấy sao?"



"Cô ta bị Lý Phi Phàm cưỡng... Hiếp, không phải sao?"

Sơ Lam Phong hơi khựng lại, sau đó lại trở lại bình thường: "Có vẻ như em biết rất rõ chuyện của tôi và những người bên cạnh tôi. Tuy chuyện năm đó không thuộc về trách nhiệm của bọn tôi nhưng Lý Phi Phàm làm vậy với cô ấy có một nửa nguyên nhân là vì muốn tranh đua với tôi." Một bên là người nhà họ Sơ, một bên là người nhà họ LÝ, hai nhà lại là đối thủ. Cho dù trên phương diện phụ nữ thì cũng không thể tránh được ganh đua. "Em hiểu tôi như vậy chắc hẳn cũng biết điểm ấy."

"Nhưng chỉ là một Lý Phi Phàm, anh cũng không để vào mắt." Lý Tân Hạo hừ lạnh.

"Ha ha ha..." Sơ Lam Phong vui vẻ, sờ soạng vài cái sau lưng Lý Tân Hạo, "Em nói đúng, tôi thật sự không để ý. Em yêu, em rất hiểu tôi đấy. Hôn một cái nào."

"Cút." Lý Tân Hạo đẩy cái miệng anh đang sáp tới gần ra, "Hôn cái rắm."

"Tối nay cùng ăn cơm chứ?"

"Đi nơi nào?" Lý Tân Hạo hỏi.

"Nhà tôi."

"Anh chắc chắn muốn dẫn em về nhà anh?"

"Em không dám?"

"Em sợ anh dẫn sói vào huyệt (*)."

(*Chỗ này dịch là dẫn sói vào nhà cũng được nhưng tui thích để huyệt cho hợp với câu dưới =)))))))))))

"Nếu vậy thì sói chắc chắn là tôi, mà huyệt muốn vào chắc chắn là huyệt của em."

"Cút đi."

Người này, có thể càng lưu manh hơn chút không?

Lý Tân Hạo rất quen thuộc nhà của Sơ Lam Phong. Trước khi hai người sống chung, Sơ Lam Phong ở trong một căn hộ cao cấp, sau lại vì cậu phải đi học ở Đại học Quốc gia cho nên Sơ Lam Phong đã mua một căn biệt thự ở khu vực ngoại ô gần trường đại học. Đợi khi cậu tốt nghiệp, họ lại chuyển sang biệt thự bên bờ biển.

Mà nhà bây giờ Sơ Lam Phong nhắc tới chính là căn hộ cao cấp đó.

Đây là căn hộ nhiều tầng, không chỉ tầng này mà mấy tầng khác đều là của Sơ Lam Phong. Anh ở có một mình, còn mấy tầng dưới là để vệ sĩ ở.

Có lẽ thiếu gia Sơ cảm thấy nhiều tiền không có chỗ dùng tới.

Hai người đi ra tập đoàn Phong Hoàng, vệ sĩ tiến tới mở cửa xe. Chưa đợi Sơ Lam Phong mở miệng, Lý Tân Hạo đã quen thuộc bước vào trong xe nhưng trước khi vào xe, cậu còn chào hỏi với vệ sĩ: "Thì ra Tiểu Vương cũng trẻ như vậy."

Tiểu Trương là một trong những vệ sĩ của Sơ Lam Phong, vẫn luôn đi theo bên cạnh anh mãi đến khi về hưu. Lý Tân Hạo có ấn tượng rất sâu với anh ta.

Tiểu Trương nghe lời Lý Tân Hạo nói, sắc mặt không thay đổi cũng không hề có phản ứng.

Nhưng Sơ Lam Phong lại thầm ngạc nhiên, xem dáng vẻ Lý Tân Hạo chào hỏi Tiểu Trương không giống như người xa lạ.

Lên xe, Lý Tân Hạo ôm laptop của mình nằm ngã lên đùi Sơ Lam Phong, đây là thói quen hình thành từ đời trước. Ở đời trước, vì thực nghiệm và phẫu thuật, Lý Tân Hạo luôn cảm thấy thời gian của mình không đủ cho nên lúc ở trên xe đều thích nằm trên đùi Sơ Lam Phong nghỉ ngơi.

Sơ Lam Phong cúi đầu, nhìn gương mặt lúc cậu không nói lời nào rất là ngoan ngoãn và yên tĩnh.

Rốt cuộc... Người này có bí mật thế nào đây?

"Sơ Lam Phong." Lý Tân Hạo đột nhiên mở miệng.



"Hửm?"

"Nếu có một ngày, anh nói cho em biết anh đã yêu em hơn mạng sống của mình, em sẽ kể bí mật của mình cho anh nghe." Lý Tân Hạo biết anh rất tò mò nhưng cậu chính là muốn dụ dỗ anh như vậy, không nói cho anh nghe.

Yêu một người, yêu hơn cả mạng sống của mình, tình cảm như vậy là loại tình cảm thế nào, Sơ Lam Phong không biết.

Nhưng anh biết, anh đã yêu thanh niên này rồi.

"Vì sao phải chờ tới ngày đó?" Sơ Lam Phong hỏi.

"Chỉ có tới ngày đó, anh mới có thể hiểu được chuyện xưa của em."

"Được, thật sự tới ngày đó, tôi sẽ nói cho em."

Đi vào nhà Sơ Lam Phong, Lý Tân Hạo tự giác lấy dép lê ra đổi. Cảnh tượng này không chỉ khiến Sơ Lam Phong ngạc nhiên, mà còn rất chấn động. Anh vô cùng chắc chắn, Lý Tân Hạo chưa từng tới nơi này, càng không thể có người vào nơi này mà anh không hề hay biết.

Vậy thì làm sao Lý Tân Hạo biết đồ đạc nằm ở chỗ nào?

Sơ Lam Phong không hỏi, vì anh biết Lý Tân Hạo sẽ không nói cho anh.

"Sơ Lam Phong, anh muốn em đêm nay ở lại nơi này thật sao?" Đổi dép xong, Lý Tân Hạo mỉm cười hỏi.

"Tôi không ngại em ở nơi này." Nếu đã thừa nhận yêu cậu, đương nhiên cũng sẽ không để ý cậu ở nơi này.

"Chúng ta xem như là sống chung sao?"

"Chẳng thế thì là gì?"

Lý Tân Hạo lại mỉm cười, nụ cười còn xán lạn hơn vừa rồi: "Em đi tắm rửa, anh chuẩn bị bữa tối."

"OK."

Trong tiếng OK của anh, Lý Tân Hạo đã tự mình đi tới trên lầu. Sơ Lam Phong cũng đi theo lên trên, nhìn Lý Tân Hạo đi vào phòng ngủ của mình, rồi đi vào phòng thay quần áo của mình, lấy áo sơ mi của mình ra. Sơ Lam Phong bắt chéo tay trước ngực tựa vào cửa, sắc mặt lười biếng mang theo chút tùy ý.

"Không ngại em mặc quần lót của anh chứ?" Lý Tân Hạo hỏi.

"Không ngại." Giả vờ. Đã lên giường rồi còn có gì để ý nữa.

Vì thế, Lý Tân Hạo đặt áo sơ mi và quần lót lên giường, tự mình cởi sạch đi vào phòng tắm tắm rửa.

Sơ Lam Phong cười khẽ lắc đầu, xuống lầu chuẩn bị bữa tối. Nhưng sau khi ra khỏi phòng, nụ cười trên mặt anh chậm rãi biến mất. Nếu nói yêu người này là khởi đầu, vậy để cho cậu dễ dàng tiến vào cuộc sống của mình, lãnh địa của mình, Sơ Lam Phong lại không cảm thấy bất mãn mà ngược lại càng thấy mới lạ hơn.

Rốt cuộc... Nên nói người này thế nào đây?

Khách sạn Asia Pacific.

"Cậu Lý không ở đây?" Mạc Tử Thông đứng trước quầy lễ tân khách sạn Asia Pacific.

"Đúng vậy anh Mạc. Từ hai ngày trước, cậu Lý đã rời khỏi khách sạn, chưa trở về." Nhân viên quầy lễ tân trả lời.

"Cảm ơn." Mạc Tử Thông đi ra khách sạn, ném bó hoa trong tay vào trong thùng rác của khách sạn. Bó hoa hồng màu xanh lam xinh đẹp cứ vậy mà bị bỏ phí.

Có nhân viên vệ sinh đi ngang qua thùng rác rất muốn nhặt bó hoa này lên.

"Tra được thông tin về Lý Tân Hạo chưa?" Mạc Tử Thông lấy một điếu thuốc ra châm. Vừa hút thuốc, vừa gọi điện thoại, "Tra được rồi? Được, bây giờ tôi tới ngay."